Thịnh Thế Kiều Y

Có Người Muốn Huynh Chết


trước sau

Chu Vinh lắc đầu: "Chuyện này thì tiểu nhân không biết. Nhưng bọn họ mang theo rất nhiều châu báu trang sức, để đầy năm chiếc xe."

"Năm chiếc xe?" Cố Thanh Hoàn nhẹ giọng lẩm bẩm: "Tiểu thiếp cũng đi theo sao?"

"Chuyện này…"

"Trong phủ có ai hầu hạ?"

"Chuyện này…" Chu Vinh không trả lời được.

Vẻ mặt của Cố Thanh Hoàn thay đổi mấy lần: "Chu Vinh, ngươi đi làm việc đi."

Vừa nghe thấy câu này, Chu Vinh bèn thở phào nhẹ nhõm, vội đáp: "Tiểu thư cần gì thì cứ việc sai bảo tiểu nhân."

"Ta sẽ không khách sáo đâu."

Chu Vinh khom người lui ra, Cố Thanh Hoàn ngồi xuống mép giường, qua chừng thời gian một chung trà mới đứng dậy.

Cô đi đến trước giường Triệu Cảnh Diễm, giơ tay chẩn mạch cho hắn, vẻ mặt hơi thả lỏng.

"Thế nào rồi?" Thịnh Phương bước tới hỏi nhỏ.

"Độc đã trừ được bốn phần, chỉ còn lại sáu phần, là dấu hiệu tốt."

"Hoàn Hoàn, sức khỏe nàng thế nào rồi? Đã hết sốt chưa?"

Không biết từ lúc nào, người trên giường đã mở to đôi mắt đen thâm thúy, trầm tĩnh nhìn cô.

Cố Thanh Hoàn buông tay hắn ra, sờ nhẹ lên trán mình: "Người toát được mồ hôi nên đã hết sốt rồi."

"Chân thì sao?" Triệu Cảnh Diễm lại hỏi.

Sao hắn biết chuyện này, Cố Thanh Hoàn sửng sốt, không muốn nói nhiều: "Bây giờ không phải là lúc nói chuyện đó, Lưu Kiện ở Bắc phủ có vấn đề."

Vừa nói xong câu này, ánh mắt của Triệu Cảnh Diễm và Thịnh Phương đồng thời trầm xuống, vẻ mặt lộ nét lạnh lẽo.

Diệp Thanh pha trà nóng, sau đó lặng lẽ lui ra, đóng chặt cửa.

Triệu Cảnh Diễm chỉ vào chiếc ghế trúc cạnh giường, ánh mắt quyến luyến: "Ngồi xuống nói chuyện, đứng mệt."

Cố Thanh Hoàn cố tình coi như không thấy ánh mắt của hắn, thế nhưng vẫn nghe lời ngồi xuống.

"Hồ Dũng, dìu ta dậy."

Thịnh Phương thấy Cố Thanh Hoàn gật đầu, thế là nhẹ nhàng đỡ Thọ vương dậy, còn cầm cái đệm đặt sau người hắn.

Hắn ta liếc nhìn Thọ vương, sau đó lặng lẽ lùi đến bên cửa sổ.

Vừa rồi hắn gọi cô là "Hoàn Hoàn", cho dù hắn ta có thân phận như vậy cũng không dám gọi thế.

Muội muội đã đính hôn với Thất gia, Thất gia và vương gia lại là huynh đệ, người ta nói không được trêu vợ của huynh đệ mình, sao vương gia lại xưng hô như vậy chứ?

Hai chữ tại sao cứ quẩn quanh đầu lưỡi Thịnh Phương, cuối cùng hắn ta đành nuốt xuống.

Triệu Cảnh Diễm không hề biết rằng chỉ một câu xưng hô của mình lại khiến lòng Thịnh Phương dậy sóng, ánh mắt của hắn đã dính chặt lên người cô gái bên cạnh.

"Hoàn Hoàn, ta có cảm giác từ lúc trúng độc đến bây giờ, giống như ta đã rơi vào một cái hố khổng lồ. Hơn nữa cái hố này là có người cố tình đào ra cho ta nhảy."

Sao Cố Thanh Hoàn không biết cảm giác này chứ. Con rắn thè lưỡi trong mơ đó, đôi mắt âm u của nó khiến cô rợn cả tóc gáy.

"Đình Lâm, suy cho cùng chuyện này rất đơn giản. Nói thẳng ra là có người muốn huynh chết." "Đúng vậy!" Triệu Cảnh Diễm gật đầu.

Thịnh Phương tiếp lời: "Là ai?"

"Hỏi hay lắm, đó cũng là vấn đề ta muốn hỏi."

Cố Thanh Hoàn liếc mắt nhìn hắn, bảo: "Hiền vương? Có khả năng nhất. Diệt trừ được Đình Lâm, thế thì hắn ta không còn kẻ địch nữa."

Triệu Cảnh Diễm suy tư: "Tuy rất có thể là Tam ca, thế nhưng hắn ta không có lá gan thông đồng với địch, mấy người Hồ kia không phải là người của Tam ca. Trong chuỗi kế hoạch này, đâu đâu cũng có bóng dáng của người Hồ."

Cố Thanh Hoàn thấy hắn rất bình tĩnh suy luận, cho dù ở trong cuộc nhưng không hề đưa ra phán đoán qua loa, trong lòng cô thầm tán thưởng.

"Ngoài hắn ta ra, còn có một người đáng nghi nhất. Vừa nãy ông chủ tiệm lương nói với ta, bên ngoài có rất nhiều quan binh đi tuần."

Sắc mặt của Triệu Cảnh Diễm trở nên vô cùng lạnh lẽo: "Lúc này… là nhằm vào ta."

"Còn có một tin tức nữa. Vợ con tiểu thiếp của Lưu Kiện đã mang theo châu báu và trang sức ra khỏi thành từ mấy hôm trước rồi. Chẳng lẽ lại có chuyện trùng hợp đến vậy?"

Ánh mắt Triệu Cảnh Diễm lạnh lùng, hắn vô cùng bình tĩnh: "Nếu là ông ta thật, thế thì người này đã có quyết tâm phải chết. Hoằng Văn gặp nguy rồi!"

Cố Thanh Hoàn cắn môi, ngước mắt lên nói: "Trước khi đi ta đã bảo huynh ấy mang theo một số đồ phòng thân. Chỉ cần không phải là kịch độc thì không ai có thể làm gì được huynh ấy đâu."

Phòng cả họa chưa xảy ra.

Cô thật là giỏi!

Triệu Cảnh Diễm cười khẽ, ánh mắt đầy nóng bỏng. Người con gái như vậy mới xứng đáng đứng bên cạnh hắn.

"Hoằng Văn cũng là một con cáo. Huynh ấy không xuất hiện, chắc chắn là đã phát hiện ra được điều gì đó, hoặc đang chờ đợi thời cơ."

Cố Thanh Hoàn khẽ cười, nói ra suy nghĩ trong lòng: "Ta thấy, huynh ấy đang chờ vương gia đi cứu huynh ấy thì đúng hơn."

Trong lòng Triệu Cảnh Diễm chợt rung động, dưới đáy mắt là tình cảm sâu đậm. Thật là một cô gái thông minh, như vậy càng có lý do dẫn binh vào Bắc phủ thăm dò.

Hắn nhìn thẳng Cố Thanh Hoàn, gằn từng chữ: "Hoằng Văn là huynh đệ tốt của ta, an nguy của huynh ấy không được phép có lơ là. Nơi đây cách Trấn Bắc quân chưa đến trăm dặm, ta sẽ lập tức viết một phong thư, lệnh cho Vu Quy dẫn binh vào Bắc phủ."

"Đợi đã!"

Thịnh Phương im lặng đã lâu đột nhiên lên tiếng: "Chúng ta chỉ mới suy đoán chứ không có bằng chứng xác thực, nếu sai thì sao?"

Triệu Cảnh Diễm nhìn hắn ta, cười nhạt đáp: "Vậy thì đám Trấn Bắc quân đó cũng có thể che chở cho bản vương trở về quân doanh bình an."

Trước sau đều có đường lui, ánh mắt Thịnh Phương lay động: "Nếu vậy thì bên phía Trấn Bắc quân thì để ta đi."

Cố Thanh Hoàn không lên tiếng ngăn lại mà đứng dậy, đi từng bước về phía trước, giọng nói khẽ như tiếng muỗi bay.

"Đi nhanh về nhanh, trên đường cẩn thận."

Thịnh Phương nhìn lại, cũng khẽ đáp: "Ừ!"

"Ta tiễn huynh." Ánh mắt Thanh Hoàn lưu luyến không thôi.

Thịnh Phương nhoẻn miệng cười: "Ừ!"

Lúc này ở Kinh thành, gió yên biển lặng.

Mõ cầm canh báo đã qua giờ Tuất, Tưởng phủ lục đục đốt đèn.

Trong Tây viện, lão tổ tông tay cầm tràng hạt, nghiêng người dựa vào sạp, gương mặt vốn hiền từ nay lại có thêm mấy phần lo lắng.

Rèm cửa được vén lên, Chu thị dìu mẹ chồng của mình là Trương thị tiến vào, nháy mắt ra hiệu cho nha hoàn hầu hạ, hạ nhân lập tức nối đuôi nhau đi ra. Trương thị ngồi xuống, muốn nói lại thôi.

Lão tổ tông chậm rãi hé mắt, liếc nhìn bà ta một cái, hỏi: "Lúc này rồi sao lại đến đây?"

"Lão tổ tông, lão Thất đã bị cấm túc mấy ngày rồi, tại sao ngay cả con dâu cũng không được thăm, rốt cuộc nó đã phạm phải lỗi gì?"

Trong lòng Trương thị cảm thấy rất sốt ruột. Vừa rồi bà ta đi vào trong viện lão Thất, kết quả bị người chặn lại.

Đường đường là đại phu nhân của Tưởng phủ, thế nhưng ngay cả con trai mình cũng không được gặp, đây là đạo lý gì chứ. Vậy nên bà ta mới vội vàng đi tìm lão
tổ tông.

"Đã từng này tuổi rồi mà vẫn không có tính nhẫn nại gì cả, đây là quy củ do bề trên ban xuống." Lão tổ tông không muốn nói nhiều.

Nghe vậy, Trương thị càng cảm thấy mù mờ hơn. Cho dù là do bề trên ra lệnh thì cũng chỉ cấm không cho người ra ngoài, chứ không nói là không được vào thăm.

Lão tổ tông thấy con dâu vẫn không hiểu ra sao, sợ làm hỏng chuyện nên lập tức nghiêm khắc nói: "Chẳng qua chỉ là cấm túc mà thôi, có phải bớt ăn bớt mặc đâu, con đau lòng cái gì?"

Trương thị bị quát nên không dám nói nữa. Trong lòng không kìm nổi cơn tức, bà ta lại nói: "Lão tổ tông, không phải là con dâu nhiều lời, nhưng Thế tử Anh Quốc công đó cũng chẳng ra sao. Dựa vào đâu mà chỉ cấm túc mình lão Thất chứ?" Đọc truyện tại Web Truyen Online. com

Lão tổ tông lạnh lùng liếc nhìn bà ta một cái, đáp lời: "Người ta có Quý phi trong cung, con có cái gì. An phận thủ thường sống qua ngày, đừng tự chuốc lấy khổ sở. Không cần đến viện của lão Thất nữa, đến lúc thì nó sẽ ra ngoài thôi."

Trương thị chưa bao giờ thấy lão tổ tông nói chuyện nghiêm khắc như vậy. Bà uất ức rũ mắt xuống, thưa: "Con dâu xin cáo lui!"

Chu thị hiểu rõ chuyện cấm túc.

Cô ta thấy vẻ mặt mẹ chồng không tốt, vội vàng tiến lên dìu, lại không tiện nói rõ nên chỉ thấp giọng bảo: "Phu nhân đừng để bụng, e là trong lòng lão tổ tông cũng không thoải mái gì!"

Trương thị nghe vậy, cũng được an ủi đôi chút.

Chu thị lại nói: "Lát nữa con sẽ sai người mang nhiều đồ ăn ngon và đồ chơi tới viện của lão Thất. Phía bên Cố phủ con cũng sẽ không sơ sót."

"Con ngoan!"

Trương thị vỗ tay cô ta, vẫn là đứa con dâu này chu đáo.

Chu thị tiễn mẹ chồng đi rồi lại quay về, ánh mắt nhìn chuỗi tràng hạt trong tay lão tổ tông.

Cô cười thầm.

Chuỗi tràng hạt hơn mười năm chưa đụng đến, lúc này lão tổ tông lại cầm nó trong tay, chỉ e là cũng đang lo lắng lắm, thế nhưng vẫn phải giả bộ như không có chuyện gì trước mặt thái thái.

Lão tổ tông thấy Chu thị nhìn chằm chằm tràng hạt, biết là không giấu được cô nên đành mạnh miệng bảo: "Ta đang lo cho Thanh Hoàn, thân thể của cô nương yếu ớt, không như lão Thất da dày thịt nhiều, có ngâm trong bùn cũng chẳng sao."

Chu thị tức cười nói: "Lão tổ tông à, người cứ mạnh miệng đi."

Vừa nghe vậy, lão tổ tông lập tức hắt hơi. Mấy ngày này trong lòng bà cụ như ở trong chảo dầu, bà cụ cũng chỉ cố tình ra vẻ bình tĩnh mà thôi.

Bà cụ thở dài, nói: "Đã tròn mười ngày, ngay cả một tin tức cũng không có, không biết tình hình thế nào nữa."

Chu thị vỗ về sau lưng lão tổ tông, ánh mắt cũng trầm xuống.

Người khác không biết nỗi lo lắng mấy hôm nay của lão tổ tông, nhưng cô thì hiểu rõ rành rành. Ba người đó đều là máu thịt trong tim lão tổ tông, bất kỳ một người nào đều không thể xảy ra chuyện, nếu không…

Trong đầu chợt nảy ra một ý nghĩ, cô ta đè thấp giọng hỏi: "Không biết trong cung có nhận được tin gì không?"

"Khó nói!" Lão tổ tông lắc đầu.

Hai người còn đang suy nghĩ, bỗng nhiên rèm được kéo lên, có người bước vào trong, gương mặt của người này rất xa lạ, nhìn không giống là người trong phủ. Ở đâu ra người không có phép tắc như vậy, Chu thị đang định quát tháo, đã thấy hai mắt lão tổ tông sáng bừng lên: "Có tin tức rồi à?"

Người vừa đi vào chắp tay hành lễ với lão tổ tông, đáp: "Thất gia đưa tin đến, tin đã đưa vào cung."

Lão tổ tông thở ra một hơi, hỏi: "Có khỏe không?"

Người kia khẽ ho một tiếng: "Có kinh hãi nhưng không gặp nguy hiểm, cáo từ!"

Lúc này, cửa cung đóng chặt.

Nhìn cửa cung đinh vàng sơn son, thống lĩnh cấm cung Trương Vân Long móc lệnh bài ra, đưa cho cấm vệ gác cổng, sau đó vội vàng bước vào từ cửa Nam.

"Lý công công, ta có chuyện quan trọng cần gặp Hoàng thượng, phiền ngài thông báo giúp."

Lý công công dụi đôi mắt nhập nhèm, vội xoay người vào trong.

Khoảng chừng nửa chén trà sau thì Lý công công đã quay lại. Ông ta cười nói: "Trương thống lĩnh, Hoàng thượng cho gọi!"

Vào trong điện, Trương Vân Long quỳ gối hành lễ, đưa ánh quét qua Lý công công.

Hoàng đế vẫy tay, ra hiệu cho người khác lui xuống.

Nhân lúc xoay người lại, Lý công công cau mày liếc nhìn Trương Vân Long, sau đó cúi đầu lui ra.

Trương Vân Long tiến lên một bước, đè thấp giọng thưa: "Hoàng thượng, Tây Bắc có tin tức truyền tới."

"Nói!" Hoàng đế nói một câu đơn giản, vẫn không thèm hé mắt.

"Tưởng Thị lang bị tập kích trên đường đi, không có người thương vong. Thọ vương vào trấn Vĩnh Hòa cũng bị tập kích, người đi theo bị diệt sạch."

"Cái gì?" Bảo Khánh đế kinh hãi, đột nhiên mở to mắt: "Lão Bát thế nào?"

"Thọ vương may mắn được Hồ phó tướng cứu, đã hội họp với Cố nữ y, hành châm rút độc, chỉ là…"

"Chỉ là sao, nói!" Bảo Khánh đế đột nhiên biến sắc.

Trương Vân Long vội vàng quỳ xuống, nói thẳng: "Chỉ là dường như… vẫn có người âm thầm truy sát, hạ độc trong thức ăn của ngựa." Vừa dứt lời, tiếng xoảng phát ra bên chân hắn ta, cái chung ngọc vỡ tan tành.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện