Thịnh Thế Kiều Y

Đi Cùng Ta


trước sau

Chỉ có nàng!

Cố Thanh Hoàn vội ngẩng đầu lên, tại sao lại chỉ có cô?

Triệu Cảnh Diễm nhìn vào mắt cô, tình ý trong mắt càng nồng đậm hơn, không dằn được mà chạm vào gương mặt hắn ngày nhớ đêm mong.

"Tiểu thư, tiểu thư…" Diệp Tử vén rèm chạy vào, ngay sau đó không tin nổi cảnh tượng trước mắt.

Cố Thanh Hoàn bừng tỉnh, đẩy người đàn ông trước mặt ra, đáp lại: "Có chuyện gì?"

Diệp Tử sợ sệt nhìn Thọ vương: "Bẩm tiểu thư, quan binh Bắc phủ bao vây tiệm lương, bọn họ… bọn họ… còn đưa Thất gia đến, phải… phải… phải làm sao đây?"

Vẻ mặt của hai người trong phòng lập tức thay đổi, bầu không khí mờ ám lúc nãy hoàn toàn biến mất, trong phút chốc, không khí trở nên cực kỳ áp lực.

Cố Thanh Hoàn vừa cử động đã bị Triệu Cảnh Diễm kéo lại.

Cô quay đầu lại.

Ánh mắt của người đàn ông lạnh lùng vô cùng: "Nàng ở yên trong phòng, việc này không nên để nàng lộ diện. Để ta!"

Cố Thanh Hoàn nhìn hắn, nói nhỏ: "Huynh vẫn chưa bình phục hẳn."

Triệu Cảnh Diễm gật đầu cười: "Không sao, ta cũng muốn xem xem, Lưu Kiện kia có cái gan đó không."

"Không được, ta không thể để huynh mạo hiểm."

Thân phận của người đàn ông trước mặt vô cùng cao quý, tuyệt đối không thể để hắn gặp nguy hiểm, bằng không sẽ như lời lão tổ tông nói, đại họa ập đến.

"Diệp Tử."

"Tiểu thư."

"Ngươi trông chừng vương gia, không được để hắn bước nửa bước ra khỏi phòng. Còn nữa, đem tay nải của ta đến đây."

Triệu Cảnh Diễm nhìn đôi môi hồng của cô khép mở, trái tim lập tức mềm mại như nước. Hắn lớn thế này rồi, vậy mà chưa từng được một cô gái nào bảo vệ.

Hắn chìa tay ra, cầm lấy tay cô.

Cố Thanh Hoàn tức giận, giờ là lúc nào rồi, lại còn muốn…

"Công phu của Hoằng Văn chỉ có hơn chứ không kém ta. Với những thứ mà nàng đưa cho huynh ấy, trong thiên hạ này, kẻ có thể bắt giữ được huynh ấy không nhiều đâu. Huynh ấy có thể ung dung đến đây, vậy chắc chắn trong lòng đã có nắm chắc."

Bàn tay Triệu Cảnh Diễm siết chặt lấy bàn tay ngọc ngà của cô, nụ cười nở rộ trên môi: "Nếu nàng không tin, vậy cùng ta ra ngoài xem thử."

Tháng Bảy Âm lịch, trời dần sang Thu, mà ở Tây Bắc vẫn còn nóng bức.

Tưởng Hoằng Văn khoanh tay trước ngực, nhìn Đình Lâm và Cố Thanh Hoàn đi ra, ánh mắt rơi xuống hai bàn tay đang nắm lấy nhau của hai người, đôi mắt hơi sáng lên.

Một ánh mắt sắc bén quăng về phía hắn ta, ánh mắt hai người chạm nhau giữa không trung.

Triệu Cảnh Diễm hơi nhướng mày, Tưởng Hoằng Văn gật đầu đáp lễ, sau đó cất cao giọng nói: "Lưu đại nhân, gặp vương gia tại sao không hành lễ?"

Lưu Kiện vờ như không nghe thấy gì, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Thọ vương. Ông ta tính ngàn lần vạn lần lại quên tính đến chuyện hắn trốn ở đây, lãng phí mất năm ngày trời.

"Người đâu, kẻ này không phải Thọ vương mà là loạn thần tặc tử, bắt hắn lại!"

Trần Bình, Diệp Thanh, Diệp Tử liền giương kiếm giương kiếm đứng chắn trước mặt hai người, cả ba đồng thanh hô to: "Láo xược! Kẻ nào dám ra tay!"

Triệu Cảnh Diễm nhìn Tưởng Hoằng Văn, không nhịn nổi mà bật cười: "Hoàn Hoàn, nàng nói xem, tặc tử lại gào thét muốn bắt tặc tử là chuyện thế nào?"

Tay bị hắn siết chặt, Cố Thanh Hoàn đã vô cùng tức giận, giờ lại nghe tên Lưu Kiện này nói vậy thì lại càng căm phẫn.

Dù Bắc phủ cách Kinh thành rất xa, nhưng vẫn thuộc giang sơn Đại Chu. Một quan trưởng sử tép riu ở Bắc phủ lại dám nói vậy, thật đúng là không biết trời cao biển rộng.

"Ta nói mắt của hắn mù rồi, tai cũng điếc rồi, trong đầu chứa toàn phân chó, sắp phát điên tới nơi rồi."

Chửi rất hay!

Triệu Cảnh Diễm và Tưởng Hoằng Văn đều thầm khen.

Lưu Kiện giận tái mặt, ánh mắt sắc bén nhắm thẳng về phía Cố Thanh Hoàn. Cô gái non nớt này chắc hẳn chính là Cố Thanh Hoàn, nữ y theo hầu ở bên cạnh Hoàng đế.

Cố Thanh Hoàn cũng trừng ngược lại, cười nói mỉa mai: "Sao vậy, chó nhìn thấy chủ nhân, không quỳ xuống mà lại còn muốn cắn một cái. Đình Lâm, theo ta thấy, với loại chó này, cứ phải bẻ hết răng, đập vỡ đầu đi thôi."

"Hoàn Hoàn, nàng bớt giận, ít nhất phải để bản vương hỏi rõ xem con chó này có làm ra những việc hạ độc, truy sát hay bán nước không đã?"

"Đình Lâm, hắn đã xem huynh là loạn thần tặc tử, vậy thì sao có thể khai rõ với huynh cho được. Ta cho huynh biết, cũng chỉ có đầu óc của con chó như hắn mới làm ra những việc ngu xuẩn như vậy. Không biết tự lượng sức."

"Hoàn Hoàn, nàng cũng nói hắn là óc chó, vậy thì sao hắn có thể bày hết kế này đến kế khác, chỉ e là có kẻ đứng sau sai khiến."

Giữa chiến trận mà hai người họ cứ huynh một câu, ta một câu, Tưởng Hoằng Văn chỉ đành cười gượng.

Hắn ta lặng lẽ tiến đến gần Lưu Kiện, hai người chỉ còn cách nhau mấy thước.

Giọng điệu Triệu Cảnh Diễm rất thản nhiên, mà ánh mắt lại vô cùng sắc bén: "Lưu Kiện, trả lời câu hỏi của bản vương."

Lưu Kiện bị hắn quát vào mặt như vậy thì hơi lảo đảo.

Chẳng phải Thọ vương trúng độc sao, tại sao mặt mày vẫn sáng láng, giọng nói vẫn hùng hồn như vậy, lẽ nào…

Ông ta trừng mắt, vẻ mặt đầy hung ác: "Ngươi là cái thá gì, chỉ là một tên vương gia giả mạo, người đâu, bắt hắn lại cho ta."

Binh sĩ Bắc phủ đồng loạt rút kiếm xông lên, ba người Trần Bình cũng đồng thời xông ra.

Ánh mắt Triệu Cảnh Diễm lạnh như băng, vẻ mặt không chút sợ hãi, trường kiếm trong tay nhẹ nhàng lướt qua, cả đám binh sĩ tiên phong của Bắc phủ ngã xuống, chết tươi.

"Bản vương chính là Thọ vương, kẻ nào dám ra tay."

Binh sĩ Bắc phủ trước giờ chưa từng gặp Thọ vương, nhưng mỗi một người đều bị khí thế của hắn dọa cho sợ hãi.

Cố Thanh Hoàn nghe được hơi thở hỗn loạn của hắn, hiểu rõ hắn đã phải vận nội công, ánh mắt càng âm trầm, cô lập tức quát lớn: "Một con chó không nhận ra chủ, trừ phi có suy nghĩ gian dối, muốn thông đồng với người Đột Quyết sao?"

"Tiểu tiện nhân, ngươi câm miệng cho ta!" Lưu Kiện có tốt tính hơn nữa cũng bị miệng lưỡi độc địa của Cố Thanh Hoàn chọc giận.

Triệu Cảnh Diễm toát ra khí thế sắc bén.

Dám mắng cô gái của hắn, chán sống rồi sao!

Cố Thanh Hoàn lại khẽ cười: "Mắng ngươi là chó cũng đã là coi trọng ngươi rồi. Thực tế ngươi còn chẳng bằng con chó."

Vừa dứt lời, gã sư gia ở một bên đã đi lên: "Lão gia, đừng phí lời, bọn chúng chỉ có vài tên, chúng ta cứ ra tay luôn thôi, kéo dài thế này sẽ không kịp mất."

"Đã không kịp nữa rồi!"

Một con dao sắc bén đã đặt ngang cổ Lưu Kiện.

"Lưu đại nhân, xin lỗi, đao kiếm không có mắt, ngài phải cẩn thận với cái đầu mình đấy."

Lưu Kiện giận tím mặt, nhìn sang Tưởng Hoằng Văn. Chẳng phải tên này đã bị hạ Nhuyễn Cốt Tán, sao vẫn có thể cầm dao lên nổi? Có điều không đợi ông ta kịp hiểu ra thì Cấm Vệ Quân vốn phải bị nhốt trong đại lao Bắc phủ chẳng biết đã lặng lẽ bao vây phía sau từ bao giờ.

Sau đó, điều càng khiến
ông ta ngạc nhiên đến lạnh người chính là, một người đàn ông mặc giáp trụ bước đến trước mặt Trần Cảnh Diễm rồi quỳ xuống.

Người này da ngăm, mũi diều hâu, môi mỏng, ánh mắt rực lửa, tư thế oai hùng mạnh mẽ: "Mạt tướng cứu giá chậm trễ, mong vương gia thứ tội."

Đôi mắt đen không thấy đáy của Triệu Cảnh Diễm hiện lên ý cười, hắn nhẹ nhàng phất tay: "Làm phiền Vu Tướng quân phải đích thân tới đây, vất vả rồi!"

Vu Quy?

Trấn Bắc Đại Tướng quân, mười tám tuổi lên làm Giáo úy, hai mươi tuổi lên làm Đô úy, sau đó lập được đại công, đánh bại tộc Đột Quyết ở Bắc Trường Thành. Chính là Vu Quy lừng danh thiên hạ đó?

Cố Thanh Hoàn kinh ngạc, nhìn về phía đám người, đến lúc bắt gặp ánh mắt quen thuộc, sự hư vô trong lòng mới dần được lấp đầy.

Thịnh Phương cười rất khẽ, đến lúc nhìn thấy bàn tay đang siết lấy nhau của hai người thì bỗng hơi thay đổi sắc mặt.

Còn sắc mặt Lưu Kiện đã xám như tro tàn, ánh mắt hoảng loạn.

Hết rồi, tất cả đều hết rồi!

Đằng nào cũng chết!

Đôi mắt Lưu Kiện âm trầm, ông ta giơ kiếm lên, nghiêm giọng nói: "Các huynh đệ Bắc phủ, giết!"

Tưởng Hoằng Văn không ngờ đến nước này rồi mà Lưu Kiện còn có dũng khí hét lên chữ ‘Giết’, cánh tay nhẹ nhàng vung lên, con dao cứa qua cổ Lưu Kiện.

Máu tươi phun ra.

Kiếm trên tay của Lưu Kiện rơi xuống đất, binh sĩ Bắc phủ như rắn mất đầu.

Vu Quy giơ tay ra hiệu, Trấn Bắc quân rút đao ra, cùng đám tàn quân Bắc phủ chém giết lẫn nhau.

Triệu Cảnh Diễm đang định hô "giữ lại người sống" thì bỗng cảm thấy lồng ngực nhói một cái, cổ họng xộc lên mùi máu tanh, hắn theo bản năng giơ tay kéo Cố Thanh Hoàn ra sau mình.

Cố Thanh Hoàn tinh mắt, vừa thấy khóe miệng hắn rỉ máu liền hất tay hắn ra, lấy một viên thuốc từ trong tay nải.

"Há miệng!"

Triệu Cảnh Diễm nuốt cả viên thuốc lẫn máu tanh xuống họng, lúc ngước mắt lên đã thấy binh sĩ Bắc phủ bị giết sạch ngay trước mắt.

Vu Quy tiến lên báo cáo: "Vương gia, mạt tướng đưa quân vào Bắc phủ trước, diệt sạch đám dư nghiệt."

Triệu Cảnh Diễm mệt mỏi đáp: "Không cần phải đuổi cùng giết tận, kẻ nào đầu hàng thì giữ lại mạng cho kẻ đó."

"Tuân mệnh!"

Trấn Bắc quân dàn hàng chỉnh tề, rầm rầm rời đi, bụi đất cuộn theo.

Triệu Cảnh Diễm hơi lảo đảo người, Cố Thanh Hoàn vội dìu lấy hắn. Hắn quay đầu mỉm cười: "E là lại phải khiến nàng mệt nhọc rồi!"

Tảng đá treo trong lòng Cố Thanh Hoàn rơi xuống, giọng điệu hơi hờn dỗi mà chính cô cũng không biết.

"Ai bảo huynh cố thể hiện."

Trấn Vĩnh Lạc về đêm hơi lạnh lẽo.

Vì lúc hoàng hôn trời đã nổi gió, thế nên trăng sao đều bị che phủ, trời đất mịt mờ.

Đêm khuya.

Cố Thanh Hoàn rút cây châm cuối cùng ra, nhận bát thuốc Diệp Tử bưng đến, đưa đến tận tay cho Triệu Cảnh Diễm.

"Nhân lúc còn nóng, huynh hãy uống đi." Đôi môi Triệu Cảnh Diễm mấp máy, hắn vốn định nói "nàng đút cho ta", nhưng rồi lại nghĩ đến người đang chờ ngoài kia nên lập tức nghe lời, uống một hơi cạn bát thuốc đắng.

Uống thuốc xong, cả người dần toát mồ hôi.

Cố Thanh Hoàn cẩn thận lau miệng, sau đó lau cả mồ hôi trên trán cho hắn, cuối cùng còn lấy áo choàng trên ghế khoác lên người hắn.

"Đêm lạnh, cẩn thận nhiễm lạnh."

Triệu Cảnh Diễm mỉm cười, xoa lòng bàn tay cô, cởi áo choàng xuống rồi khoác lên vai cô, dịu dàng nói: "Dìu ta ra ngoài."

Cố Thanh Hoàn bình tĩnh nhìn hắn, cánh môi mấp máy mà chẳng nói thành lời.

Hai người ra gian ngoài. Ba người đang ngồi bên ngoài thấy cả hai đi ra thì đều đặt chung trà xuống, quay sang nhìn. Triệu Cảnh Diễm làm như không thấy những ánh mắt đó, sau khi thấy Cố Thanh Hoàn ngồi xuống, hắn mới lặng lẽ ngồi đối diện cô.

Thịnh Phương do dự nhìn muội muội của mình, rồi lại nhìn Tưởng Thất gia đang mỉm cười, sau đó từ từ rũ mắt xuống.

Còn Vu Quy ở bên cạnh lại lấy thánh chỉ từ trong người ra, cung kính dâng lên cho Thọ vương.

"Vương gia, sáng sớm hôm nay mạt tướng nhận được thánh chỉ từ Kinh thành."

Triệu Cảnh Diễm và Tưởng Hoằng Văn nhìn nhau, mở thánh chỉ ra, nhìn lướt qua một lượt, chợt thấy hơi ấm áp. Phụ hoàng vẫn quan tâm hắn, hạ thánh chỉ đến Trấn Bắc quân, lệnh cho Vu Quy đích thân hộ tống hắn.

"Vu Tướng quân đến thật đúng lúc, bản vương cũng đang có việc muốn thương lượng."

"Vương gia cứ nói."

Triệu Cảnh Diễm trầm mặc một lúc rồi nói: "Bản vương không khỏe, đành để Hồ phó tướng thay ta nói."

Thịnh Phương hắng giọng, nói rõ ràng hết mọi chuyện lần này.

Vu Quy lắng nghe, gương mặt ngăm đen trở nên nghiêm nghị. Rất nhiều việc đều có bóng dáng của đám người Hồ kia, đây tuyệt đối không phải chuyện tốt.

Bấy giờ Triệu Cảnh Diễm mới mở miệng: "Phía Bắc Đại Chu có Trấn Bắc quân, phía Tây có Trấn Tây quân, quan nội có Hổ Môn quan, phía Nam có Cam Châu, đều là các nơi có lực lượng quân binh hùng hậu trấn giữ, tại sao người Đột Quyết có thể quỷ không biết thần không hay mà ra vào liên tục, và chúng vào theo đường nào?"

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện