Thịnh Thế Kiều Y

Ánh Mắt Khi Tức Giận


trước sau

Lúc này Tô Tử Ngữ cũng thẫn thờ. Suối tóc dài xõa ra, đôi mắt dưới ánh trăng thật động lòng người, có vài phần dáng dấp của Tiền Tử Kỳ, nhưng nhìn kĩ lại hóa ra không phải.

Trong mắt Tiền Tử Kỳ là sự dịu dàng, ấm áp khiến trái tim người nhìn cũng xao xuyến theo. Nhưng trong mắt Cố Thanh Hoàn chỉ toàn là cái lạnh giá, khiến người nhìn lạnh thấu tâm can.

Thế nhưng trên đời có rất nhiều chuyện hoang đường nằm ngoài sức tưởng tượng của con người. Ngày mai hắn ta phải thành thân rồi, hắn ta đã không thể chờ được nữa.

Thời gian chầm chậm trôi qua, chẳng ai mở lời trước, chỉ ngồi đó lặng lẽ, một người uống rượu, một người dùng trà.

Một đám mây trôi qua, che mất ánh trăng.

Tô Tử Ngữ kiềm chế tình cảm đang dậy sóng trong lòng, bình tĩnh mở lời: "Lục tiểu thư có muốn nghe chuyện giữa ta và biểu tỷ cô chăng?"

Cố Thanh Hoàn rủ mắt, một lát sau khẽ gật đầu.

Thật ra, chuyện như thế nào trong lòng cô đã biết rõ, nhưng cũng phải để hắn ta nhớ lại một chút, sau đó nói với cô, mũi tên đó của hắn ta là việc bất đắc dĩ như thế nào.

Chẳng phải đám đàn ông phụ bạc trên đời này đều giỏi cái trò đấy sao?

Tô Tử Ngữ gượng cười, giọng nói trầm ấm như đàn cổ, hắn ta quyết định tự chặt đường lui.

"Thật ra, ta không thích biểu tỷ của cô, không, nên nói là ta chưa từng thích cô ấy."

Cố Thanh Hoàn mở to mắt, không thể tin nổi.

Không thể nào, tuyệt đối không thể nào.

Tô Tử Ngữ nhìn vẻ mặt kinh ngạc, hoảng hốt của cô, hắn ta hơi cao giọng: "Cô biết vì sao không?"

Cố Thanh Hoàn cắn chặt răng, trong lòng mịt mờ, hắn ta chưa từng thích cô, trước nay chưa từng?

"Vì sao?"

"Vì mẫu thân của ta."

Diệp phu nhân?

Cố Thanh Hoàn lại giật mình. Cô cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình nhưng không được, tay của cô bất giác bắt đầu run lên.

Sắc mặt Tô Tử Ngữ trắng bệch, hắn ta cười trào phúng, tự giễu.

"Mẫu thân gả cho phụ thân, sinh được ba người con trai, ta là nhỏ nhất. Mẫu thân đối xử với ta và các ca ca rất tốt, chỉ riêng đối với phụ thân là lạnh nhạt. Ngay cả việc phụ thân nạp thiếp, bà ấy cũng chẳng quan tâm, chỉ thản nhiên mỉm cười. Sau này, ta mới biết, người mà mẫu thân ta yêu là phụ thân của cô ấy."

Cố Thanh Hoàn không tiếp lời, chỉ chầm chậm siết chặt tay.

"Một người phụ nữ đã gả, tâm trí không dành cho trượng phu và các con, lại luôn nhớ nhung đến thứ vốn không thuộc về bà ấy. Mỗi khi ta thấy phụ thân mượn rượu giải sầu, trong lòng lại đau đớn không thể diễn tả được."

Tô Tử Ngữ không nói tiếp được, bèn uống liền hai chén rượu rồi nói tiếp: "Sau đó cô ấy đến, ánh mắt mẫu thân nhìn cô ấy thật rạng ngời, ta lớn thế này rồi cũng chưa từng thấy ánh mắt như vậy xuất hiện trên khuôn mặt bà. Từ khoảnh khắc đó, ta liền hận cô ấy. Bởi ta biết, người mà mẫu thân nhìn không phải là cô ấy mà là người phía sau cô ấy."

Người phía sau cô, chính là phụ thân.

Cố Thanh Hoàn cảm thấy như mình đang rơi vào một dòng xoáy vô tận, cơ thể xoay theo dòng nước xoáy đó. Bàn tay cô càng siết càng chặt, móng tay cắm sâu vào da thịt mà cô lại chẳng hề cảm thấy đau đớn. Tô Tử Ngữ nhìn cô chằm chằm, không bỏ qua bất cứ phản ứng nhỏ bé nhất nào trên khuôn mặt cô.

"Vì thế, ta liền nghĩ, nếu mẫu thân đã khiến phụ thân khổ cả một đời, vậy tại sao ta lại không thể trả thù cho ông ấy. Phụ thân yêu thương ta như vậy, dạy ta đọc sách, dạy ta võ thuật, ta không thể trơ mắt đứng nhìn phụ thân đau lòng, tổn thương, khổ sở. Cho nên, ta từ từ tiếp cận biểu tỷ của cô, lạt mềm buộc chặt, từng bước khiến cô ấy không thể rời khỏi ta."

Cố Thanh Hoàn cảm nhận được vết sẹo nơi lồng ngực đang dần dần nứt ra, nứt toác ra, máu tươi tuôn ra ào ạt từ đó. Bên tai vang lên tiếng lùng bùng, hai tai ù đi, chẳng nghe được bất cứ âm thanh nào nữa.

Tình cảm của thiếu nữ đơn thuần đến mức chẳng thể chứa chấp bất cứ thứ gì, chỉ cần một ánh mắt, một câu yêu đã quá đủ để khiến cô ấy lao vào nước sôi lửa bỏng.

Vậy mà, cái gọi là thanh mai trúc mã, hai đứa trẻ vô tư, có chăng cũng chỉ là tuồng âm mưu mà thôi, hóa ra cũng chỉ là báo thù cho người thân.

Cố Thanh Hoàn rưng rưng nhìn hắn ta. Tất cả sự không cam lòng, tất cả nỗi canh cánh trong lòng suốt bảy năm nay, giờ xem ra lại nực cười làm sao.

Chỉ là một cái bẫy, nhưng cô lại vì cái bẫy này mà đánh mất tất cả.

Thậm chí là cả tính mạng.

Tô Tử Ngữ nhìn thấy sự hận thù ngất trời trong mắt cô, tim đập thình thịch, nhưng hắn ta lại khẽ cười.

"Nếu không phải vì phụ thân của cô ấy, chưa biết chừng ta lại thích cô ấy cũng nên. Suy cho cùng, cô ấy là một người rất tốt, chỉ có điều hơi ngốc, cứ luôn cho rằng ta thích cô ấy, mà thật ra, người ta thích trước giờ chỉ có Ân Đại Mi. Những thứ cô ấy thấy, có chăng cũng chỉ là giả dối."

"Cho nên, ngươi giết tỷ ấy." Giọng Cố Thanh Hoàn hơi run rẩy, ánh mắt lạnh như băng.

"Cô ấy còn có thể sống sao? Tiền gia, Thịnh gia đều thành như vậy rồi, cô ấy có thể sống một mình sao? Sống như vậy còn không bằng chết cho rồi, mội mũi tên kết thúc, ít nhất cô ấy cũng ra đi nhẹ nhàng, không có bất cứ đau đớn nào. Hơn nữa, thế cũng giúp cô ấy đến với gia đình, người thân, không còn cô đơn nữa."

Cố Thanh Hoàn đã không còn diễn tả được cảm xúc lúc này của mình nữa. Nếu trong tay cô có con dao, cô sẽ không ngần ngại mà đâm về phía hắn ta.

Phải mặt dày vô sỉ, tâm địa độc ác đến mức nào mới có thể thản nhiên nói ra những thời như thế. Tô Tử Ngữ, đời này ta không băm vằm ngươi thành trăm mành, thề không làm người.

Lửa giận bùng lên trong đôi mắt cô đủ để thiêu cháy mọi thứ trên thế gian này.

Tô Tử Ngữ đau đớn, bèn cầm bình rượu lên, đổ ào vào miệng, đổ quá nhanh nên hắn ta bị sặc, ho sặc sụa, nước mắt cũng trào ra.

"Lục tiểu thư, đây chính là toàn bộ chân tướng sự việc, ta không giấu cô nữa, cô có thể hận ta nhưng hi vọng cô chỉ hận ta thôi, đừng làm tổn thương Lập Phong và Đại Mi."

Đồng tử của Tô Tử Ngữ thu hẹp dần, đôi mắt lóe lên ánh nhìn sắc bén.

"Trước đây ta cũng nhượng bộ cô khắp chốn chỉ là nể tình biểu tỷ của cô. Suy cho cùng cô ấy cũng là người đáng thương, yêu nhầm ta, ta cũng không đành lòng. Mỗi khi nhớ đến, ta đều cảm thấy mắc nợ."

Cố Thanh Hoàn gục đầu xuống, đôi vai hơi run rẩy đã bán đứng tâm trạng của cô lúc này.

Cô muốn giết hắn ta!

Cô nhất định sẽ giết hắn ta!

Tô Tử Ngữ nhìn đôi vai yếu ớt ấy, cắn răng nói: "Lục tiểu thư, đạo khác nhau thì không chung đường. Người phía sau cô và người phía sau ta
sớm muộn gì cũng có ngày phải trở mặt. Lục tiểu thư là người thông minh, nên chuẩn bị trước, đừng một ngày nào đó lại giống như biểu tỷ của cô, hối hận cũng đã muộn. Tử Ngữ nói đến đây thôi."

Dù đau đớn tột cùng, Cố Thanh Hoàn vẫn ngẩng đầu lên nhìn hắn ta, ánh mắt bình tĩnh, lạnh lùng như một hồ nước lặng.

"Đa tạ lời khuyên của Tô thị vệ, hi vọng đến một ngày nào đó, ngươi sẽ không phải hối hận về sự thẳng thắn của hôm nay. Ta thề với linh hồn trên trời của Tiền Tử Kỳ, rồi sẽ có một ngày ta bắt ngươi phải nếm trải mùi vị đau đớn tột cùng."

Lúc này, Tô Tử Ngữ đã uống đến giọt rượu cuối cùng, hắn ta đứng dậy, mệt mỏi nhếch khóe miệng tạo thành một nụ cười.

Hắn ta lấy một tấm thiệp mời trong ngực áo ra rồi đặt trên bàn: "Nếu Lục tiểu thư có thời gian, mời đến tham dự hôn lễ, Tiền Tử Kỳ không thấy được, hi vọng cô có thể chứng kiến được ngày hạnh phúc của ta."

Một cú đấm nữa lại nện xuống trái tim Cố Thanh Hoàn.

Cô nhìn hắn ta, đôi mắt đẫm nước, nhưng vẫn cắn chặt răng không để nước mắt rơi xuống. "Tô Tử Ngữ, ngươi thật tàn nhẫn."

Tô Tử Ngữ nhìn cô rồi cười thê lương: "Cố Thanh Hoàn, chúng ta cũng như nhau cả thôi."

Mây đen trôi đi, ánh trăng lại chiếu sáng vạn vật.

Trong thủy tạ, Cố Thanh Hoàn ngồi thẳng lưng trên ghế. Tuy nhiên, sự kiên cường của cô đã dần dần bị nước mắt làm cho tan biến, dần dần tan vào nỗi đau thương.

Bước chân của người đó ngày một xa dần, dường như cô vẫn có thể tưởng tượng ra được dáng vẻ khi hắn ta bước đi, hai vai hơi rũ xuống, bước chân vững vàng, ngọc dương chi treo ở thắt lưng bên hông cũng đung đưa theo.

Đây chính là tư thế bước đi của người đàn ông mà cô đã chôn giấu trong lòng mười bốn năm, phong lưu hào phóng không ai sánh được.

Tất cả chẳng qua chỉ là một giấc mộng, tỉnh mộng rồi, đến cả một chút tàn dư cũng đều do hắn ta bố thí.

Trong cổ họng Cố Thanh Hoàn dâng lên mùi tanh, cô phun ra một ngụm máu, cơ thể mềm mại ngã xuống.

"Tiểu thư!" Nguyệt Nương, Tiền Phúc hoảng hốt.

Khi tiếng kêu truyền đến, Tô Tử Ngữ đã đầm đìa nước mắt.

Bàn chân khẽ đạp, cơ thể hắn ta như mũi tên bắn khỏi cung, lao vút đi, nháy mắt hắn ta đã nhảy lên lưng ngựa, phi thẳng.

Tiếng gió vụt qua bên tai, hắn ta không còn nghe thấy gì nữa.

Phóng ngựa thẳng tiến đến cửa Bắc hoàng thành, cửa thành chuẩn bị đóng, Tô Tử Ngữ liền quất ngựa một cái thật mạnh, phi qua đó.

Gió nổi lên, cuốn theo bụi đất lướt qua ngọn cây. Hắn ta tựa như phát điên, quất ngựa cật lực.

Không biết đã đi được bao xa, xuyên qua một khu rừng, trong rừng có một con đường nhỏ rải đá, Tô Tử Ngữ đi qua đó, đi tới một không gian rộng rãi, thoáng đãng.

Ở nơi rừng trúc rậm rạp, bên cạnh vách núi cao, dòng suối trong vắt chảy qua, có một ngôi mộ đứng lẻ loi, lạnh lẽo và âm u.

Trước mộ có tấm bia, trên đó có khắc chữ: Mộ của thê tử ta.

Hắn ta nhảy xuống ngựa, ngã nhào xuống trước mộ, ngón tay thon dài không ngừng vuốt ve những chữ trên bia mộ, chỉ chốc lát, nước mắt đã đầm đìa.

Bảy năm nay, hắn ta là con chó hoang sống giữa dòng đời, trái tim đã chết, sống cũng chỉ vì chấp niệm trong lòng.

Thế nhưng, hắn ta hoàn toàn không thể ngờ rằng…

Đúng thế, hắn ta tuyệt đối không nhìn lầm được.

Vạn vật thế gian, thiên biến vạn hóa, chỉ có một thứ là không thể thay đổi, đó chính là ánh mắt khi tức giận của một người.

Mà ánh mắt đó chỉ có thể xuất hiện ở một người.

Cô chính là cô ấy!

Tô Tử Ngữ ngồi dựa vào tấm bia đá, đầu nghiêng nghiêng dựa vào phía trên, như thể như đang nói chuyện với chính mình, mà cũng như nói chuyện với người trong mộ.

"Còn nhớ lúc bé, trông nàng thật mũm mĩm, thích đi theo sau ta, ngay cả lúc ngủ trưa cũng túm lấy áo ta, ta toan bước đi nàng liền tỉnh dậy. Ta chỉ còn cách là ở bên cạnh cùng nàng ngủ trưa, nàng nằm gọn trong lòng ta, giống như một chú mèo, đáng yêu làm sao…"

Gió thổi qua, nước mắt cũng đã cạn, khóe miệng khẽ nhếch, dưới ánh trăng sáng, nụ cười làm kinh động cả rừng trúc, gió đêm. Trong cuộc đời mỗi người sẽ luôn gặp được một người có thể khiến ngươi không bận lòng đến sống chết nữa.

Hắn ta đến, cô ấy đi, gặp nhau rồi lại bõ lỡ nhau.

Dường như ông trời rủ lòng thương, để bọn họ lại gặp nhau.

Tưởng Hoằng Văn nhìn cô gái đang nức nở bên cạnh, trong lòng rối bời, không kìm lòng được khẽ an ủi: "Sử tiểu thư, đừng khóc nữa, có mấy người Tiền Phúc ở đó, không sao đâu."

Sử Tùng Âm ngước đôi mắt đẫm lệ lên, hàng mi dài run rẩy: "Ta chỉ là lo cho cô ấy, trước giờ ta chưa từng thấy cô ấy có vẻ mặt như thế."

Túy Tiên Cư rất gần với xưởng dệt của Sử gia. Chuyện Cố Thanh Hoàn bị thương nhanh chóng truyền đến tai Sử Tùng Âm, cô vội vội vàng vàng đến thăm, vừa đúng lúc Cố Thanh Hoàn được người ta ôm về phòng, cô đã sợ đến mất hồn mất vía.

Sử Lỗi vỗ vai muội muội, im lặng an ủi.

Chính vào lúc này, tấm màn được vén lên, Tiền Phúc và Tào Tử Ngang người trước người sau bước ra.

Sử Tùng Âm vội vàng tiến lên hỏi: "Phúc bá, Cố Thanh Hoàn thế nào rồi?"

Tiền Phúc và Tào Tử Ngang nhìn nhau, thở dài đáp: "Trầm cảm lo lắng, mệt mỏi suy nhược, cộng thêm tức giận quá độ mới khiến cho tiểu thư nôn ra máu rồi ngất đi. Đây là bệnh nặng, cần vài ngày để chữa trị."

Tưởng Hoằng Văn bước lên, bực dọc quát: "Cái tên Tô Tử Ngữ kia rốt cuộc đã nói gì mà khiến cô ấy tức giận đến như vậy?"

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện