Thịnh Thế Kiều Y

Đúng Là Oan Gia Ngõ Hẹp


trước sau

Giọng nói bình thản mà xa cách, chẳng còn sự hoạt bát của ngày trước, lòng Tưởng Hoằng Văn lại cảm thấy trĩu nặng.

Hắn ta bỗng nhớ lại Trung thu năm ngoái, cô gái xinh đẹp, lém lỉnh này đứng tựa vào người Cố Thanh Hoàn, ngây ngô mỉm cười, đôi mắt sáng rực rỡ như ngôi sao trên trời, sáng đến nỗi khiến người ta thấy chói mắt.

Sử Tùng Âm thấy hắn ta im lặng, chỉ nhìn chằm chằm vào mình, không tự chủ được mà cao giọng hỏi: "Thất gia gọi ta có việc gì vậy?"

Tưởng Hoằng Văn sững sờ: "Trời lạnh rồi, cô nên mặc thêm nhiều áo, đừng để bị bệnh."

Bên tai vang lên những tiếng ù ù, câu nói mang theo sự quan tâm đó khiến ý thức của Sử Tùng Âm hoàn toàn biến mất.

Cô ôm lấy trái tim đang đập thình thịch, thất thần nhìn người đàn ông anh tuấn trước mặt.

Tưởng Hoằng Văn bị những lời của mình làm cho giật nảy, hắn ta cố kìm nén cảm xúc đang cuộn trào trong lòng, nặn ra một nụ cười gượng: "Sử tiểu thư, ta… than ôi… xin cáo từ!"

Mãi đến khi hình bóng đó biến mất nơi góc tường, Sử Tùng Âm mới thôi nhìn theo, song trong mắt cô lại toát ra một chút thất vọng.

Chẳng qua chỉ là lời nói khách sáo, sao bản thân lại có thể coi đó là thật. Trong mắt hắn ta trước giờ đâu có hình bóng của cô.

"Tiểu Thanh, Tiểu Vũ, thu dọn đồ đạc, chuẩn bị về thôi."

"Tiểu thư?"

Hai nô tỳ nhìn nhau.

Sử Tùng Âm hít sâu, bóng hình của người đàn ông đó vẫn còn lưu lại trong đôi mắt trong sáng ấy.

Trong viện Lãnh Nguyệt, ánh nến sáng rực.

Ngô Nhạn Linh nghiêng đầu nhìn tấm rèm thêu hoa, ánh mắt hơi đờ ra.

Đông Nhi bưng chén thuốc vào: "Tiểu thư, thuốc đã sắc xong rồi, nô tỳ đỡ người dậy."

Ngô Nhạn Linh lắc đầu: "Bây giờ là lúc nào rồi?"

"Thưa, giờ Tuất hai khắc rồi."

"Tiệc rượu đã tan chưa?"

Đông Nhi quan sát biểu cảm của tiểu thư, ngẫm nghĩ rồi đáp: "Đã tan rồi, chắc Lục gia bị chuyện gì đó giữ chân lại, tiểu thư đừng sốt ruột."

Ngô Nhạn Linh nằm bất động, khóe miệng nhếch lên, cười khẩy: "Ta thì sốt ruột gì?"

Đông Nhi nghẹn họng, mặt lộ vẻ lúng túng. Cô ta đã theo hầu bên tiểu thư bao nhiêu năm, song không hiểu vì sao luôn cảm thấy tiểu thư của hiện tại xa lạ đến vậy, từng lời nói, từng hành động, đến ngay cả cô ta cũng không hiểu nổi.

Rõ ràng trong lòng tiểu thư không có Lục gia, nhưng vẫn cùng hắn ta uống rượu ngâm thơ, đánh đàn, vẽ tranh. Ánh mắt, nụ cười đều cực kỳ giống với thiếu nữ đang yêu, vô cùng quyến rũ nhưng cũng vô cùng đoan trang.

Giai nhân tài hoa diễm lệ bậc nhất khiến mọt sách không biết mùi vị tình yêu như Lục gia không chống đỡ nổi. Tiểu thư đi đến đâu, ánh mắt của hắn ta sẽ dõi theo đến đó.

Hôm sinh nhật, tiểu thư trang điểm lộng lẫy, xinh đẹp như tiên nữ trên trời, Lục gia vốn đã trúng tiếng sét ái tình với tiểu thư, lại còn uống rượu đã cho xuân dược vào thì sao mà chống cự được.

Một đêm xuân, giọt máu đỏ rơi, thề non hẹn biển, ngay cả cô đứng bên ngoài nghe cũng cảm thấy như say mất rồi.

Nghĩ đến đây, Đông Nhi liền cười mỉa mai. Lời thề của đàn ông quả nhiên là khó tin nhất. Lục gia rõ ràng đã vỗ ngực nói muốn lấy tiểu thư làm vợ, cuối cùng lại chỉ thành một thiếp. Đừng nói không có kiệu hồng, ngay cả tiệc rượu cũng vô cùng quạnh quẽ.

Tiểu thư, người chịu thiệt thòi như vậy rốt cuộc là vì cái gì?

"Đông Nhi, ngươi đi nghe ngóng xem, Thất gia đang ở đâu?"

Đông Nhi giật mình, lưng toát mồ hôi lạnh, "Tiểu thư, Thất gia không phải người mà chúng ta có thể hỏi thăm được."

"Bảo ngươi đi thì cứ đi đi, nói nhiều thế làm gì, dù sao ta cũng có chừng mực." Ngô Nhạn Linh lạnh lùng nói.

Đông Nhi cắm môi thưa: "Vâng, tiểu thư!"

Trong phòng yên tĩnh trở lại, Ngô Nhạn Linh nhắm mắt, không nhìn thấy vẻ dao động nào trên khuôn mặt bình tĩnh ấy.

Không biết sau bao lâu, có tiếng bước chân chầm chậm vang tới, đôi tay vuốt ve gò má cô ta.

"Linh Nhi, thiệt thòi cho nàng rồi. Nàng yên tâm, cả đời ta chỉ có duy nhất một mình nàng, nàng mới là thê tử thật sự của ta."

Giọng nói của hắn tavô cùng dịu dàng, động tác nhẹ nhàng nhưng lại khiến Ngô Nhạn Linh cảm thấy buồn nôn. Cô ta quay ngoắt người đi, lúc mở mắt ra, đôi mắt đã đẫm lệ, mang theo vẻ nhu mì.

"Gia!"

Chuyện nạp thiếp của Tưởng Lục gia không đủ để gây lên sóng gió trong Kinh thành rộng lớn, cho dù nàng thiếp này chính là cháu ngoại lão Tề vương.

Bảo Khánh đế nhìn thấy thư tự trách của Tưởng xá nhân, suy nghĩ một lúc mới nhớ ra hai mẹ con Ngô Nhạn Linh.

Hai người phụ nữ thì gây nên sóng gió gì được, hà tất phải đuổi cùng giết tận, gả cho Tưởng xá nhân làm thiếp cũng không phải là một kết cục tồi. Vì vậy Bảo Khánh đế không nghĩ nhiều liền viết hai chữ "Bác bỏ".

Sấm chớp mưa bão đều là hoàng ân, người nhà họ Tưởng nhìn ngự bút, gánh nặng trong lòng cũng được buông xuống.

Sử Tùng Âm ở lại Thanh phủ hai ngày liền muốn quay về. Mặc dù Cố Thanh Hoàn không nỡ, nhưng cũng không ép được.

Tưởng Hoằng Văn cứ hai ba ngày lại chạy đến Thanh phủ một chuyến, dù có né tránh mãi thì cũng sẽ có lúc chạm mặt. Thôi đành, cùng lắm thì sau này cô năng đến Sử gia thăm cô ấy hơn là được.

Cố Thanh Hoàn chọn một ngày cuối Thu mát mẻ, đích thân tiễn Sử Tùng Âm về nhà, lại cùng với Sử Lỗi nói chuyện đến đêm, thấy đã muộn bèn ở lại Sử gia.

Chớp mắt đã là Trung thu, cả Kinh thành đều chú ý đến hai việc.

Việc đầu tiên là hôn sự của tam công tử Tô phủ và Bát tiểu thư của Ân Quốc công. Việc thứ hai là ngày Chín tháng Chín Hoàng đế đến núi Thái Sơn cúng tế. Ngày Hai mươi tháng Tám, nghi trượng của Hoàng đế sẽ rời khỏi Kinh thành

Việc đầu tiên không liên quan mấy đến Cố Thanh Hoàn, nhưng cúng tế ở núi Thái Sơn, cô nhất định phải đi theo.

Thế nhưng từ sau khi trở về Kinh thành, sức khỏe của Cố Thanh Hoàn không hề ổn định, lúc ốm lúc khỏe. Một là do chuyến đi Tây Bắc đã lao lực quá nhiều, hai là thời điểm giao mùa từ Hè sang Thu, thời tiết nóng lạnh thất thường.

Cộng thêm vết thương ở đùi vừa mới lên da non, ngứa ngáy vô cùng, e là sẽ có vài phần khó khăn.

Mấy người Nguyệt Nương thay đổi nhiều cách để chăm sóc cho cô. Tiền Phúc cứ ba ngày một lần khám lớn, hai ngày một lần khám nhỏ, không một ngày nào lơ là.

Tào Tử Ngang không nói không rằng, dày công nấu các loại thuốc bổ thành cao, lệnh cho Nguyệt Nương nhất định phải bắt tiểu thư dùng một muỗng trước khi ăn cơm.

Cố Thanh Hoàn đều nhìn thấy hết, trong lòng ấm áp, cảm động muốn rơi nước mắt.

Ngày Mười bốn tháng Tám.

Hoàng hôn ngày Thu, bầu trời trong trẻo.

Hôm nay, sau khi chẩn mạch cho Hoàng đế xong, Cố
Thanh Hoàn vừa ra khỏi cửa điện liền bị Lưu Triệu Ngọc đã đứng đợi từ lâu chặn lại. Thời gian này, Lưu Triệu Ngọc hầu hạ Hoàng đế, biểu hiện tốt nên được thăng một cấp trong Thái Y Viện. Tất cả đều nhờ Cố Thanh Hoàn tiến cử. Vì vậy hắn ta luôn muốn tìm cơ hội để trả lại món nợ ân tình này.

Cố Thanh Hoàn thấy hắn ta liền biết bữa tiệc này dù thế nào cũng không thể từ chối được, bèn cười nói: "Cung kính không bằng tuân mệnh!"

Lưu Triệu Ngọc cười nói: "Được rồi, chúng ta đến Túy Tiên Cư!"

Hai người bước vào Túy Tiên Cư, tìm một gian phòng riêng, gọi một bàn rượu thịt. Cố Thanh Hoàn đang uống thuốc không thể uống rượu, bèn dùng trà thay rượu, vừa uống vừa nói về chuyện trong Thái Y Viện.

Uống được ba lượt, Lưu Triệu Ngọc cười híp mắt nói: "Ta thật sự không hiểu, cô bị cấm túc, vì sao ngay cả ta cũng không gặp?"

Lưu Triệu Ngọc đến Thanh phủ hai lần, kết quả đều bị Nguyệt Nương từ chối, chỉ đành mặt ủ mày ê đi về.

Cố Thanh Hoàn giấu giếm: "Ta ở trong phủ sống tiêu diêu tự tại, cho nên không muốn gặp ai cả."

Lưu Triệu Ngọc uống một chén rượu, trong mắt có vẻ hiếu kỳ: "Cô mau nói cho ta biết, cô và hai vị họ Ân đó có thù oán gì? Sao lại đến mức đó?"

Cố Thanh Hoàn trợn mắt lườm hắn ta một cái, sắc mặt trầm xuống, chỉ đáp lại hai chữ: "Đừng hỏi!"

Lưu Triệu Ngọc cười hề hề: "Cô không nói ta cũng có thể đoán được vài phần. Nhưng có một câu ta nhất định phải nói với cô, nếu nói quá khó nghe, cô chỉ cần coi như lời nói của kẻ say là được."

Cố Thanh Hoàn không cần nghe cũng biết hắn ta định nói gì, nhưng cô vẫn gật đầu.

"Dù gì hai vị họ Ân kia còn có một Quý phi đứng sau, ngộ nhỡ một ngày nào đó Hiền vương kế vị, Ân gia lại đến tính sổ… Ôi chao. Làm gì cũng nên chừa cho mình một đường lui, không nên làm quá. Cái tính cách của cô, trước đây ta thấy rất dịu dàng, không ngờ cũng cứng rắn, cương trực đến thế. Không ổn, thật sự không ổn. Theo ta thấy…"

Lưu Triệu Ngọc liến thoắng một hồi, Cố Thanh Hoàn cười mà không nói gì.

Một lúc sau, hắn ta đột nhiên đổi giọng, lại gần thì thầm: "Thân thể Hoàng thượng có vẻ không ổn. Lần này đi núi Thái Sơn, có đôi ba phần nguy hiểm. Gánh nặng trên vai chúng ta cũng không nhẹ."

Cố Thanh Hoàn nghe vậy thì nhận ra mục đích cuối cùng của bữa ăn này, cô suy nghĩ một hồi rồi cũng vươn người đến thì thầm: "Cơ thể ngài ấy đã rất yếu rồi."

Mồ hôi lạnh toát ra sau lưng Lưu Triệu Ngọc, "Vậy… chúng ta làm thế nào?"

"Sống chết có số, phú quý do trời, chúng ta cứ cố gắng hết sức mình, làm tròn bổn phận là được."

Đột nhiên, cánh cửa bị đẩy ra, một gã đàn ông mặc áo gấm đứng ở cửa, ánh mắt lạnh lùng nhìn người ở trong phòng.

Lưu Triệu Ngọc thấy thế thì sợ hãi. Quả thật là không nên nói xấu người khác, sao hắn ta lại tìm đến tận đây?

Cố Thanh Hoàn liếc nhìn một cái, nụ cười biến mất, tự mình rót một tách trà nóng, chậm rãi đưa lên miệng uống, ra vẻ như không thấy.

Ân Lập Phong nhìn cô chằm chằm, cũng không hề nói gì, trong mắt dường như có vẻ giận dữ.

Lưu Triệu Ngọc nhìn sắc mặt khó chịu của hai người, trong lòng thầm niệm A di đà phật, cầu xin hai vị tổ tông này đừng gây chuyện.

"Triệu Ngọc, nào, ta mời huynh một chung."

Cố Thanh Hoàn nhíu mày, "Sau này mời ta đi ăn thì tìm nơi yên tĩnh một chút, đừng để chó mèo cũng có thể đi vào, nhìn mà chướng mắt."

Lưu Triệu Ngọc run tay, rượu sánh ra ngoài, hắn ta lo sợ, không ngừng chớp mắt ra hiệu cho cô đừng nói nữa.

"Triệu Ngọc, mắt của huynh sao vậy, có phải là nhìn thấy tiểu nhân liền giật mí mắt không?"

Cô vừa dứt lời, Lưu Triệu Ngọc suýt nữa thì ngã lăn xuống đất. Tiểu tổ tông ơi, cô cũng to gan quá đấy, cô có nghe lọt những lời ta vừa khuyên không vậy. Quả đúng như dự đoán, Ân Lập Phong tức giận đùng đùng lao tới, đập mạnh xuống bàn, hét lớn: "Cố Thanh Hoàn, cô nói thế là có ý gì, ai là tiểu nhân, ai là chó mèo?"

Cố Thanh Hoàn cười nhạt, "Không ngờ còn là một con chó điên. Triệu Ngọc, phiền huynh đuổi nó đi, tránh làm ảnh hưởng đến hứng ăn uống của ta."

"Cố Thanh Hoàn, lá gan của cô cũng lớn thật, đừng tưởng ta không dám làm gì cô."

Ân Lập Phong tức muốn nổ phổi. Cô dám ví hắn ta với một con chó, khắp Kinh thành này, chưa có cô gái nào dám to gan như vậy cả.

Lưu Triệu Ngọc thầm khóc than, đưa tay kéo nhẹ tay áo Cố Thanh Hoàn. Bà cô của tôi ơi, bớt nói đi, chúng ta không dây vào người trước mặt này được đâu.

Cố Thanh Hoàn hất tay Lưu Triệu Ngọc ra, lạnh lùng đối mặt với Ân Lập Phòng, cười mỉa mai: "Ngài muốn làm gì ta, Ân Thế tử?"

"Cô…" Ân Lập Phong nghiến răng kèn kẹt.

Hắn ta thật sự không muốn làm gì cô. Cô bị cấm túc một tháng, trong lòng hắn ta chẳng ngày nào yên, cơm không muốn ăn, trà không muốn uống, chỉ sợ cô hận hắn ta.

Lén lút đến phủ hai lần lại bị người ta đuổi đi. Hôm nay trùng hợp nhìn thấy xe ngựa của Thanh phủ, hắn tamừng phát điên, không ngăn được ý muốn đến gặp cô. Nhưng nào ngờ, vừa đẩy cửa vào liền trông thấy cảnh một mình cô ngồi ăn với người đàn ông khác.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện