Thịnh Thế Kiều Y

Âm thầm giúp đỡ nhiều hơn


trước sau

Tin tức truyền tới tai Cố Thanh Hoàn, cô nhìn mưa bụi ngoài cửa sổ, khóe miệng nhếch lên.

Trước đây Bảo Khánh đế tiến hành cung biến, giành lấy giang sơn, lại trải qua hai lần bức cung của Thái tử và lão Tề vương, ngài rất sợ lúc rời Kinh, Hiền vương sẽ đem đến "niềm vui bất ngờ" cho ngài, bèn dứt khoát mang gã theo, để lão Túc vương không có con nối dõi tạm thời giám quốc.

Cứ như vậy, cô và Hiền vương sớm chiều ở chung, mỹ nhân kế của cô cũng có thể thực hiện được.

Hừm, đến lúc tính toán kĩ càng hơn rồi.

Bên này Cố Thanh Hoàn bắt đầu tính toán, bên kia Tưởng Hoằng Văn đã lo đến bạc đầu.

Với sự hiểu biết của hắn ta đối với Cố Thanh Hoàn, hành trình đi núi Thái Sơn lần này có thể nói là thiên thời, địa lợi, nhân hòa với kế hoạch của cô.

Cô chỉ cần nhẹ nhàng ngoắc một ngón tay là Hiền vương trúng kế ngay.

Thế nhưng mĩ nhân trong kế hoạch này phải trả giá gì?

Thân thể? Tính mạng?

Hắn ta không biết được. Nhưng hắn ta có thể khẳng định, khả năng nguyên vẹn trở về chắc chắn không lớn.

Thời khắc này, Tưởng Hoằng Văn cảm thấy mình như một con dã thú bị nhốt trong lồng, chỉ có thể trơ mắt nhìn người bên ngoài kia chém giết mà chẳng thể làm gì.

Bởi vì trong số các quan viên tùy tùng theo chuyến tới núi Thái Sơn lần này không có Tưởng Hoằng Văn, chỉ có Lục ca Tưởng Hoằng Ngôn của hắn ta.

Hắn ta quyết định trao đổi kỹ càng với Cố Thanh Hoàn.

Mà hiện giờ, Cố Thanh Hoàn đang bận việc ở Thái Y Viện.

Hoàng đế ra ngoài hơn một tháng, tổng cộng có bốn vị thái y đồng hành. Trừ cô và Lưu Triệu Ngọc ra, còn có Viện thủ Đường Hàn, Tả viện phán Hoàng Trung.

Trương Hoa rớt đài, Thái Y Viện lập tức rơi vào thế hai vương tranh đấu, Đường Hàn và Hoàng Trung đều là người của Quý phi, vì thế địa vị của Cố Thanh Hoàn ở Thái Y Viện có hơi lúng túng.

Cũng may có một Lưu Triệu Ngọc ở bên giúp đỡ, cô lại là người bên cạnh Hoàng đế, thế nên trước mắt không bị làm khó dễ gì, nhưng người sau lưng giở trò thì không thiếu.

Cố Thanh Hoàn phối thuốc rồi rời khỏi Ngự Dược Phòng, cô án lượng thuốc hai tháng để y sinh nghiền ra, lại lệnh cho y sĩ cấp thấp phân loại đóng gói rồi mới vào cung bẩm báo.

Trong cung vô cùng bận bịu, nội thị, cung nữ, ai nấy đều chạy như bay.

Tuy nói nghi trượng dùng cho lần xuất hành này của thiên tử đã chuẩn bị từ một tháng trước, thế nhưng đến phút chót luôn có mấy chuyện vặt vãnh phải làm.

Huống hồ hôm nay bách quan tiễn đưa Hoàng thượng, trong cung lại có dạ yến, đã bận lại càng bận hơn.

Bảo Khánh đế nghe Cố Thanh Hoàn nói sơ lược mấy câu rồi liền phất tay ra hiệu cho cô rời đi.

Cố Thanh Hoàn ngồi xe ngựa về Thanh phủ, Tưởng Hoằng Văn và Sử Lỗi đã ở phòng khách đợi sẵn, thấy cô đã về, vẻ mặt cả hai đều như muốn nói lại thôi.

Cố Thanh Hoàn không muốn nói nữa, chỉ bảo mệt mỏi muốn nghỉ ngơi, bỏ mặc hai người ở lại, trở về phòng mình.

Cuộc đời cô chưa bao giờ cần nghe theo lời khuyên của người khác. Huống hồ, khuyên cũng vô dụng.

Tưởng Hoằng Văn và Sử Lỗi chỉ có thể ngồi trước bàn rượu, nhìn nhau không nói gì.

Cuối cùng tự mình say khướt.

… Mười chín tháng Tám, ban đêm.

Mưa đã tạnh.

Cố Thanh Hoàn lệnh cho Lưu tẩu làm mấy bàn thức ăn phong phú, lệnh cho từ trên xuống dưới Thanh phủ tề tụ ở phòng khách. Lần này ra ngoài, Cố Thanh Hoàn chỉ có thể dẫn Diệp Thanh, Diệp Tử theo, ngay cả Trần Bình cũng không thể đi cùng.

Mọi người chỉ tưởng là tiễn tiểu thư lên đường, không hề suy nghĩ nhiều, phòng khách nhất thời sôi nổi vô cùng.

Tiệc tàn.

Cố Thanh Hoàn gọi Nguyệt nương và Tiền Phúc đến, ba người pha trà nóng, uống được mấy hớp, cô mở miệng nói: "Lần này theo Hoàng đế xuất hành, chuyện trong phủ phải phiền hai người bận tâm nhiều hơn. Nếu trong phủ có chuyện lớn gì, cả hai cứ tìm Sử Đại ca và Thất gia để thương lượng."

Nguyệt nương cười nói: "Tiểu thư yên tâm, Nguyệt nương rõ cả."

Cố Thanh Hoàn nhìn sang Tiền Phúc, "Phúc bá lớn tuổi rồi, không được làm việc nhiều quá, phải chăm sóc sức khỏe cho tốt. Chuyện Khánh Phong Đường và Đồng Nhân Đường cũng có thể giao cho người dưới làm."

Tiền Phúc lắc đầu nói: "Bận rộn quen rồi, sao mà ngồi không được. Tiểu thư đừng lo lắng cho lão nô, chú ý chăm sóc bản thân mình là tốt rồi. Có câu gần vua như gần cọp, chuyến đi này xa xôi cách trở, tiểu thư phải tập trung tinh thần, đừng để kẻ tiểu nhân thừa cơ lợi dung."

Cố Thanh Hoàn thầm yên lòng, dù sao Phúc bá cũng là người thân tín của tổ phụ, biết phân nặng nhẹ.

Sức khỏe Bảo Khánh đế không tốt, đường sá lại xa xôi, chắc chắn sẽ ảnh hưởng tinh thần lẫn sức khỏe. Lỡ như có chuyện bất trắc, thái y đi cùng là cô chỉ có một con đường chết.

"Phúc bá yên tâm, Lưu Triệu Ngọc là một người đáng tin, có hắn ở đấy, ta sẽ không sao đâu."

Nguyệt nương bấy giờ mới hiểu ra, vội hỏi: "Tiểu thư, có cần dẫn thêm mấy người nữa không?"

"Không cần!"

Cố Thanh Hoàn cười lắc đầu, khẽ đảo mắt, thuận theo đề tài nói tiếp: "Có điều, chuyện gì cũng phải chuẩn bị sẵn cho kết quả xấu nhất, lỡ như có gì ngoài ý muốn..."

"Xùy xùy xùy!"

Nguyệt nương liên tục nhổ nước bọt xuống đất, "Tiểu thư nói lời ngốc nghếch gì vậy, Nguyệt nương không thích nghe. Sáng mai phải lên đường rồi, tiểu thư nghỉ ngơi đi, nô tỳ lại đi dặn dò hai nha đầu kia mấy câu."

Phúc bá cũng đứng lên nói: "Lão nô lại ra tiệm thuốc xem xem, chuẩn bị nhiều thuốc một chút, miễn cho lúc cần lại không có."

Cố Thanh Hoàn nhìn hai người rời đi, khẽ mỉm cười rồi sai Xuân Nê, Ngân Châm chuẩn bị nước nóng để ngâm mình tắm gội.

Sau khi mọi việc ổn thỏa cả, Thải Vân đến thưa rằng huynh muội Sử gia đợi ở nhà chính, mời tiểu thư tới trò chuyện.

Da đầu Cố Thanh Hoàn tê rần, lần đầu tiên cô không muốn gặp mặt hai huynh muội này. Nhưng dù sao cũng không tránh được, nếu không, với tính cách cùa Sử Tùng Âm, chỉ sợ cô ấy sẽ xông vào đây mất.

Ba người ngồi xuống, Sử Tùng Âm lải nhải mấy lời dặn dò, Cố Thanh Hoàn nhìn vẻ mặt cô ấy liền hiểu, Sử Lỗi đã giấu giếm tình hình thực tế.

Cô cảm kích, khẽ gật đầu với Sử Lỗi.

Ai ngờ Sử Lỗi chỉ xem như không thấy, mặt mày lạnh tanh như ai nợ hắn ta mấy trăm vạn lượng bạc vậy.

Quả nhiên, sau thời gian nửa chung trà, Sử Lỗi đuổi Sử Tùng Âm đi, sau đó lại cho mọi người lui ra, cuối cùng nói thẳng với cô.

"Thanh Hoàn, muội cũng nghe nói về Hiền vương rồi đấy, ra tay chưa bao giờ có chừng mực, muội suy nghĩ kĩ lại đi, không nên quá lỗ mãng."

Cố Thanh Hoàn cười khuyên, "Sử Đại ca, huynh về nghỉ ngơi sớm đi, muội cũng mệt rồi."

"Thanh Hoàn!" Sử Lỗi nôn nóng đứng bật dậy, trên khuôn mặt luôn hiền hòa là sự phẫn nộ hiếm thấy. "Muội mà xảy ra chuyện gì, ta làm sao ăn nói với Nhị tỷ của muội? Muội làm vậy không hề có ý nghĩa
chút nào."

Cố Thanh Hoàn cười, khẽ nói: "Sử Đại ca, muội không bao giờ làm chuyện không có ý nghĩa."

"Thanh Hoàn, muội thay đổi rồi. Trước đây muội đâu phải người hấp tấp như vậy, sao giờ lại thiếu kiên nhẫn đến thế, cứ quyết phải hy sinh cả bản thân." Sử Lỗi nói thẳng.

Cố Thanh Hoàn ngẩng đầu nhìn Sử Lỗi, chỉ có những người thân cận nhất mới có thể nhận ra sự thay đổi cực nhỏ của cô.

Không sai, từ sau khi phun ra một ngụm máu kia, cô thay đổi rồi.

"Sử Đại ca không tin muội sao, muội hành y nhiều năm, chẳng lẽ ngay cả khả năng tự vệ cũng không có? Huynh cứ yên tâm, muội nhất định sẽ không sao."

"Muội..."

Sử Lỗi thấy cô cứng không được, mềm không xong, vẻ mặt đầy suy sụp, ánh mắt rầu rĩ, "Thanh Hoàn, đại ca hy vọng muội không phải hối hận."

Nước mắt nơi khóe mắt Cố Thanh Hoàn cuối cùng cũng rơi xuống.



Mà thời khắc này, trong một phòng ở Túy Tiên Cư, Tô Tử Ngữ mặc đồ trắng nâng chén rượu trong tay lên.

Dương Nhuệ ngồi đối diện gượng cười: "Ta nên chúc mừng huynh tân hôn vui sướng hay an ủi nỗi đau mất mẹ của huynh đây."

Hai người chạm chén, Tô Tử Ngữ cười khẩy, "Ta nói rõ mọi việc với cô ta rồi."

"Cái gì?"

Dương Nhuệ thiếu chút nữa thì ngã nhào khỏi ghế, "Huynh... lá gan quá lớn, không sợ cô ta tố cáo huynh với Quý phi, phủ Anh Quốc công sao."

"Cô ta không dám!" Tô Tử Ngữ hơi cúi đầu, không ai có thể thấy rõ vẻ mặt hắn ta lúc này.

Hồi lâu sau, Dương Nhuệ thở dài, ánh mắt ngờ vực: "Đã nhịn chín mươi chín lần rồi, sao lần cuối cùng này lại không nhịn được?"

Tô Tử Ngữ thản nhiên đáp: "Không muốn diễn nữa, cảm thấy quá mệt mỏi."

Dương Nhuệ nghĩ đến những mệt nhọc suốt mấy năm qua của hắn ta, chỉ đành im lặng, rót đầy chén rượu cho hắn ta, "Cạn!"

"Cạn!"

Chén rỗng, Dương Nhuệ đè thấp giọng hỏi: "Bá mẫu đi rồi, huynh và hai huynh trưởng của huynh tất phải để tang, không biết Nam, Bắc Trực Lệ sẽ do ai tiếp quản."

Tô Tử Ngữ lắc đầu, "Lòng vua không thể dò, mặc kệ là ai tiếp quản, đối với Tô gia đều không phải là chuyện xấu. Hoàng thượng bị bệnh, lúc này để tang ngược lại có thể giữ mạng."

"Cũng có đạo lí."

"Hành trình đi núi Thái Sơn lần này, ta không có cách nào đồng hành, huynh âm thầm quan tâm cô ấy nhiều hơn giúp ta, ta sợ Hiền vương gây bất lợi cho cô ấy."

Hiền vương?

Dương Nhuệ hơi kinh ngạc, "Huynh nói..."

Tô Tử Ngữ gật đầu không đáp.

"Không thể nào, Hiền vương ít nhiều cũng phải kiêng dè chứ, Tưởng lão Thất cũng không phải kẻ dễ xơi, dù sao phía sau còn có một Thọ vương mà?"

Đó là huynh đánh giá thấp sắc đẹp của cô ấy!

Tô Tử Ngữ khẽ nói: "Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất. Ta không muốn để cô ấy gặp chuyện không may."

"Tử Ngữ!"

Dương Nhuệ đặt chén rượu xuống, nghiêm mặt nói: "Ta chỉ hỏi huynh một câu, có phải huynh có ý với cô ấy không?" Tô Tử Ngữ hít sâu một hơi, lại khó bề chống cự lại sự lạnh lẽo trong ngực lúc này, "Đối với một người như ta, có hay không cũng có gì khác biệt?"

Dương Nhuệ hơi kinh ngạc.

… 

Hai mươi tháng Tám.

Mưa đã rả rích mấy ngày, nay bỗng trời quang mây tạnh, là dấu hiệu tốt.

Thiên tử lên đường đi tế trời, quy mô to lớn, tiền hô hậu ủng, ngựa xe như nước, cờ xí phấp phới, hộ vệ và quan viên nhiều vô kể.

Cố Thanh Hoàn vén màn xe lên nhìn, đoàn người đông đúc di chuyển, không thấy được đầu đuôi, kéo dài mấy trăm dặm.

Lễ bộ Thượng thư dẫn đầu nghi giá đi trước, tiếp đó mới đến long liễn (xe ngựa mà Hoàng đế ngồi) của Hoàng đế.

Long liễn do Thái Bộc Thị khanh điều khiển, phía trước và phía sau được bao bọc bởi bốn mươi mốt cấm quân, hai bên có Tả, Hữu vệ tướng quân hộ giá. Đằng sau long liễn chính là tướng lĩnh cao cấp của Cấm quân và quan nội thị.

Điều khiến Cố Thanh Hoàn lấy làm lạ là Trương Vân Long vẫn luôn đi theo Hoàng đế lại không xuất hiện trong đội ngũ mà là ở lại trấn thủ Kinh thành.

Cố Thanh Hoàn hơi ngước mắt lên. Nếu Diệp phu nhân không qua đời, hẳn đã có bóng dáng Tô Tử Ngữ trong hàng tướng lĩnh Cấm quân hiện giờ.

Phía sau nữa chính là đội ngũ hậu vệ đang đi tới, chia thành hai đội ngũ hình vuông trước sau, mỗi hình vuông có bốn mươi tám đội, mỗi đội ba mươi người.

"Tiểu thư, dòng người trông trùng trùng điệp điệp thế này, rốt cuộc có tầm bao nhiêu người?" Rõ ràng Diệp Thanh đã bị thế trận này dọa cho giật thót.

Cố Thanh Hoàn nhẩm tính một hồi: "Hơn vạn người. Có điều đây còn chưa phải đội hình lớn nhất, tiền triều có một Hoàng đế, khi lên đường đi tế trời đã huy động tầm ba vạn người."

"Trời ạ, nhiều người như vậy phải tốn biết bao nhiêu bạc." Diệp Tử khẽ than.

Cố Thanh Hoàn cười khẩy.

Theo cô biết, lần này Bảo Khánh đế đi núi Thái Sơn tế trời, cộng với lúc trước xây dựng đường sông và tu kiến hành cung dọc đường đã móc hơn phân nửa quốc khố. Cũng xem như cực kì xa hoa.

Bởi vì phải đến trước dịp trùng dương mùng Chín tháng Chín, xa giá nghi trượng hiếm khi dừng lại nghỉ dọc đường, tốc độ đi cực kì nhanh.

Mỗi ngày Cố Thanh Hoàn và Lưu Triệu Ngọc thay nhau ở bên Hoàng đế, sáng tối chẩn mạch hai lần, đảm bảo thân thể Hoàng đế không quá mệt nhọc.

Mùng Năm tháng Chín, nghi trượng đi đến biên giới Sơn Đông.

Toàn bộ quan viên Sơn Đông đều có mặt nghênh giá, sau khi đi thêm một ngày thì tới được hành cung nghỉ ngơi, bấy giờ người ngựa đều mệt lả.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện