Thịnh Thế Kiều Y

Trước giờ cô luôn là người tàn nhẫn


trước sau

"Là Lưu thái y. Vết thương ngoài da trên người của tiểu thư là do bọn nô tỳ đắp thuốc, áo quần của tiểu thư cũng được thay rồi." Diệp Thanh vừa nói, nước mắt lại vừa chực trào.

Trên người tiểu thư đầy rẫy vết cắn, vết bầm, hoàn toàn không thể nhìn nổi, làm sao cơ thể ngọc ngà của tiểu thư có thể chịu đựng nổi, đúng là một tên súc sinh mà!

Cố Thanh Hoàn thấy Diệp Thanh khóc thì cười buồn.

Cô đã có thể coi là một người gan dạ trong số các cô gái rồi, vậy mà vẫn bị sự điên cuồng của Hiền vương khiến cho sợ hãi. Gã đã hoàn toàn không còn là người nữa, còn tàn ác hơn cả dã thú. Lúc còn sống, rốt cuộc những bé gái chết trong tay gã đã phải trải qua sự đau khổ và tủi nhục đến thế nào?

Cố Thanh Hoàn cảm thấy đau nhói trong lòng, cô nói nhỏ: "Bên ngoài thế nào rồi?"

Diệp Thanh vội trả lời: "Hiền vương bị Thọ vương đánh thừa sống thiếu chết, gãy ba cái xương sườn. Thọ vương bị Hoàng đế gọi đi, đến giờ vẫn chưa thấy có tin tức."

"Triệu Cảnh Diễm..." Cố Thanh Hoàn lẩm bẩm, trong giọng nói đứt quãng thoáng qua sự rung động.

Cô đã thấy ánh mắt lúc ấy của hắn rất rõ ràng.

Trên khuôn mặt đầy vẻ phong trần của hắn là cơn giận ngút trời, đôi môi mỏng mím chặt, màu môi đã chuyển sang tím tái, trong mắt là sát khí đằng đằng.

Nếu không phải Hoàng đế đến kịp thời, cô thật sự e rằng hắn sẽ đánh chết Hiền vương.

Cố Thanh Hoàn từ từ rũ mắt, che giấu những giọt nước mắt nơi khóe mắt của mình, đầu ngón tay giật giật, cô nói nhỏ: "Các ngươi ra ngoài hết đi, ta rất mệt, muốn yên tĩnh một lát."

Diệp Thanh và Diệp Tử nhìn nhau, cùng thầm thở dài.

Bọn họ đều biết bản lĩnh của tiểu thư. Nếu tiểu như không muốn để người khác đến gần, vậy dù hắn là ai đi chăng nữa cũng không cách nào tiếp cận được. Vậy vì sao cả người tiểu thư lại đầy thương tích thế này... Thật ra trong lòng bọn họ cũng đã phần nào có được đáp án.

Chuyến đi Tây Bắc lần đó, trong lòng bọn họ đã biết rõ tình cảm của Thọ vương dành cho tiểu thư, thế nhưng không thể ngờ rằng vương gia sẽ gấp rút chạy đến trong thời khắc quyết định này.

Rốt cuộc đầu đuôi mọi chuyện là thế nào?

"Nô tì đợi ở bên ngoài, tiểu thư có việc gì thì cứ gọi chúng nô tỳ một tiếng."

Diệp Thanh, Diệp Tử không nghĩ ra, bèn quay người rời đi. Bỗng nhiên, trước mắt nhoáng lên, một bóng người cao lớn đã đứng ngay trước mặt họ.

"Vương... Vương gia!"

Cố Thanh Hoàn rùng mình, hai gò má bỗng ửng đỏ, tim đập càng lúc càng nhanh.

Triệu Cảnh Diễm bước lại gần, nhìn chằm chằm vào gương mặt xanh xao của cô, tay hắn bất giác siết chặt thành nắm đấm, từng sợi gân xanh trên mu bàn tay nổi lên.

Hắn không dám tưởng tượng nếu mình đến chậm một bước, hoặc Lưu Triệu Ngọc không lo chuyện bao đồng thì tình cảnh sẽ như thế nào.

Với hiểu biết của hắn về cô, cô chắc chắn sẽ hy sinh sự trong sạch của mình.

Cô trước giờ luôn tàn nhẫn như vậy.

Tàn nhẫn với người khác, lại càng tàn nhẫn với bản thân mình.

Cố Thanh Hoàn ngẩng đầu đón nhận ánh mắt của hắn. Đến khi nhìn thấy lửa giận trong mắt hắn, bỗng dưng cô cảm thấy chột dạ. Cũng không rõ sự chột dạ này từ đâu mà đến, chỉ là cô có một ảo giác, nếu cô thả mình nhảy xuống vách núi cao vạn trượng, vậy thì người đàn ông này cũng sẽ không hề do dự mà nhảy theo cô.

"Huynh... "

"Hừ!"

Triệu Cảnh Diễm cười gằn, vẻ mặt thờ ơ như người xa lạ, tiếp đó liền xoay người bỏ đi.

Cố Thanh Hoàn vô cùng bất ngờ.

Cô chưa từng thấy hắn tỏ ra lạnh lùng và cương quyết đến vậy, thậm chí trong đôi mắt hắn còn có vẻ căm tức.

Hắn đang oán giận cô?

Tại sao?

Trong lòng có thứ gì đó đang sôi trào, Cố Thanh Hoàn ngỡ ngàng.

Người nên oán giận chẳng phải là cô sao?

Một kế hoạch hoàn hảo, nhưng vì sự xuất hiện của hắn mà hoàn toàn thất bại.

Lần đầu tiên Cố Thanh Hoàn cảm thấy mờ mịt đến vậy, ngón tay cô bất giác co lại, đau đớn trên cơ thể từ từ truyền đến, dường như còn đau hơn lúc nãy.

Cô cố ngồi dậy, bỗng nhiên, mùi máu tanh xộc lên, cô bắt đầu ho sặc sụa.

Diệp Thanh, Diệp Tử nghe thấy tiếng động bèn vội chạy vào, một người vuốt ngực, một người hầu hạ uống trà, Cố Thanh Hoàn mệt mỏi nằm xuống, trên môi là nụ cười đắng chát.

Ngày sống lại, cô đã tự nói với mình, tình yêu là thứ hại người nhất trên đời, không buông bỏ được tình yêu thì sẽ có thêm nhược điểm.

Tô Tử Ngữ dùng cách thức khắc nghiệt nhất để loại bỏ điểm yếu đáng sợ này của chính mình, nhưng hắn chưa từng nghĩ đến, cuối cùng cô lại...

Triệu Cảnh Diễm nghe thấy tiếng ho của cô, lòng đau đến thắt lại. Hắn cố gắng kìm nén ý muốn quay trở lại của mình, quay người bỏ đi, không chút lưu luyến.

Không nỡ nghe, vậy thì đi xa một chút.

Nhưng hắn đi được hai bước thì lại không đành lòng, bèn dừng chân lại, đấm một quyền lên thân cây to bên cạnh.

Lá rơi xào xạc.

Hắn đương nhiên oán giận cô, oán giận đến nghiến răng nghiến lợi.

Nếu có thể, hắn chỉ muốn cắn cổ cô, hút lấy hai ngụm máu, sau đó dùng giọng điệu nghiêm nghị nhất để chất vấn cô: Tại sao phải làm như vậy?

Nhưng hắn có quyền gì để chất vấn? Hắn toàn toàn không thể thốt ra nổi.

Cô luôn rất thông minh, mỗi một mắt xích trong kế hoạch đều được cô sắp đặt một cách hoàn hảo. Hắn chỉ cần làm theo ý của cô, vậy thì thiên hạ này chính là của hắn.

Cô làm vậy là vì muốn tốt cho hắn, không đúng sao?

Triệu Cảnh Diễm cười đắng chát, cảm giác sự lạnh lẽo lan dần dưới lòng bàn chân, cả người nặng trĩu.

A Ly nhìn những thay đổi trên gương mặt của chủ nhân mình, ánh mắt thoáng qua sự ảm đạm. Vương gia đã bôn ba suốt năm ngày liền, chạy đi bất kể ngày đêm, chỉ uống nước lạnh, gặm bánh bao nguội, cứ như một người điên, hoàn toàn không nghe lọt lời khuyên của bất cứ ai.

Thất gia nói thật không sai chút nào, gia của cậu đã lún sâu rồi.

Nếu gia đủ lạnh lùng, đủ thông minh, đủ vô tình thì lúc này, giang sơn Đại Chu đã không còn ai là đối thủ của gia nữa.

Nhưng gia của cậu lại không nỡ để cô gái ấy chịu khổ.

A Ly có một dự cảm không lành, sớm muộn cũng có một ngày, gia sẽ vì cô gái này mà làm ra những chuyện điên cuồng hơn nữa.

A Ly thở dài nặng nề rồi bước đến nói nhỏ: "Gia, gia đã mấy ngày không ngủ rồi, nên nghỉ ngơi thôi!"

Triệu Cảnh Diễm ngoảnh đầu nhìn cậu, ánh mắt đờ đẫn, ưu sầu nói: "A Ly, bây giờ ta nhớ Hoằng Văn rồi."

"Gia, A Ly cũng nhớ Thất gia." Có Thất gia ở bên khuyên nhủ, ít nhiều gia cũng nghe lọt tai được phần nào. Lời của người khác, gia hoàn toàn không thèm nghe.

Triệu Cảnh Diễm lại nói tiếp: "Muốn say một trận với huynh ấy!"

Cậu cũng muốn uống rượu. A Ly thầm bổ sung một câu. Một việc có lợi cho gia, tự
dưng gia lại ép nó đi theo hướng xấu.

Cuộc mua bán này, nói thế nào cũng không có lời.



Đêm khuya thanh vắng.

Lưu Triệu Ngọc đi ra từ trong điện, cặp mắt đỏ ngầu.

Đêm nay vô cùng nguy hiểm, cả người hắn ta đều không còn sức lực. Phải quay về ngủ một giấc thật ngon mới được, bằng không thì đến thần tiên cũng không chịu nổi.

Một bóng người cao lớn đứng chắn trước mặt hắn ta, hắn ta ngẩng đầu lên, nhìn kỹ người đó thì vội quỳ xuống nói: "Thỉnh an vương gia!"

Triệu Cảnh Diễm mỉm cười, cúi người đỡ hắn ta dậy, mở miệng quan tâm: "Lưu thái y vất vả rồi."

Lưu Triệu Ngọc hiểu ý, bèn khom người thưa: "Vương gia quá khen, việc này là bổn phận, vi thần phải cố hết sức."

Triệu Cảnh Diễm gật đầu, vỗ vai hắn ta, "Phụ hoàng thế nào?"

Lưu Triệu Ngọc nhìn quanh bốn phía rồi nói nhỏ: "Không tốt lắm, lần này bệnh e phải điều dưỡng đến hai tháng. Cần sắp xếp thời gian thích hợp, sớm ngày về Kinh mới được."

Triệu Cảnh Diễm chau mày: "Còn sức khỏe của cô ấy?"

Lưu Triệu Ngọc không hiểu, vội hỏi lại: "Vương gia nói cô ấy là chỉ ai?"

"Cố Thanh Hoàn!"

Thì ra là cô ấy!

Lưu Triệu Ngọc giận dữ nói: "Bệnh cũ chưa khỏi hẳn, giờ lại xảy ra chuyện này, ầy... Đúng thật là xui xẻo. Bản thân là một đại phu mà lại chẳng yêu quý bản thân chút nào. Cô gái này... Thật không nói nổi mà."

"Bệnh cũ? Bệnh cũ gì?" Triệu Cảnh Diễm hỏi dồn.

Lưu Triệu Ngọc thuận miệng đáp: "Nôn ra máu!"

Triệu Cảnh Diễm kinh ngạc, có một suy nghĩ thoáng qua trong đầu.

Hắn tóm lấy ngực áo Lưu Triệu Ngọc, lôi mạnh hắn ta ra ngoài.

"Vương... Vương gia... có... có... gì... từ từ nói, đừng... đừng... kích động."

Lưu Triệu Ngọc không hiểu sao sắc mặt Thọ vương bỗng nhiên thay đổi, dáng vẻ như muốn ăn tươi nuốt sống hắn ta, làm hắn ta sợ đến nhũn cả chân.

Triệu Cảnh Diễm ghét hắn ta nhiều lời, nhấc bổng hắn ta lên.

Lưu Triệu Ngọc hồn xiêu phách lạc. Không phải Thọ vương này chỉ là một kẻ tay trói gà không chặt sao, sao lại khỏe đến thế?

Triệu Cảnh Diễm đè hắn ta vào một góc không người, "Tại sao cô ấy lại nôn ra máu?"

Sắc mặt của Lưu Triệu Ngọc trắng bệch ra: "Vương... Vương gia... Ngài đừng tức giận... Nghe thần từ từ nói!"

Hắn ta vừa dứt lời thì Lý công công bỗng chạy đến, "Vương gia, vương gia, Hoàng thượng cho mời vương gia vào."

Triệu Cảnh Diễm ngẩn ra, vẻ mặt nặng nề hơn bao giờ hết, hắn buông Lưu Triệu Ngọc ra rồi nhanh chóng rời đi.

Lưu Triệu Ngọc vỗ về trái tim đang đập loạn nhịp của mình, thở hổn hển, trong đầu đột nhiên nhớ đến hai chữ "Hoàn Hoàn".

Hắn ta vỗ trán cái đét, giậm chân than vãn: "Ôi chao, mình nên hiểu ra từ lâu rồi mới đúng."

Lý công công đang định rời đi, nghe vậy thì dừng bước, quay đầu lại hỏi: "Hiểu ra cái gì?"

Lưu Triệu Ngọc khua tay lia lịa, "Không có gì, không có gì, ta nói vớ vẩn thôi." Nói xong, hắn ta chạy ào đi mất.

"Cái tên Lưu thái y này, đúng là chẳng ra thể thống gì cả!" Lý công công khẽ thở dài. Trong nội điện ấm áp như ngày xuân.

Triệu Cảnh Diễm bước đến gần giường của Hoàng đế, khuỵu gối quỳ xuống, ngẩng đầu nhìn kĩ ông lão trước mặt, trong lòng sầu muộn mà rối bời.

Trong ký ức của hắn, người đàn ông này đã từng là một con mãnh hổ, cưỡi ngựa tung hoành, nhiệt huyết hừng hực, đội trời đạp đất, sừng sững giữa thế gian.

Lúc đó, trong mắt hắn chỉ có ngưỡng mộ và tôn sùng.

Còn bây giờ, khóe mắt ngài đã có nếp nhăn, đôi mắt đã đục ngầu, nếp nhăn ở khóe miệng đã sâu như rạch nước, đế vương một thời đã thật sự trở thành một ông lão.

"Phụ hoàng!"

Bảo Khánh đế từ từ mở mắt ra, khuôn mặt đã không còn vẻ tức giận, chỉ còn lại vẻ mệt mỏi rã rời. Ngài duỗi thẳng người để cổ được thả lỏng một chút.

"Kỳ hạn một năm, còn bao lâu nữa?"

Triệu Cảnh Diễm mím chặt môi, suy nghĩ một lát rồi đáp: "Phụ hoàng, nhi thần vào quân đội vào tháng Mười hai năm ngoái, vẫn còn ba tháng."

"Ba tháng?"

Bảo Khánh đế như tỉnh mộng, mở bừng mắt ra nhìn hắn, "Tây Bắc sao rồi?"

Triệu Cảnh Diễm suy nghĩ rồi nói: "Thưa phụ hoàng, Bắc phủ đã yên ổn. Một tháng này, nhi thần và Vu Tướng quân liên thủ, đánh hai trận lớn với Đột Quyết, giết chết năm nghìn quân địch, Đột Quyết tạm thời không dám đến xâm phạm. Việc bố trí trạm kiểm soát cũng đã có tiến triển, bắt được chừng mười mấy tên mật thám, đều là trà trộn trong đoàn thương lái. Quân địch cũng đã phái người sang xin hàng, thế nhưng..."

Giọng nói hắn trầm thấp, lần lượt kể hết những việc hết những việc mà mình đã làm, đã thấy, đã cảm nhận được trong hơn nửa năm qua.

Bảo Khánh đế gật đầu, trong mắt có sự tán thưởng. 

Hắn đã không còn là một vương gia chỉ biết hưởng thụ nữa, mỗi lời nói, hành động đều đã mang dáng dấp của đại tướng quân, tựa như là một thanh kiếm quý thật sự được lau sạch bụi bẩn, tế bằng máu của quân thù, toát ra vẻ sắc bén.

Mà sự sắc bén này, ngài vẫn chưa từng thấy trên người Phế Thái tử.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện