Thịnh Thế Kiều Y

Chuyện Của Linh Tiểu Thư


trước sau

Cố Thanh Hoàn tỉnh lại, phát hiện mình đang ở trong xe ngựa, mùi thuốc thoang thoảng trong buồng xe, thành xe được chạm trổ tinh xảo.

"Tiểu thư, xe ngựa này là do Thọ vương đưa tới." Diệp Thanh khẽ cười giải thích: "Vừa rộng rãi vừa tốt, ngồi thật thoải mái."

Cố Thanh Hoàn thấy buồn cười. Xe này rõ ràng là hắn cướp từ tay cô, giờ lại dùng để mượn hoa hiến Phật.

Cười xong, Cố Thanh Hoàn lại nghĩ đến gì đó, sắc mặt dần đỏ ửng.

Tấm màn được vén lên, Tưởng Hoằng Văn ló đầu vào, nhìn cô cười mà như không: "Thân thể thế nào, còn sốt không?"

Cố Thanh Hoàn sờ trán mình: "Không còn đáng ngại nữa."

Tưởng Hoằng Văn cười nói: "May thật, may thật, vậy chúng ta cũng lên đường thôi."

"Ừm!"

"Ô, Thanh Hoàn, sao mặt cô đỏ quá vậy?" Tưởng Hoằng Văn cố ý nhướng mày trêu chọc.

Cố Thanh Hoàn liếc hắn ta, bình tĩnh nói: "Ai cần huynh lo, lên đường đi."

Sau khi hai người nhìn nhau cười, tấm rèm được thả xuống, Tưởng Hoằng Văn cất cao giọng, nghe rất phấn chấn:

"Các huynh đệ, đi thâu đêm luôn, các cô nương xinh đẹp trong Kinh đều đang đợi chúng ta đấy!"

Cố Thanh Hoàn cười khẽ, nụ cười tao nhã như thiên nga khiến hai tỷ muội Diệp Thanh, Diệp Tử âm thầm thảng thốt.

Tiểu thư... dường như có chỗ nào đó đã khác đi.

Mà thời khắc này, trong một chiếc xe ngựa khác.

Triệu Cảnh Diễm vẫn nửa nằm nửa ngồi như trước, "Hồ Dũng, ngươi nói lại một lượt về Trấn Tây quân cho ta nghe."

Chỉ một câu thôi, Thịnh Phương đã biết dụng ý của Thọ vương là gì. Chỉnh đốn Trấn Tây quân, quét sạch mật thám trong quân ngũ đều là chuyện vô cùng cấp bách.

"Vương gia, Tả Tướng quân Trần Bân là người vùng Hoa Đình, gia cảnh bình thường, cũng là gia tộc lâu đời ở vùng ấy; Hữu Tướng quân Hứa Cương là người Từ Châu, xuất thân thế gia..."

Tiếng nói trầm ấm trong màn đêm yên tĩnh, ưu nhã tựa như cổ cầm vậy.

Ánh trăng dần ngả về Tây.

...

Năm Bảo Khánh thứ bốn mươi.

Mùng Tám tháng Tám, mưa thu mấy ngày liên tiếp quét sạch cơn nóng bức của mùa Hạ. Sau buổi triều sớm, Tả Thị Lang bộ Hộ và Cố nữ y bị cấm túc một tháng đã được Hoàng đế truyền tiến cung.

Hai người này nghênh ngang vào Ngự Thư Phòng diện kiến Hoàng đế trong ánh mắt khác thường của bách quan.

Bảo Khánh đế nhìn dáng vẻ hai người, có lời: Biểu hiện trong lúc tự suy xét không tệ, ba ngày sau phục chức.

Hai người quỳ lạy tạ ân.

Bởi vì thái độ nhận lỗi tốt, hai người được Bảo Khánh đế giữ lại uống trà trong thời gian nửa nén nhang.

Sau khi ra khỏi Ngự Thư Phòng, Cố Thanh Hoàn và Tưởng Hoằng Văn nhìn đôi mắt đầy tơ máu của nhau, cùng cười rộ.

Không ai biết hai người bọn họ hồi Kinh còn chưa đến một canh giờ, ngay cả áo quần cũng do ám vệ vào phủ lấy ra để họ thay ngay trong xe ngựa.

Hai người cười rồi ai nấy về phủ của mình, mấy người Nguyệt Nương nhận được tin, đứng ở cửa chính trông ngóng không thôi.

Họ vừa thấy Cố Thanh Hoàn xuống xe, nước mắt đã tuôn trào, ngay cả Thạch Dân Uy luôn luôn tỏ ra thanh cao cũng quay lưng lại lén chùi nước mắt.

Cố Thanh Hoàn không còn hơi sức đâu để an ủi mọi người, bây giờ cô thật sự quá mệt mỏi, chỉ muốn ngâm mình trong bồn tắm, tẩy rửa bụi trần, sau đó ngả lưng xuống giường, ngủ suốt ba ngày ba đêm.

Thế nhưng cô mới chỉ vào bồn tắm, tóc còn chưa thả xuống đã nghiêng đầu ngủ thiếp đi.

Nguyệt Nương vô cùng đau lòng, vừa rơi nước mắt, vừa tắm sơ cho cô.

Lúc cô tỉnh dậy, trời đã tối đen.

Cố Thanh Hoàn được người hầu hạ đút cho nửa chén phô mai, rồi trở mình, lại ngủ mất.

Giấc ngủ này kéo dài một ngày một đêm, cho đến buổi trưa ngày thứ ba, Cố Thanh Hoàn mới ngáp một cái, thức dậy, luôn miệng kêu đói.

Lưu tẩu bưng từng món ăn đã được chuẩn bị sẵn lên, Cố Thanh Hoàn ngửi mùi, nở nụ cười, tiếp đó nhíu mày hỏi: "Sao không thấy Tùng Âm?"

Nguyệt Nương cười dỗi: "Tiểu thư không biết Sử tiểu thư đã đến thăm tiểu thư bao nhiêu lần đâu."

"Ngay cả cô ấy cũng phải lo lắng."

"Đâu chỉ mỗi Sử tiểu thư, Sử Đại gia cũng là cứ ba ngày lại chạy đến hai lần. Phía bên Tưởng gia, Đại nãi nãi cũng đến thăm."

"Khiến bọn họ lo lắng rồi."

"Tiểu thư, Thế tử Anh Quốc công, Lưu thái y, Nhị tiểu thư cũng đến, nô tỳ đều mời về cả."

Cố Thanh Hoàn cười khẩy: "Nhị tỷ, Lưu Triệu Ngọc là lo lắng cho ta, còn gã Ân Lập Phong kia thì không biết mưu tính gì đây. Nguyệt Nương có giúp ta chửi hắn ta không?"

Nguyệt Nương vội đáp: "Tiểu thư, nô tỳ đã mắng rất ác độc, sắc mặt Thế tử gia có thể nói là khó coi cực kỳ."

Rất tốt!

Ánh mắt Cố Thanh Hoàn sáng ngời, nụ cười cũng hiện ra. Nụ cười này tựa như hoa lan trong nơi thâm cốc, nở rộ trong bóng đêm, khiến người khác nhìn thấy mà không khỏi tim đập thình thịch.

Nguyệt Nương kinh ngạc trợn mắt hốc mồm. Mấy năm nay, tiểu thư luôn rất lạnh nhạt với mọi việc, cũng cực kì ít cười, dù là cười cũng chưa từng rực rỡ như vậy.

Cố Thanh Hoàn không hề hay biết: "Kể xem trong một tháng ta không ở đây, có chuyện gì thú vị không."

Nguyệt Nương cố gắng giấu đi vẻ kinh ngạc, ngẫm nghĩ một hồi rồi nói: "Một tháng qua, trong Kinh không có chuyện gì lớn, thế nhưng có một chuyện, Nguyệt Nương không biết là lớn hay nhỏ."

"Chuyện gì?" Đôi mắt ôn hòa như sóng nước mùa Xuân của Cố Thanh Hoàn thoáng ngưng lại.

Nguyệt Nương ngập ngừng nói: "Là chuyện của Linh tiểu thư."

Ngô Nhạn Linh? Cố Thanh Hoàn thảng thốt mất một lúc.

Sau khi phủ lão Tề vương bị tịch biên, dựa theo pháp luật Đại Chu, tội không liên lụy tới con gái đã xuất giá, vậy nên hai mẹ con này mới may mắn còn sống. Nghe nói bọn họ sinh hoạt rất đơn giản, chỉ còn ít tiền bạc sống qua ngày, ngoài ra không còn tin tức gì nữa.

"Cô ta ra sao?"

Nguyệt Nương bần thần không nói nên lời, vẻ mặt hơi khó coi, sau khi thở dài mới nói rõ đầu đuôi sự việc ra.

Ngay sau khi Cố Thanh Hoàn rời Kinh được ba ngày, ở khu phố phía Tây Kinh thành, có một chiếc xe ngựa bị kinh động, hoảng hốt lồng lộn trên đường phố.

Vừa lúc đằng sau có một con ngựa phi như bay đến, công tử trên lưng ngựa không giữ được dây cương, đầu ngựa xoay qua va phải nóc của kiệu nhỏ bên cạnh, tiểu thư trong kiệu bị va chạm, đầu va xuống đất rồi ngất đi.

Công tử trẻ tuổi sợ đến mặt cắt không còn giọt máu, vội vàng đưa tiểu thư kia về nhà, cũng mời đại phu đến xem. Tiểu thư yếu ớt tỉnh lại, gắng gượng để nha hoàn đỡ ra ngoài, nhẹ nhàng cúi chào công tử trẻ tuổi kia.

"Đa tạ công tử ra tay cứu giúp, công tử đi đi, ta không sao."

Công tử kia nghe được lời này thì chấn kinh. Mình va phải người ta, nếu đổi lại là người khác thì đã kéo đi báo quan hoặc là ăn vạ đòi tiền rồi.

Công tử ngẩng đầu nhìn
lên thì thấy tiểu thư này tuổi chừng cập kê, mày liễu mắt hạnh, dáng điệu thướt tha, giọng nói uyển chuyển, trong vẻ yêu kiều có sự dịu dàng, trong sự dịu dàng có nét quyến rũ, câu linh hồn người ta đi mất.

Công tử ngẩn ngơ nhìn, không nói nổi một lời, trở về phủ rồi không màng cơn nước, ngày hôm sau cầm lòng không đặng, mua ít thuốc bổ, đi đến phủ tiểu thư kia thăm hỏi.

Qua lại đôi lần, chàng hữu tình nàng hữu ý, sau khi thề non hẹn biển, công tử kia không kiềm lòng nổi, cùng tiểu thư gạo nấu thành cơm, sau đó lại quỳ xin trưởng bối trong nhà, muốn cưới tiểu thư kia làm vợ.

Trưởng bối trong nhà nghe xong vừa mừng vừa lo, không ngờ rằng con trai xưa nay không gần nữ sắc bỗng nhiên khai khiếu trong một đêm, đây là cô nương nhà nào vậy? Ngay trong đêm họ liền phái người đi nghe ngóng.

Nào ngờ không nghe ngóng còn đỡ, nghe rồi, tất cả mọi người đều choáng váng.

"Tiểu thư, cô đoán xem tiểu thư kia và công tử là ai?"

Cố Thanh Hoàn nghe mà bàng hoàng thảng thốt, suy nghĩ rồi đáp: "Tiểu thư kia hẳn là Ngô Nhạn Linh, công tử là ai, ta lại không đoán được."

Nguyệt Nương thở dài nói: "Tiểu thư của tôi ơi, tiểu thư có nằm mơ cũng không nghĩ đến đâu, vị công tử đó chính là Tưởng Lục gia."

Tưởng Hoằng Ngôn, Trạng nguyên năm nay, người đàn ông chỉ biết đọc sách, không biết chuyện phong nguyệt đó sao?

Sao lại là hắn ta?

Cố Thanh Hoàn há hốc mồm, đôi môi mấp máy hồi lâu vẫn không nói được câu nào.

Quả nhiên, cô có nằm mơ cũng cũng không nghĩ đến.

Nguyệt Nương dự trù được tiểu thư sẽ giật mình, cười gằn nói tiếp: "Vì chuyện này, Tưởng gia ầm ĩ mấy ngày, từ lão tổ tông đến nãi nãi các phòng, ai cũng không đồng ý. Thế nhưng Lục gia cứ như bị bỏ bùa vậy, không nghe lọt lời ai cả, một mực cảm thấy Linh tiểu thư rất tốt."

Cố Thanh Hoàn xoa tai, dường như không thể tin vào tai mình nổi nữa.

Cô đã gặp Tưởng Lục gia, dù chỉ nói chuyện với cô cũng đã đỏ mặt suốt nửa ngày, sao có thể...

"Tiểu thư à, người im ỉm không nói gì mới dễ chui vào ngõ cụt, đi đến khi tối mịt, không đụng phải tường Nam sẽ không quay đầu lại. Nếu đổi lại là Thất gia, nhất định sẽ tự hiểu rõ, và cũng sẽ không làm chuyện điên rồ."

Bấy giờ Cố Thanh Hoàn mới bình tĩnh lại, khẽ thở dài: "Con mọt sách này, suy nghĩ quá đơn giản."

"Không phải là quá đơn giản sao. Đến cả Nguyệt Nương tôi cũng thấy rõ được bản chất của chuyện này, sao Lục gia lại không hiểu."

Cố Thanh Hoàn cười hỏi: "Nguyệt Nương thử nói xem, bà thấy rõ gì nào?"

Nguyệt Nương ngồi xuống bên mép phản gỗ, nhanh nhẹn nói: "Tiểu thư, trước đây Linh tiểu thư luôn cao ngạo, căn bản là chướng mắt Lục gia, sao giờ lại coi trọng? Chẳng qua là vì phủ lão Tề vương sụp đổ, không còn nơi dựa vào nên mới muốn tìm một chỗ dựa mới mà thôi."

"Trong Kinh nhiều chỗ dựa như vậy, sao lại muốn tìm Tưởng gia?"

"Nô tỳ nào biết, có thể là Lục gia ngốc chăng!" Nguyệt Nương bĩu môi.

Vừa dứt lời, trong viện liền có tiếng người.

"Thất gia, sao ngài đến vậy?"

Chỉ trong chốc lát, Tưởng Hoằng Văn ủ rũ đi vào, đặt mông ngồi xuống đối diện Cố Thanh Hoàn, thở dài nặng nề.

Cố Thanh Hoàn quan sát sắc mặt hắn ta, đưa mắt ra hiệu cho Nguyệt Nương, "Cầm bát đũa cho Thất gia."

Nguyệt Nương hiểu ý rời đi. "Ta đã biết chuyện rồi."

Tưởng Hoằng Văn cười mỉa mai: "Thanh Hoàn, nói thật, ta thật sự rất muốn bổ đầu huynh ấy ra xem trong đấy chứa cái gì. Sao huynh ấy lại không nhận ra ả kia có ý đồ xấu xa chứ?"

Cố Thanh Hoàn cười khẽ.

Tưởng Hoằng Ngôn là Trung thư xá nhân do Hoàng đế đích thân sắc phong, quan hàm ngũ phẩm, tới lui trước mặt Hoàng đế, là tâm phúc danh xứng với thực. Hơn nữa, phía sau hắn ta còn có một Tưởng gia, có thể nói là tiền đồ không thể đo đếm được.

Ngô Nhạn Linh tuy có chút của cải, thế nhưng có liên quan tới lão Tề vương, nhìn khắp danh gia đại tộc trong Kinh, có ai dám cưới về?

Tuy Tưởng gia được lòng Hoàng đế, nhưng dù sao vẫn phải cố kỵ. Huống hồ Tưởng Hoằng Ngôn cũng không phải con cháu Tưởng gia thông thường, mà là người đầu tiên vào triều làm quan, ý nghĩa vô cùng đặc biệt, đừng nói Tưởng gia không đồng ý mối hôn sự này, dù là Hoàng đế cũng khó mở lời vàng bạc.

Nếu Tưởng Hoằng Ngôn khăng khăng muốn thành thân với cô ta, vậy địa vị của hắn ta ở Tưởng gia, tiền đồ trong triều đình sẽ thật sự bị hủy hoại.

Mà đối với Ngô Nhạn Linh thì cô ta đã tìm được chỗ dựa thật sự cho mình. Tưởng gia có thế nào chăng nữa cũng có thể chắn gió che mưa cho cô ta.

"Sức khỏe lão tổ tông thế nào?"

"Lần này lão tổ tông thật sự nổi giận rồi. Ta đi chuyến này là muốn mời muội sang xem thử, ta sợ lão tổ tông giận quá, không khéo nguy hiểm tính mạng."

"Phái hạ nhân đến là được rồi, huynh cần gì tự mình chạy đến đây."

Tưởng Hoằng Văn ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt sâu xa: "Đi ra ngoài trốn một lúc, hít thở không khí, không thì khéo ta chết ngộp mất."

"Nếu vậy, cứ để cô nương Vạn Hoa Lâu ôm ấp một cái, đảm bảo huynh sảng khoái ngay."

"Thanh Hoàn, ai muốn ôm cô nương Vạn Hoa Lâu?"

Vừa dứt lời, Sử Tùng Âm mặc áo xanh bước vào, đến khi nhìn thấy rõ người trong phòng, nụ cười cũng đông cứng trên mặt.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện