Thịnh Thế Kiều Y

Sao Ta Có Thể Bỏ Qua


trước sau

Tưởng Hoằng Văn hiếm khi không chống đối mà chỉ gật đầu tán đồng.

Cố Thanh Hoàn không hề để ý tới hành động giữa hai người. Cô còn đang kinh ngạc vì cốc trà vừa rồi, người này thật quá chu đáo, không ngờ lại biết được cả độ ấm cô ưa thích.

Cô bỗng thấy ấm áp vô cớ, nhịp thở cũng có phần hỗn loạn, không thể tự kiềm chế.

"Ba tháng rồi, vẫn chưa có tin tức gì về chuyện của Thiết Chiêm cả."

Tiếng nói kèm theo nỗi áy náy của Triệu Cảnh Diễm vang lên ngay trên đầu cô.

Cố Thanh Hoàn ngước mắt, tập trung tinh thần lại: "Biển người mênh mông, quả thật khó tìm. Đình Lâm, ta không nóng vội."

Triệu Cảnh Diễm cúi đầu cười: "Cô không nóng vội là tốt rồi. Nếu ta đã đồng ý thì nhất định sẽ giải quyết ổn thỏa chuyện này cho cô."

Cố Thanh Hoàn gật đầu nói: "Làm phiền huynh rồi."

"Giữa ta và cô không cần khách sáo như vậy."

Cố Thanh Hoàn mỉm cười. Lời này thì đúng là thật. Lần nào kẻ này tìm cô chẩn bệnh, nhờ cô giúp đỡ kiếm tiền cũng luôn trưng ra dáng vẻ như đây là chuyện đương nhiên.

Ánh nến mờ ảo chiếu vào khuôn mặt của Cố Thanh Hoàn. Nhìn nụ cười khẽ của cô, Triệu Cảnh Diễm cảm thấy trong lòng thật ấm áp.

"Trừ phía Nam và phía Tây, những chỗ khác chúng ta đều đã tìm cả rồi. Xem ra hẳn là ở hai chỗ này."

Cố Thanh Hoàn ngừng cười, suy nghĩ rồi đáp: "Vậy đi về phía Nam tìm trước đi."

Triệu Cảnh Diễm khá tán đồng: "Ta sẽ để A Ly truyền lệnh xuống."

Lần này, Cố Thanh Hoàn không nói cảm ơn nữa. Cô chủ động cầm cốc trà lên chạm cốc với hắn, tất cả lòng biết ơn đều nằm trong hành động này.

Triệu Cảnh Diễm thầm vui mừng, đang định nói gì nữa thì Tưởng Hoằng Văn ngồi im lặng nãy giờ bỗng mở miệng: "Ta ăn xong rồi. Không còn sớm nữa, nói chuyện chính sự thôi."

Cố Thanh Hoàn liếc nhìn hắn ta. Hôm nay cái tên này hoặc là không nói lời nào, hoặc mở miệng ra là mỉa mai người khác, chắc ăn phải thuốc súng rồi.

Triệu Cảnh Diễm cười đầy hàm ý, nói giọng khinh khỉnh: "Cũng không có gì để nói, bên phía Hiền vương đã tung mồi nhử, giờ chỉ còn chờ hắn chủ động tìm đến thôi. Sợi dây bên này đã chắc chắn, Thanh Hoàn, cô có thể xử Cố phủ và phủ lão Tề vương rồi."

Cố Thanh Hoàn nghe được thâm ý trong lời này, lập tức yên tâm.

Hai người rời đi, Cố Thanh Hoàn cũng muốn về phủ, thế nhưng bị Sử Tùng Âm cản lại.

"Muộn rồi, cô nghỉ lại đây một đêm đi, ngày mai hẵng trở về, cũng đỡ phải chạy tới chạy lui."

Cố Thanh Hoàn nhìn vào đôi mắt trong veo của Sử Tùng Âm, không thể nói được lời từ chối, chỉ đành gật đầu.

Lục Chỉ Vũ nghe vậy bèn nhanh chóng sai người đi quét dọn phòng cho khách. Sử Tùng Âm vội ngăn lại: "Đại tẩu, không cần phiền phức vậy đâu, bọn muội ngủ chung một giường."

Cố Thanh Hoàn cố ý tỏ ra buồn phiền: "Nhị tỷ, muội có thể nói không sao?"

"Không được!" Sử Tùng Âm bá đạo trả lời.

Cố Thanh Hoàn gục đầu vào vai Lục Chỉ Vũ mà than thở: "Nhị tỷ, tỷ mau tìm bà mai gả Tùng Âm đi, đỡ phải ngày nào Tùng Âm cũng quấn lấy muội, muội thở cũng không kịp nữa."

Sử Tùng Âm đỏ mặt, hờn giận nói: "Ta chỉ quấn lấy cô, chỉ quấn lấy cô thôi."

"Nhị tỷ, cứu mạng!"

Lục Chỉ Vũ bị hai người này chọc cho cười nghiêng cười ngả, tâm trạng nặng nề trong lòng cũng bị quét sạch.

Nha hoàn buông màn xuống, thổi tắt nến, sau đó từng người lui ra.

Cố Thanh Hoàn mệt mỏi cả ngày, không gắng gượng nổi, nằm xuống là ngủ ngay.

"Thanh Hoàn, hôm nay ta thấy hắn đứng khóc dưới tán cây hoa quế." Tiếng nói êm ái vang lên trong bóng đêm.

Cố Thanh Hoàn mơ màng hỏi: "Hắn là ai?"

"Tưởng Hoằng Văn."

Ba chữ này vừa thốt ra, Cố Thanh Hoàn liền tỉnh ngủ. Cô trở mình, thấy Sử Tùng Âm đang mở cặp mắt to sáng rực nhìn mình.

"Đang yên đang lành, hắn khóc cái gì, có khi nào cô nhìn nhầm rồi không?"

Sử Tùng Âm khẽ chớp mắt, sự lo lắng xuất hiện trong mắt cô ấy: "Ta không nhìn nhầm đâu, hắn khóc thật đấy, hơn nữa nhìn có vẻ rất đau khổ."

Cố Thanh Hoàn khẽ nhíu mày.

Trong ấn tượng của cô, xưa nay Tưởng Hoằng Văn vẫn luôn là một người lãnh đạm với mọi thứ, chứ không phải là người đa sầu đa cảm.

"Chắc chắn cô đã nhìn nhầm, nếu không thì nhất định là hắn bị cái gì đó làm cho cay mắt."

Sử Tùng Âm lập tức phản bác: "Thanh Hoàn, ta không nhìn nhầm thật mà."

"Được, được, được, cô không nhìn nhầm, hắn rơi nước mắt. Nhưng như vậy thì liên quan gì đến chúng ta?"

"Hắn là vị hôn phu của cô, cô không quan tâm vì sao hắn khóc à?

Cố Thanh Hoàn nghe vậy thì thoáng ngẩn ngơ. Tốt xấu gì mình cũng đã đính hôn với hắn ta, cũng làm xong ba lễ rồi. Giờ vị hôn phu rơi nước mắt, theo lý mà nói, người con dâu chưa qua cửa như cô, đúng là nên mượn cơ hội này, quan tâm thăm hỏi một phen.

"Chuyện này... Tùng Âm à, hắn tránh đi như vậy là vì không muốn người khác thấy, nếu ta lỗ mãng đi hỏi han, sợ là không thích hợp. Cứ làm như không biết là tốt rồi."

"Nhưng mà..."

"Nhưng mà muộn quá rồi, sáng mai ta còn phải đến nha môn. Tùng Âm, cô có thể để cho ta ngủ trước được không?" Cố Thanh Hoàn uể oải nói.

Sử Tùng Âm trề môi, một lát sau mới đáp: "Vậy thì thôi."

Vẻ mặt của Cố Thanh Hoàn trở nên nhẹ nhõm, cô thoải mái chìm vào giấc ngủ.

Trong bóng đêm, ánh mắt của Sử Tùng Âm lại càng lúc càng sáng rực.

… Triệu Cảnh Diễm ra khỏi biệt viện của Sử gia, xe ngựa thong dong chạy đến Vạn Hoa Lâu.

Nào ngờ, xe ngựa đi được nửa đường đã bị người ta ngăn lại, hóa ra là quan Trưởng sử của phủ Thụy vương.

"Thọ vương gia, vương gia của tiểu nhân mời ngài và Thất gia đến Phồn Hoa Lâu say sưa một phen."

Triệu Cảnh Diễm lười biếng liếc nhìn Tưởng Hoằng Văn, sau đó nhíu mày: "Hôm nay Cao Tiểu Phong đã mời bản vương uống rượu ở Vạn Hoa Lâu rồi. Chỉ đành để ngày khác ta lại đến quý phủ của Nhị ca chuyện trò vậy."

Quan Trưởng sử cười híp mắt nói: "Vương gia đã có hẹn, vậy tiểu nhân không quấy rầy nữa."

"Ừm!"

Triệu Cảnh Diễm xếp quạt lại, chỉ vào trán rồi nói: "Nói với vương gia nhà ngươi, Phồn Hoa Lâu có cái hay của Phồn Hoa Lâu, Vạn Hoa Lâu cũng có cái tốt của Vạn Hoa Lâu, liệu huynh ấy có muốn nếm thử cái mới không?"

Ý cười của quan Trưởng sử càng rõ ràng hơn: "Tiểu nhân nhất định chuyển lời tới vương gia."

"Đi đi!"

Đợi người đi xa, Tưởng Hoằng Văn hạ màn xe xuống rồi nói: "Đình Lâm, đệ đoán Thụy vương có đến Vạn Hoa Lâu không?"

Triệu Cảnh Diễm rũ mắt, nhìn cán quạt trong tay.

"Không tới một canh giờ, chắc chắn sẽ đến."

"Đệ chắc chắn vậy sao?"

Đôi mắt Triệu Cảnh Diễm sáng ngời: "Có Tân Thống lĩnh Cao Tiểu Phong đến, hắn còn không cun cút chạy tới để mà tranh thủ lôi kéo sao?"

Đêm.

Ánh trăng tĩnh lặng.

Trong thư phòng, đèn đuốc sáng trưng, Hiền vương và tâm phúc Từ Siêu ngồi đối diện nhau, vẻ mặt nghiêm trọng.

Từ Siêu vuốt râu hỏi: "Trong lòng vương gia nghĩ như thế nào?"

Hiền vương cầm lấy chung trà, nhưng không đưa đến bên miệng mà chỉ đặt
trong tay thưởng thức, vẻ mặt lạnh lùng.

"Giờ bản vương còn có lựa chọn sao?"

Kiếm củi ba năm, thiêu một giờ. Lần này không nói đến chuyện hao binh tổn tướng, gã còn mất đi sự sủng ái của phụ hoàng, đúng là biết vậy đã chẳng làm. Nếu lão Bát có thể đứng về phía gã, vậy thì đã có thể xoay chuyển tình thế.

Từ Siêu giật thót: "Vương gia tuyệt đối không thể làm như vậy."

"Vì sao không thể?"

"Thọ vương và Thụy vương rất thân thiết, lỡ như đây là mưu kế của hai người bọn họ, chẳng phải chúng ta đã mắc bẫy rồi sao?"

Giọng nói của Hiền vương rất lạnh lẽo: "Từ Siêu, nếu không phải lão Bát bất tài thì dựa vào địa vị của hắn trong lòng phụ hoàng thì hắn ngồi chắc trên ngai vàng rồi."

Từ Siêu khẽ gật đầu. Lời này rất đúng, không có một vị hoàng tử nào có thể sánh bằng địa vị của Thọ vương trong lòng Hoàng thượng.

Mấy ngày nay Hoàng thượng dưỡng bệnh, ngay cả Hoàng hậu, Quý phi cũng không được phép đi vào, chỉ có một mình Thọ vương đến hầu hạ, dụng ý của Hoàng thượng đã rất rõ ràng.

"Bây giờ hắn chỉ cần ngoan ngoãn theo sau lão Nhị thì tất cả đều an ổn. Cần gì phải mạo hiểm như vậy."

Đôi mắt diều hâu của Từ Siêu khẽ đảo, nếp nhăn giữa ấn đường càng sâu: "Từng lời của vương gia đều có lí, nhưng việc gì cũng nên có sự đề phòng, cần phải nghĩ kĩ trước rồi mới làm!"

"Nghĩ cái gì mà nghĩ?"

Hiền vương rùng mình, cơ mặt không khống chế được mà co giật, gã cả giận nói: "Bản vương không phải trưởng, cũng không phải đích, ngay cả Thần Cơ Doanh cũng mất, thế thì còn tư cách gì mà nghĩ cái này nghĩ cái kia."

Từ Siêu bị mắng đến không nói được chữ nào.

"Lần này lão Bát đã bắc cầu sang đây, nếu ta không đạp lên mà qua sông thì đúng là đồ đần. Dù sao, hắn nói một câu trước mặt phụ hoàng còn có tác dụng hơn ta nói cả trăm câu."

Hiền vương đặt mạnh chung trà xuống bàn trà, lạnh lùng nói: "Chẳng phải là chia sông mà cai trị sao, cho hắn. Chỉ cần ta ngồi lên được vị trí kia, cả thiên hạ này đều sẽ là của ta, một vùng Giang Nam nhỏ bé thì tính là gì?"

Từ Siêu thấy Hiền vương nổi giận, không dám khuyên nữa, chỉ đành nhỏ giọng nói: "Vương gia, tại hạ cũng chỉ sợ hắn lợi dụng Vương gia đối phó Thụy vương, sau khi xong việc lại đá bay chúng ta. Suy cho cùng, người nào cũng sẽ có dã tâm."

Hiền vương hừ lạnh.

"Sau này hẵng tính đến chuyện sau này, mặc kệ như thế nào, cho dù lão Bát có bản lĩnh ngồi lên vị trí kia, ta cũng không thiếu được cái danh vương gia nhàn hạ. Dù sao nếu là lão Nhị lên ngôi, ngươi và ta đều đầu một nơi thân một nẻo."

Từ Siêu ngẫm nghĩ. Thụy vương kia nhìn như tài đức vẹn toàn, thế nhưng thật ra bụng dạ lại hẹp hòi, không biết khoan dung. Lỡ như sau này hắn ta lên ngôi, nhất định sẽ không nương tay với bọn họ.

Thọ vương thì khác, ít nhất vẫn giữ được mạng.

Hiền vương hít vào một hơi, khẽ than thở: "Từ Siêu ơi là Từ Siêu, đây là một cơ hội ngàn năm có một, sao ta có thể bỏ qua!"

"Bẩm vương gia, Thọ vương và Cao Thống lĩnh hẹn nhau uống rượu ở Vạn Hoa Lâu, không đến đây được."

Thụy vương nhướng mày, sắc mặt dần trầm xuống.

Quan Trưởng sử vội bẩm: "Thọ vương bảo tiểu nhân truyền lời, Phồn Hoa Lâu có cái hay của Phồn Hoa Lâu, Vạn Hoa Lâu có cái tốt của Vạn Hoa Lâu, mời vương gia đến thưởng thức cái mới."

Sắc mặt đang âm trầm của Thụy vương lập tức vui vẻ, hắn ta quét mắt nhìn xuống đám người bên dưới.

"Lão Bát mời, các ngươi nói xem bản vương có nên nhận lời không?"

Đám mưu sĩ nhìn sắc mặt của Thụy vương, trong lòng liền hiểu rõ.

"Vương gia, nên đi."

"Vương gia nên đi nếm thử cái mới."

"Vạn Hoa Lâu là địa bàn của Thọ vương, Thọ vương mời, tức không xem vương gia là người ngoài."

Sau khi đám người phát biểu ý kiến xong, Du Thanh đứng dậy hắng giọng, nói: "Vương gia, Cao Tiểu Phong mới nhậm chức, cho dù thế nào thì vương gia cũng nên đi chuyến này."

Thụy vương cười ha ha, cười rất thoải mái: "Nếu đã vậy, bản vương hạ mình đi một chuyến cũng đâu có sao?"

Du Thanh tiến lên một bước, cười nói: "Cũng không thể xem là vương gia hạ mình được. Phía sau Cao Tiểu Phong là Cao Thượng thư, có Thọ vương ở giữa làm cầu nối, sao vương gia không cố gắng lôi kéo ngài ấy."

Thụy vương nhìn Du Thanh, sau đó cất cao giọng ra lệnh: "Người đâu, thay quần áo!"

Giờ Tý, sự huyên náo dần giảm bớt, vẻ phồn hoa ẩn vào bóng đêm. Trước cửa Vạn Hoa Lâu, mấy vị công tử áo gấm lụa là đã hơi ngà say bước ra, ôm quyền chào nhau, đầy tớ của mỗi người đã đi kéo xe ngựa đến.

Một chiếc xe ngựa trong số đó băng qua ba con đường, cuối cùng dừng lại trước cửa hông màu đỏ thắm, trên tấm biển ở cửa viết hai chữ lớn, "Cao phủ".

Cao Tiểu Phong vừa bước vào phủ, lập tức không còn vẻ say xỉn như vừa rồi. Gã đi theo nô tài vào thư viện ở tiền viện. Ngày mai gã phải vào quân doanh, trong khoảng nửa tháng tới sẽ không thể về phủ được, lúc này tất nhiên phụ thân sẽ có lời muốn nói với gã ta.

Quả nhiên, trong thư phòng, đèn đuốc sáng trưng, Công bộ Thượng thư Cao Minh Đào ngồi ngay ngắn trên ghế Thái sư, thấy con trai tiến đến bèn buông cuốn sách sử trong tay xuống.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện