Thịnh Thế Kiều Y

Quả Nhiên Hắn Không Tin


trước sau

Cố Thanh Hoàn khẽ thở dài, trong lòng lại chẳng hề có sự đồng tình.

Chuyện trên đời, nói chung đều là như vậy, ngươi muốn cơm ngon áo đẹp, hô nô gọi tỳ, vậy cần phải cái trả giá rất lớn. Có thể liên hôn, chứng tỏ ngươi còn giá trị lợi dụng, nếu ngay cả giá trị lợi dụng cũng không còn, vậy mới nên khóc.

Tần Thiên Cúc thấy cô tới, mí mắt cũng không buồn nhấc lên, vẫn âu sầu ngồi đó.

Trần phu nhân nhìn con gái, vội nói: "Đứa trẻ ngoan, cháu mau bắt mạch cho nó xem, cũng không biết sao mà sắc mặt ngày càng kém."

Cố Thanh Hoàn vừa bắt mạch, trong lòng đã có kết luận, sau đó cô liếc mắt ra hiệu cho Trần phu nhân, cả hai cùng đi ra gian ngoài.

"Cố nữ y!"

Cố Thanh Hoàn mới nhấc chân bước ra đã nghe thấy tiếng gọi sau lưng, cô dừng lại, quay đầu cười nói: "Tần tiểu thư có gì sai khiến?"

Tần Thiên Cúc quan sát cô, sau đó lắc đầu: "Không có chuyện gì."

Cố Thanh Hoàn ở Thái Y Viện bấy lâu nay đã sớm luyện thành bản lĩnh hành xử tự nhiên, có nghi ngờ cũng chỉ nhíu mày một cái, để ở trong lòng rồi thôi.

Ra đến nội viện, đã có giấy mực nha hoàn chuẩn bị sẵn, cô hơi ngẫm nghĩ, đặt bút viết lên giấy rồi giao cho Trần phu nhân.

"Tiểu thư không bệnh gì, chỉ là suy nghĩ quá nhiều. Tuy tính cách tiểu thư mạnh mẽ, lại rất thông minh, thế nhưng quá thông minh thì chuyện thường không như ý, vì ưu tư mà tổn thương tỳ. Phương thuốc này của ta... quá nửa là hiệu quả không nhiều, muốn khỏe hẳn, vậy cần phải nghĩ thoáng ra."

"Đứa trẻ này!" Trần phu nhân cảm thấy lời nói của Cố Thanh Hoàn đã nói trúng tâm can mình, không khỏi nghẹn ngào kêu lên.

Ý của Hoàng hậu đã được tiết lộ từ trước, thế nhưng Thọ vương thật là... Đừng nói là con mình, cho dù là mình cũng không nỡ.

Thật là muốn chết mà!

Cố Thanh Hoàn tuyệt đối sẽ không nhiều lời. Cô sẽ không quên ngày ấy, khi mình bị vu hãm, Trần phu nhân đã trở mặt như thế nào. Cô dọn dẹp đồ đạc rồi muốn xin cáo lui, không ngờ bị Trần phu nhân ngăn lại.

"Y thuật Cố nữ y cao siêu, thân thể Thọ vương, không biết có chữa khỏi được không?"

"Ầm!" một tiếng.

Đầu óc Cố Thanh Hoàn thoáng ngưng trệ.

Nếu Đình Lâm biết thân thể của mình khiến một người phụ nữ như Trần phu nhân lo lắng, không biết hắn có ngửa mặt lên trời cười dài ba tiếng không.

Dù sao nếu vật kia không thể dùng, có lẽ Tần tiểu thư sẽ phải thủ tiết cả đời.

Cố Thanh Hoàn cân nhắc một hồi rồi cười nói: "Không giấu gì phu nhân, Thọ vương vẫn luôn uống thuốc, chỉ là..."

"Chỉ là như thế nào?" Sắc mặt Trần phu nhân căng thẳng.

"Chỉ là vào không bằng ra, thần tiên cũng bó tay." Trần phu nhân cảm thấy trước mắt tối sầm lại.

Vào không bằng ra, mỗi ngày lại còn ăn chơi đàng điếm ở phủ Thụy vương, thân thể kia... thân thể kia... con gái ơi, sao số con lại khổ như vậy!

Cố Thanh Hoàn thông cảm nhìn Trần phu nhân, thở dài: "Thanh Hoàn xin cáo lui, phu nhân bảo trọng."

Trần phu nhân vội vàng lau nước mắt nơi khóe mắt, cất cao giọng nói: "Người đâu, đưa nữ y đến phòng sổ sách, sau đó tiễn nữ y ra phủ chu đáo, không được thất lễ."

Cố Thanh Hoàn mỉm cười: "Phu nhân khách sáo rồi."

Màn đêm buông xuống, cái nóng cũng giảm dần, ánh sao lấp lánh, vẻ phồn hoa ánh vào mắt, Cố Thanh Hoàn ngồi xe ngựa rẽ qua góc đường, tiếng huyên náo lui dần về sau.

Ngân Châm thương tiếc nhìn khuôn mặt mệt mỏi của cô: "Tiểu thư, còn nửa canh giờ nữa mới đến nhà, tiểu thư nghỉ ngơi chút đi."

"Ừm, đến rồi gọi ta." Cố Thanh Hoàn bèn gỡ trâm mộc giữa tóc xuống, mái tóc lập tức tản ra. Cả ngày hôm nay, cô thật sự rất mệt mỏi, cần phải nghỉ ngơi một lát.

Bỗng nhiên thân xe lắc nhẹ, xe ngựa dừng lại, thấp thoáng tiếng Trần Bình nói chuyện với người nào đó, Cố Thanh Hoàn lười mở miệng, chỉ nhìn thoáng qua Ngân Châm.

Ngân Châm đắp tấm chăn mỏng lên cho cô rồi nhảy xuống xe ngựa.

Một lát sau, một giọng nói trầm thấp xuyên qua màn xe truyền vào trong, Cố Thanh Hoàn đang buồn ngủ, nhất thời không đoán ra được. Sau khi suy nghĩ một lát, cô lặng lẽ vén màn lên.

Trước xe ngựa, Tô Tử Ngữ mặc áo xanh đứng ngăn trước xe.

"Ta muốn gặp tiểu thư của các ngươi."

"Xin lỗi Tô Tam gia, tiểu thư nhà ta không rảnh." Chỉ cần là người tiểu thư không thích, Ngân Châm sẽ không bao giờ có thái độ tốt đẹp.

Tô Tử Ngữ nhíu mày, cao giọng nói: "Lục tiểu thư, thân thể gia mẫu không khỏe, xin Lục tiểu thư mở lòng từ bi, chữa trị giúp cho."

"Này, ngươi không hiểu tiếng người hay sao, tiểu thư nhà ta đã nói, không chữa cho người Tô gia."

Tô Tử Ngữ mím môi, cố kìm nén cảm xúc: "Gia mẫu họ Diệp, không phải họ Tô. Sáu năm trước bà đã vào cửa Phật, để tóc tu hành."

Cố Thanh Hoàn đau xót. Sáu năm trước, chính là sau khi xảy ra chuyện kia.

Sau sự đau xót, đó là sự căm phẫn tràn đến. Hắn nói lời này là có ý gì? Hắn đang ám chỉ cái gì với cô?

Sự phẫn nộ bao phủ trên khuôn mặt cô. Nếu ánh mắt có thể giết người, Cố Thanh Hoàn tin rằng thời khắc này, máu Tô Tử Ngữ đã nhuộm đầy đất.

Trong xe lặng yên không một tiếng động, nhưng Tô Tử Ngữ tin cô vẫn đang nghe: "Nếu Lục tiểu thư có yêu cầu gì xin cứ nói, chỉ cần làm được, ta tuyệt không chối từ."

Gió đêm phất qua, cả con đường hoàn toàn yên tĩnh. Hồi lâu, trong xe ngựa truyền đến tiếng nói lạnh tanh của Cố Thanh Hoàn.

"Nếu ta muốn Tô Tam gia chết thì sao?"

Mày kiếm của Tô Tử Ngữ nhíu lại, đôi mắt đen nhánh nhìn chăm chú về phía màn xe, trong mắt lóe lên sự đau đớn.

Hắn cười thản nhiên, ôm quyền nói: "Thân thể do phụ mẫu ban cho. Phụ mẫu còn sống, Tử Ngữ không thể chết được. Lục tiểu thư, làm phiền rồi, cáo từ!"

Cố Thanh Hoàn đang muốn thở phào nhẹ nhõm, bỗng Tô Tử Ngữ lại lên tiếng.

"Thế nhưng trước khi cáo từ, ta có điều nghi hoặc muốn xin Lục tiểu thư giải đáp cho." Cố Thanh Hoàn cười mỉa mai, "Ta chỉ là một đại phu, chỉ biết khám bệnh, không biết giải thích nghi hoặc cho người khác."

Nụ cười của Tô Tử Ngữ biến mất, hắn ta gằn từng chữ: "Xin hỏi, y thuật của Lục tiểu thư từ đâu mà đến?"

Cố Thanh Hoàn ngẩn ra, nụ cười mỉa mai cũng biến mất tăm. Quả nhiên hắn không tin.

Tô Tử Ngữ đương nhiên không tin. Năm xưa Tiền Tử Kỳ bị Tiền gia bắt học y, thử đủ mọi cách mà vẫn không học được, vì vậy cô thường hay than ngắn thở dài.

Hắn ta chê cô quá ngốc, cố ý chọc giận cô: "Theo lý mà nói, nàng ở trong bụng mẹ đã biết được trăm loại thảo dược, xem được bách bệnh, tai nghe mắt thấy cũng đến mười mấy năm, sao ngay cả đơn thuốc cũng không biết viết?"

"Chàng biết cái gì!"

Tiền Tử Kỳ ủ rũ: "Nghề này là phải tốn rất nhiều sức lực học tập, không tốn chín,
mười năm thì sao thành tài. Cũng giống như chàng học võ vậy, Đông luyện tam cửu, Hạ luyện tam phục, là kết quả của cả ngàn ngày."

Cố Thanh Hoàn cắn răng, cười khẩy lần nữa.

"Không dám phiền Tô tam gia quan tâm y thuật của ta từ đâu mà có. Nếu Tô tam gia nhàn rỗi không có việc gì, chi bằng nói cho ta biết, lúc trước ngươi bắn chết biểu tỷ ta, trong lòng ngươi có suy nghĩ gì?"

Gió đêm thổi tung tay áo người kia, ánh trăng chiếu xuống, phủ đầy khuôn mặt sương giá.

Ánh mắt hắn thoáng qua một nỗi bi thương, ngay sau đó, hắn phóng người lên ngựa, nhanh chóng rời đi, không hề do dự.

Cố Thanh Hoàn tức giận, hung hăng hất màn xe xuống. Rốt cuộc cũng là kẻ có cái mã đẹp đẽ, ngay cả bóng lưng lúc bỏ đi cũng thật đẹp mắt.

Cố Thanh Hoàn nằm xuống, từ từ nhắm hai mắt lại.

Tô Tử Ngữ phóng ngựa thật nhanh, ra khỏi thành từ cửa Bắc, chạy theo quan đạo.

Khoảng chừng nửa nén hương sau, hắn ta đã đến trước cửa Thần Cơ Doanh. Binh lính canh cửa thấy là hắn ta thì vội tiến lên nghênh đón, giật mình nói: "Tô Thống... À không... Tô đại nhân, sao đại nhân lại tới đây?"

Tô Tử Ngữ ném dây cương, "Tìm Dương Nhuệ đến đây."

"Tô đại nhân chờ một lát, tiểu nhân đi ngay."

"Ta chờ hắn ở sau núi."

"Vâng, Tô đại nhân."

Trong rừng, gió thổi đìu hiu, chỉ có vầng trăng lạnh lẽo treo trên cao.

Hai gã đàn ông đấu kiếm với nhau, từng chiêu từng thức đều mang theo sát khí.

"Ầm!"

"Ầm!"

Sau hai tiếng chưởng phong, hai người đã nằm ngửa thành hình chữ đại trên mặt đất đầy lá rụng, đất trời yên tĩnh đến mức có thể nghe được cả tiếng hít thở.

Dương Nhuệ thở hổn hển mấy tiếng rồi hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"

Tô Tử Ngữ thở dài: "Không có chuyện gì, trong lòng buồn bực nên tới tìm ngươi đánh nhau một trận."

Dương Nhuệ nghiêng mặt sang, yên lặng nhìn hắn.

Gã và Tô Tử Ngữ quen biết nhau đã nhiều năm, cho nên cũng biết quá rõ nhất cử nhất động của Tô Tử Ngữ. Chưa bao giờ hắn ta lại có kiểu phiền lòng tới mức muốn đánh nhau thế này.

"Tử Ngữ, trước giờ ta luôn là một người rất biết lắng nghe." Tô Tử Ngữ cười không nói. Xuyên qua tán lá của cây đại thụ, hắn ta có thể thấy được ánh trăng đang tỏa ra những tia sáng bàng bạc, là trăng thượng huyền.

Hắn ta nhớ tới nhiều năm trước, có một cô gái lanh lợi, mặt ngọc môi châu, tựa như giai nhân không thuộc về chốn dung tục này, thanh nhã tuyệt trần.

Cô gái ngồi sánh vai cùng hắn ta trên cây, ngón tay như ngọc của cô gái chỉ vào ánh trăng giữa tán lá, hỏi hắn ta: "Tử Ngữ, ta vẫn không phân biệt được trăng thượng huyền và trăng hạ huyền có gì khác nhau."

Hắn ta khoanh tay trước ngực nhìn cô, khóe miệng giương lên một nụ cười.

"Trăng thượng huyền xuất hiện vào lúc chạng vạng và trước nửa đêm, phần khuyết nằm phía Tây; trăng hạ huyền xuất hiện vào lúc tảng sáng và nửa sau của tháng, phần khuyết nằm phía Đông."

Đôi mắt cô lộ vẻ buồn bã, cô thì thầm nói: "Mãi mãi cũng không gặp được nhau!"

Hắn ta buồn cười nhéo chóp mũi của cô: "Đồ ngốc, cùng là một vầng trăng cả, chỉ là thời gian, phương hướng xuất hiện không giống nhau thôi."

Cô gái lắc đầu, hờn dỗi: "Chàng mới ngốc đó, ta chỉ hy vọng chúng nó có thể cùng xuất hiện, sau đó nhìn thấy nhau, hình ảnh này đẹp biết bao."

"Suy nghĩ viển vông!"

Cô gái ngước đôi mắt đen láy lên, trong mắt phủ một tầng hơi nước mỏng manh: "Nếu có một ngày, ta và chàng không thể xuất hiện trong cùng một khung cảnh, nghĩ đến thật chua xót biết bao..."

"Ngươi đang nhớ cô ấy?"

Tiếng nói của Dương Nhuệ bỗng vang lên, cắt đứt hồi tưởng của hắn ta.

Tô Tử Ngữ hơi giật mình, lắc đầu nói: "Ta đi tìm cô ấy, xin cô ấy xem bệnh cho mẫu thân ta."

Dương Nhuệ ngớ người ra, rồi nhanh chóng hiểu ra "cô ấy" trong lời hắn ta là ai.

"Cô ta nói sao?"

"Không đồng ý." Tô Tử Ngữ cắn răng đáp.

Dương Nhuệ lắc đầu nói: "Đổi lại là ta, ta cũng không đồng ý."

Tô Tử Ngữ cười khổ.

"Sức khỏe mẫu thân không tốt lắm, cũng không chịu mời đại phu chữa trị, chỉ gắng chịu đựng qua ngày. Ta nghĩ, cô ấy là người thân của Tử Kỳ, mẫu thân thấy cô ấy, có lẽ sẽ đồng ý."

Dương Nhuệ muốn mở miệng an ủi mấy câu, lại không biết nói từ đâu. Mũi tên sáu năm trước không chỉ lấy mạng của một thiếu nữ, mà còn chặt đứt tình cảm mẹ con của Tô Tử Ngữ và Diệp phu nhân.

"Cô ấy nói, cô ấy sẽ không chữa bệnh cho người nhà họ Tô, còn bảo, hy vọng ta chết đi."

Dương Nhuệ không nghe nổi nữa, nhảy dựng lên: "Cái miệng của cô gái này đúng là độc địa quá rồi đấy, không nói được lời gì hay ho."

Tô Tử Ngữ ngồi dậy: "Cũng hợp tình hợp lý."

"Cái gì mà hợp tình hợp lý."

Dương Nhuệ mở lời khuyên: "Tử Ngữ, Cố Thanh Hoàn này rất kì quái, tốt nhất ngươi nên tránh xa cô ta ra."

Tô Tử Ngữ bốc một nắm lá rụng lên, đặt trong tay, yên lặng ngắm nhìn, hắn ta hiểu Dương Nhuệ nói kì quái là có ý gì.

Ba tháng qua, hắn ta lấy cớ chuyện tự tiện điều binh, tự nhốt mình trong trướng suy xét lại bản thân. Nhưng thực tế, hắn ta lại lén đi cùng Dương Nhuệ, tự mình điều tra mọi chuyện về Cố Thanh Hoàn. Lần điều tra này, mặc dù không tra được nhiều, thế nhưng, chỉ mỗi chuyện Tiền Phúc tự xưng nô tài với cô ta đã khiến hắn ta kinh hãi không thôi.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện