Thịnh Thế Kiều Y

Trong Họa Có Phúc


trước sau

Trần Bình cười nói: "Nói ra cũng thật trùng hợp. Mấy ngày nay huynh đệ chúng tôi thăm dò khắp Kinh thành, điều tra trong Quốc Tử Giám hai lần mà vẫn không thu hoạch được gì. Kết quả có một huynh đệ vì quá nóng vội mà va phải một người phụ nữ. Người nọ ăn mặc giả đàn ông, mấy cuốn tranh chữ ôm trong lòng cũng rơi hết xuống đất."

Cố Thanh Hoàn nghe đến đoạn gay cấn thì buột miệng, "Là nha hoàn bên cạnh Đổng thị."

Trần Bình hơi kinh ngạc, "Sao tiểu thư biết?"

Cố Thanh Hoàn nhướng mày, khẽ than thở: "Đổng thị làm hại thiếp thất, phải giao quyền quản lý nội trạch ra, người cũng bị cấm túc trong nội viện, không nắm quyền hành béo bở trong tay, khẳng định chuyện tiền bạc không còn được dư dả nữa. Cô ta có bản lĩnh lấy giả đánh tráo, lại là một kẻ to gan, sao lại không mô phỏng lại mấy bức danh họa để đổi ngân lượng."

"Tiểu thư đoán không sai chút nào." Trần Bình vô cùng bội phục sự thông minh của Cố Thanh Hoàn.

"Tuy cô ta có bản lĩnh này nhưng chắc gì sẽ thừa nhận việc kia là do cô ta làm."

Cố Thanh Hoàn đứng dậy, bước đến trước cửa sổ, khuôn mặt lạnh lùng: "Nếu cô ta thề thốt phủ nhận thì chúng ta cũng không làm gì được."

Trần Bình sốt sắng, "Tiểu thư, vậy phải làm thế nào đây, chẳng phải các huynh đệ đã uổng công thăm dò rồi sao?"

"Sao có thể thế được?"

Cố Thanh Hoàn nói rất chắc chắn: "Ta nhất định sẽ nghĩ cách khiến cô ta khai ra việc này. Trần Bình, chuẩn bị ngựa."

Nguyệt nương ngạc nhiên hỏi: "Tiểu thư vừa mới trở về, giờ lại muốn đi đâu nữa?"

Cố Thanh Hoàn cười khẽ: "Ta muốn đến Vạn Hoa Lâu một chuyến."

"Tiểu thư muốn đến đó sao?" Nguyệt nương vô cùng ngạc nhiên.

"Ừm, Lục Điệp còn chưa làm xong việc kia, ta phải đi đưa mấy thứ có ích cho cô ấy."

"Tiểu thư, thứ có ích gì vậy?"

"Một thứ có thể khiến Trương thái y khai ra, Cố Nhị gia cũng từng dùng rồi đấy!"

Nguyệt nương kinh ngạc, một hồi sau mới hỏi: "Vậy bên phía Đổng thị thì sao ạ?"

Cố Thanh Hoàn nhẹ nhàng trả lời: "Chuyện Đổng thị để ta vừa đi vừa suy xét kĩ càng hơn đã."

Sau khi rời khỏi Vạn Hoa Lâu, Cố Thanh Hoàn vẫn chưa trở về phòng mà đi đến viện của Tào Tử Ngang.

Lúc này, Tào Tử Ngang đã nằm nghỉ ngơi, nhận được tin báo bèn khoác vội chiếc áo, tóc còn đang xõa, ngay cả giày cũng chưa đi tử tế đã vội vàng chạy ra.

Cố Thanh Hoàn ngồi ngay ngắn trước bàn, một tay bưng chén trà, tay kia chỉ vào hắn ta nói đùa: "Lần đầu tiên thấy dáng vẻ này của Tử Ngang, đã có một chút phong phạm của Thạch sư gia rồi đấy."

Tào Tử Ngang đỏ mặt, ngượng ngùng đáp: "Sợ cô đợi lâu nên ta có hơi vội vàng. Giờ này rồi sao cô lại đến đây?"

"Nếu ta không đến thì sao có thể nhìn thấy dáng vẻ này của Tử Ngang đây." Cố Thanh Hoàn không nhịn được mà trêu đùa.

Đầu óc quá căng thẳng, thỉnh thoảng cũng phải giải tỏa đôi chút. Không biết tại sao, trong phủ nhiều người như vậy nhưng cô lại chỉ thích trêu đùa một mình Tử Ngang.

Tựa như bạn thâm giao đã quen nhau rất lâu rồi, trong lời nói, cử chỉ đều mang theo sự tùy ý.

Mặt Tào Tử Ngang càng đỏ hơn, ánh mắt nhìn cô đầy hờn giận. Hắn ta vén vạt áo, ngồi xuống cạnh cô, nương theo ánh nến quan sát cô. Dưới mắt có quầng thâm, hai mắt sưng phù, cằm hơi nhọn, rõ ràng là do suy nghĩ quá độ. Nghĩ tới mấy ngày nay, tình hình bên ngoài không hề yên ổn, hắn ta thầm thở dài, nhưng trên mặt lại nở nụ cười.

"Tìm ta có việc gì?"

Cố Thanh Hoàn biết sắc mặt lúc này của mình cực kì khó coi, thấy hắn ta quan sát một hồi nhưng không nói gì, nụ cười hiện lên trên khuôn mặt cô.

Từ lúc cô và hắn ta quen biết nhau đến nay, ngay lần đầu gặp gỡ, mối quan hệ giữa hai người đã vô cùng thoải mái, cho dù sau đó cô là chủ, hắn là tớ, nhưng cũng chưa từng có khi nào cảm thấy lúng túng, khó xử.

Đời người có được người bạn như vậy, cũng coi như là một chuyện đáng mừng.

Cố Thanh Hoàn cất giọng thản nhiên: "Không kìm lòng được, muốn thông báo cho Tử Ngang một chuyện vui."W e b t r u y e n o n l i n e. c o m

"Chuyện vui gì vậy?" Tào Tử Ngang quay đầu sang nhìn cô.

"Chẳng bao lâu nữa, án oan của Tào lão thái y sẽ được phơi bày trước toàn thiên hạ, Tử Ngang có vui không?"

Tào Tử Ngang đoán được đêm hôm cô đến đây nhất định là có chuyện quan trọng, cũng có nghĩ đến phải chăng là chuyện của tổ phụ có chút manh mối rồi không, nhưng không ngờ là chuyện này còn có thể phơi bày trước toàn thiên hạ, hắn ta kinh ngạc tới trợn mắt há mồm.

Mới mấy tháng ngắn ngủi...

Hắn ta sốt ruột hỏi: "Đã có chứng cứ xác thực rồi ư?"

Cố Thanh Hoàn gật đầu, "Đã chắc được tám phần rồi, còn hai phần nữa thì phải phó thác cho số mệnh."

"Là do lão tặc họ Trương kia làm sao?"

"Đúng vậy, nếu không có sai sót gì thì người mô phỏng nét chữ chính là Thế tử phi của phủ Trấn quốc công."

Tào Tử Ngang phẫn nộ, gân xanh nổi lên, hai tay siết chặt thành nắm đấm.

Trước đây cô cũng từng có loại cảm xúc này, nhưng lâu dần, nỗi hận đó đã ăn sâu vào xương tủy, không còn bộc phát ra ngoài nữa.

Cố Thanh Hoàn khẽ nói: "Tử Ngang bình tĩnh đừng nóng vội, mọi việc đều đã sẵn sàng, chỉ còn thiếu gió đông thôi. Để phòng ngừa Trương lão tặc giảo biện, chúng ta phải chuẩn bị mọi chuyện thật chu toàn. Về phía bút tích của Thế tử phi, cái này còn cần huynh phải tự mình ra tay."

Tào Tử Ngang sửng sốt, liền thu lại cảm xúc nói: "Thanh Hoàn cứ việc căn dặn ta phải làm thế nào, dù chết ta cũng không từ!"

Nói cứ như thể phải đi giết người phóng hỏa, đốt nhà cướp của vậy, mà cũng giống như đi tìm chết nữa.

Cố Thanh Hoàn mỉm cười: "Đừng lo lắng, chuyện này cực kì đơn giản, ta đã giúp huynh nghĩ cách rồi, huynh đưa tai qua đây…"

Tào Tử Ngang tiễn Cố Thanh Hoàn rời khỏi viện, đi theo một đoạn ngắn rồi, đợi cô đi xa hắn ta mới quay trở lại.

Vừa xoay lại, một bóng đen chợt đứng trước mặt hắn ta, hắn ta sợ tới mức cả run cả lên, "Ai?"

"Ca, là muội!"

Tào Tử Hi đi ra khỏi chỗ tối, "Lục tiểu thư đến đây sao?"

"Ừ!" Tào Tử Ngang không muốn nói nhiều, chỉ trả lời qua loa, "Sao giờ này mà muội còn chưa đi nghỉ?"

Tào Tử Hi e thẹn nhìn hắn ta: "Muội làm chút đồ ăn khuya cho ca ca."

Tào Tử Ngang nhíu mày, "Những việc này nào cần phiền muội tự mình làm, mau trở về nghỉ ngơi đi."

Nói rồi, Tào Tử Ngang liền xoay người về phòng.

Tào Tử Ngang đi được mấy trượng thì thấy muội muội của mình vẫn đứng tại chỗ, hắn ta quay trở lại hỏi, "Sao còn chưa đi?"

Tào Tử Hi mím môi, hai mắt long lanh nhìn qua, rụt rè nói: "Ca, khuya vậy rồi Lục tiểu thư còn đến tìm ca làm gì?"

Chuyện Trương Hoa vẫn chưa giải quyết được, Tào Tử Ngang
không muốn xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nên không hề nói với người khác. Hắn ta dịu dàng an ủi Tào Tử Hi: "Hôm nay Lục tiểu thư ra ngoài chẩn mạch, gặp phải vấn đề khó nên muốn cùng ta thảo luận. Muội đi nghỉ đi, mai còn phải dậy sớm."

Ánh mắt Tào Tử Hi u ám, sắc mặt có hơi kì lạ, đôi môi mấp máy, một lúc sau cô mới nói: "Ca cũng nghỉ ngơi sớm đi."

Thấm thoát ba ngày trôi qua.

Lão Tề vương oai phong lẫm liệt hồi Kinh, vào cung báo cáo với Hoàng đế.

Bảo Khánh đế thấy mọi việc thỏa đáng, trong lòng mừng rỡ, ban tiệc tưởng thưởng.

Ban đêm.

Lão Tề vương ngà ngà say, vừa ra khỏi hoàng cung thì thấy Thế tử Triệu Cảnh Bạng đang đợi trước cửa cung. Vừa thấy ông ta đi ra, gã vội chạy đến đón, ghé vào bên tai nói nhỏ.

Sắc mặt lão Tề vương lập tức thay đổi, ánh mắt trở nên hung ác, ông ta lập tức lên xe ngựa, chạy tới Hình bộ.

A Ly nấp ở góc tối, đợi khi bóng dáng lão Tề vương khuất khỏi tầm mắt mới quay lại gật đầu với đồng bọn phía sau, tiếp đó nhún chân nhảy lên lưng ngựa.

Trước cửa phủ lão Tề vương.

Lão Tề vương bước xuống xe ngựa, khuôn mặt lạnh lùng, vội vã đi vào phủ.

Chốc lát sau, đèn trong thư phòng đều được thắp sáng, Triệu Cảnh Bạng nhanh chóng chạy vào, cúi đầu đứng trước bàn sách.

Trên bàn sách, sợi bấc của cây nến đỏ lay lắt, ánh nến lập lòe.

Lão Tề vương sờ chiếc nhẫn ngọc trên tay, lên tiếng hỏi: "Tại sao Cố phủ lại ngã ngựa? Là ai ra tay?"

Triệu Cảnh Bạng liền đáp: "Phụ thân, con trai âm thầm điều tra, việc này là do Hiền vương ra tay."

"Lão Tam, sao lại là nó?"

"Phụ thân quên rồi sao, lúc trước Hiền vương đến Giang Nam, Cố phủ tặng một kẻ điên tới, nào ngờ kẻ điên đó cắn hắn bị thương, đây là việc thứ nhất; thứ hai, Cố phủ là người của phụ thân, phụ thân lại giao hảo với Thụy vương, bây giờ Hiền vương đang thất thế, đương nhiên sẽ sốt sắng mà cắn bậy. Thêm vào đó là ba gã nhà họ Cố kia không chùi mông sạch sẽ, mấy ngày trước còn gây ra mấy chuyện tai tiếng, cho nên mới bị kéo xuống ngựa."

Lòng bàn tay lão Tề vương lạnh ngắt.

Tên Hiền vương này, quả nhiên lòng dạ hẹp hòi, nếu người như gã đăng cơ, e là giang sơn này cũng khó mà vững chắc được.

"Theo con thì nên làm thế nào?" Lão Tề vương vuốt râu hỏi.

Triệu Cảnh Bạng suy nghĩ trong chốc lát mới nói: "Phụ thân, con trai cho rằng, trong họa có phúc, việc này là cơ hội của chúng ta!"

Không hổ là đứa con trai ông ta coi trọng nhất, tài năng, mưu lược đều không hề kém cỏi.

Lão Tề vương nhìn con trai bằng ánh mắt tán thưởng: "Ta cũng nghĩ giống con. Hôm nay ta đã nói thẳng với Cố Nghiễn Khải, tiền tài và mạng sống, chỉ được chọn một."

"Lão ta chọn thế nào?"

Vẻ mặt lão Tề vương đầy đắc ý, "Kẻ yêu tiền sẽ càng yêu mạng sống, đương nhiên lão ta chọn vế sau."

"Chúc mừng phụ thân, chúc mừng phụ thân!"

Triệu Cảnh Bạng cực kì kích động. Gia tài trăm năm của Cố gia là một con số kinh người, lão Tề vương đã vất vả tính toán suốt sáu năm mà vẫn không có được, nào ngờ trời xui đất khiến, giờ lại dễ dàng đoạt được.

Có thể thấy ông trời cũng đang đứng về phía bọn gã. Nếu phủ lão Tề vương có số tiền lớn như vậy, còn lo gì chuyện lớn không thành công!

Lão Tề vương lại trầm mặc, một lúc lâu sau mới nói: "Chuyện này, người mà ta cảm thấy có lỗi nhất chính là muội muội của con. Đáng ra Cố gia giao nộp gia tài rồi thì muội muội con có thể hòa ly ngay, nhưng vì đề phòng con cáo già kia cắn ngược, không thể không để muội muội con tiếp tục chịu khổ thêm một hai năm nữa."

Triệu Cảnh Bạng không cho là đúng: "Phụ thân, việc này có gì khó. Đợi đến khi đại sự hoàn thành, con sẽ phong nó là công chúa, đàn ông tốt trên đời này tùy nó chọn lựa."

Lão Tề vương không đáp, nhắm mắt suy nghĩ hồi lâu rồi nói: "Nếu đã như vậy, ngày mai con tự mình đi nói chuyện với các nơi, đưa ba gã nhà họ Cố ra ngoài. Tối mai, ta sẽ tới đại lao Hình bộ một chuyến nữa. Chúng ta vừa lấy được của cải, con lập tức cho thả người."

"Vâng, phụ thân!"

"Đi đi!" Lão Tề vương mệt mỏi ngồi tựa trên ghế, "Bản vương muốn suy nghĩ thật kĩ xem nên đàm phán với con cáo già đó như thế nào."

Triệu Cảnh Bạng vẫn chưa đi mà bước tới gần hơn, nói nhỏ: "Phụ thân, người kia sắp đến Kinh thành rồi."

"Ai?" Lão Tề vương nhất thời không hiểu.

"Người ở phủ Hải Nam."

Ban ngày trời vẫn quang đãng, vậy mà đến đêm lại trở trời. Gió nổi lên, đến cả mắt cũng không mở ra nổi.

Giờ Sửu hai khắc, mưa phùn phấp phới.

Trong nhà giam cũ kĩ, gió lạnh thổi vào, Cố Nghiễn Khải co người trong góc, sắc mặt trắng bệch.

"Phụ thân, đêm nay lão Tề vương có đến nữa không?" Cố Tùng Đào vô cùng lo lắng.

Cố Nghiễn Khải nghe tiếng mưa rơi ào ạt bên ngoài, đầu óc lại tỉnh táo hơn bao giờ hết.

"Cố Nghiễn Khải, chỉ cần ông giao gia tài ra, ta nhất định sẽ bảo vệ cả Cố phủ."

"Lão vương gia suy tính sâu xa, Nghiễn Khải tự thấy mình không bằng, nhưng vẫn còn giữ được chút thanh tỉnh. Nếu lão vương gia qua cầu rút ván, vậy thì Cố gia chỉ còn một đường chết."

"Ngươi yên tâm, Hoa Dương là con gái ta, nhưng chung quy cũng là con dâu của ngươi. Có nó, ngươi không cần lo lắng."

Cố Nghiễn Khải nghiến răng ken két, nước mắt giàn giụa.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện