Thịnh Thế Kiều Y

Chuyện cực kỳ không ổn


trước sau

Tưởng Hoằng Văn đứng dưới ánh nắng mặt trời, ánh mắt sâu thẳm, gương mặt tuấn tú bình thản.

"Sử Tùng Âm, ta thích nàng!"

Giọt nước mắt nơi khóe mắt Sử Tùng Âm rơi xuống, cô không dám mở mắt ra, trong lòng bỗng có cảm giác trống rỗng, không vui nổi mà ngược lại còn thấy nặng nề.

Cô đúng là quá vô dụng, lại ngất ngay trong tình huống như vậy. Hắn ta sẽ nghĩ về cô thế nào đây? Có khi nào hắn ta sẽ thấy chán ghét vì cơ thể yếu ớt của cô hay không?

"Muội tỉnh rồi!" Giọng nói của Sử Lỗi vang lên ngay trên đầu cô.

Sử Tùng Âm mở mắt ra, nhút nhát gọi: "Đại ca!"

Sử Lỗi thở phào, mỉm cười: "Sao tự nhiên muội lại ngất đi vậy?"

Sử Tùng Âm đỏ mặt, ậm ừ một tiếng rồi vùi đầu vào trong chăn. Đợi hồi lâu không thấy động tĩnh gì, cô dần mất kiên nhẫn nên lại lén thò nửa cái đầu ra.

"Đại ca!"

Lúc này Sử Lỗi đang thất thần nhìn em gái mình.

Đáng lý ra chuyện hai bên đều có tình cảm với nhau thế này, người làm đại ca như hắn ta phải thấy vui mừng mới đúng. Thế nhưng, hắn ta chẳng những không thể vui nổi, ngược lại còn cảm thấy rất lo lắng.

Sử Lỗi hoàn hồn, đắp kỹ chăn lại giúp Sử Tùng Âm rồi dịu dàng bảo: "Tưởng Hoằng Văn đang đợi ở bên ngoài, để ta đi báo cho hắn một câu."

"Ca…" Sử Tùng Âm vội túm lấy Sử Lỗi, "Ca biết hết rồi sao?"

"Xảy ra chuyện lớn như vậy, hắn còn không nói thật với ta thì cũng không biết giải thích thế nào."

Sử Lỗi đẩy tay em gái mình ra, khẽ nói: "Chuyện này vẫn phải đợi Thanh Hoàn về, chúng ta thương lượng lại cho kỹ càng."

Sử Tùng Âm vẫn bám chặt lấy đại ca mình không buông: "Ca, muội sợ!"

"Muội sợ cái gì, dù thế nào đi nữa cũng còn có ta và Thanh Hoàn, đừng sợ!"

Dù xấu hổ nhưng Sử Tùng Âm vẫn ngoan ngoãn gật đầu.

Tưởng Hoằng Văn đợi ở gian ngoài đã vô cùng sốt ruột, hận không thể mặc kệ mọi thứ lễ nghĩa liêm sỉ mà xông vào trong.

Nhưng đám nha hoàn và bà tử trông coi xung quanh quá gắt gao. Nhớ lại những lúc ở Thanh phủ, đến khuê phòng của Thanh Hoàn mà hắn ta cũng thường xuyên xông vào, thế mà bây giờ lại không dám.

Cuối cùng hắn ta đã hiểu rõ tại sao Đình Lâm lại nói từ khi gặp Cố Thanh Hoàn, lá gan của hắn đã nhỏ đi. Hóa ra là cái lý này, bởi vì trân trọng nên không dám làm gì quá đường đột.

Sử Lỗi bước ra, Tưởng Hoằng Văn vội chạy tới hỏi han, vẻ mặt hơi căng thẳng: "Sao rồi?"

"Không sao cả!"

Sử Lỗi đưa mắt ra hiệu cho Tưởng Hoằng Văn, sau đó ung dung đi sang thư phòng ở một phía khác.

Tưởng Hoằng Văn đi theo, nhưng có lẽ là vì quá lo lắng nên suýt nữa đã bị vấp bậc cửa.

Sử Lỗi liếc mắt nhìn thấy, muốn cười mà lại không dám.

Đường đường là Tưởng Thất gia, một nhân vật tiếng tăm lừng lẫy chốn Kinh thành, thậm chí ở trước mặt Hoàng đế cũng dám ăn vạ, bây giờ lại vì muội muội của hắn ta mà mất hồn mất vía. Nếu hắn ta không nhìn thấy tận mắt thì cũng chẳng dám tin.

"Thất gia, chúng ta là người trong nhà nên ta không khách sáo nữa. Chuyện của ngươi và Tùng Âm…" "Thất gia, Tưởng Thất gia…" Giọng nói gấp gáp của Tiền Phúc vang lên từ phía xa.

Sao ông ấy lại chạy đến tận đây? Vẻ mặt của Tưởng Hoằng Văn thay đổi, hắn ta và Sử Lỗi đưa mắt nhìn nhau rồi nói: "Mau cho người vào."

Tiền Phúc vội vàng chạy vào, thở hổn hển nói: "Thất gia, có chuyện lớn rồi, bên ngoài… Bên ngoài có rất nhiều tin đồn về tiểu thư và Thọ vương."

"Cái gì?" Tưởng Hoằng Văn đột nhiên biến sắc mặt.

Cổng Tô phủ.

Một con ngựa ô phi đến, không đợi con ngựa dừng lại hẳn, người ngồi trên ngựa đã nhảy xuống.

Đôi mắt tên gác cổng sáng lên, gã bước tới nghênh đón: "Thế tử gia, ngài đến rồi ạ?"

Ân Lập Phong vung dây cương, vội vàng hỏi: "Tam gia nhà các ngươi đâu?"

Tên gác cổng vội đáp: "Bây giờ Tam gia đang đi dạo trong vườn với Tam nãi nãi ạ."

Ân Lập Phong ném dây cương vào lòng tên gác cổng, còn mình thì đi thẳng vào trong.

Cách đó khoảng chục mét, giữa những bụi hoa cúc, có hai người mặc đang dìu nhau bước đi, một người mặc đồ trắng một người mặc đồ đỏ, ánh nắng chiếu xuống, như phủ lên hai người họ một quầng sáng.

Một cảnh tượng vô cùng đẹp mắt.

Ân Lập Phong lẳng lặng quan sát một lúc, khóe miệng cong lên, một lát sau lại hiện lên vẻ buồn rầu. Hắn ta không nhìn nữa, vội vàng bước lên phía trước: "Tỷ, tỷ phu!"

Ân Đại Mi run rẩy, biểu cảm trên gương mặt thay đổi mấy lần.

"Đại Mi, Lập Phong đến rồi." Tô Tử Ngữ bình tĩnh ôm lấy bả vai Ân Đại Mi, dùng giọng nói chỉ hai người có thể nghe thấy, nói khẽ bên tai cô ta: "Phải cẩn thận đấy."

Hai vợ chồng từ tốn quay người lại, một người mang nụ cười nhẹ trên gương mặt, một người run rẩy nói: "Lập Phong, sao đệ lại đến đây?"

Ân Lập Phong nở nụ cười với người chị ruột của mình, đáp: "Tỷ phu, mau, đệ có lời muốn nói với huynh."

"Chuyện gì mà gấp vậy?"

"Chúng ta vừa đi vừa nói!"

Ân Lập Phong kéo Tô Tử Ngữ đi, cũng quên luôn việc chào hỏi Ân Đại Mi, cứ thế vội vàng rời khỏi.

"Lập Phong!"

Ân Đại Mi đuổi theo mấy bước, nước mắt đã lã chã. Cô ta ngây ngốc đứng dưới ánh nắng mùa Thu, nhưng cả người lại lạnh toát.

"Tỷ phu, có chuyện lớn rồi, quán rượu và phường trà bên ngoài đều lan truyền đầy các tin đồn."

Ân Lập Phong vội vàng uống một ngụm trà, nói tiếp: "Nói… Nói… Cố Thanh Hoàn và Thọ vương yêu đương vụng trộm. Vì cô ấy, vào ngày tế trời, Thọ vương đã lén rời khỏi quân doanh, chạy về để gặp mặt cô ấy."

Tô Tử Ngữ đứng bật dậy, trên gương mặt nổi đầy gân xanh.

Trông thấy vẻ mặt này của hắn ta, Ân Lập Phong dè dặt nói: "Họ còn nói lúc hai người họ yêu đương vụng trộm đã bị người ta bắt tại trận, cảnh tượng đó… cực kỳ khó coi."

"Ầm!"

Tô Tử Ngữ đập tay xuống bàn, chiếc bàn lập tức vỡ nát, chén trà và đĩa đựng rơi vỡ đầy trên mặt đất.

"Tỷ phu?"

Ân Lập Phong dùng ánh mắt khó tin nhìn Tô Tử Ngữ, dường như không thể hiểu tại sao hắn ta lại kích động như vậy.

Ánh mắt Tô Tử Ngữ sâu thẳm, trên gương mặt hiện lên nụ cười thê lương: "Cô ấy không phải là người như vậy."

"Tất nhiên cô ấy không phải là người như thế. Nhưng bên ngoài kể cứ như thật, không thể khiến người ta không tin?"

Ân Lập Phong chán nản giậm chân, giọng căm hận: "Biết trước thế này thì đệ đã đi theo rồi."

Tô Tử Ngữ cười lạnh: "Đệ đi theo cũng vô dụng." Nếu hắn đoán không lầm, chắc chắn chuyện này không hề đơn giản như vậy. Còn sự thật là thế nào thì hắn nhất định sẽ điều tra rõ ràng.

"Đệ cứ về trước đi, chuyện này không phải là chuyện mà chúng ta có thể nhúng tay."

"Tỷ phu, dù chuyện này không liên quan đến đệ, nhưng đệ tuyệt đối sẽ không trơ mắt nhìn người khác hắt nước bẩn lên người cô ấy. Đệ sẽ đi tìm Đại tỷ nghe ngóng xem sao."

Ân Lập Phong tức giận rời đi.

Đôi mắt phượng của Tô Tử Ngữ híp
lại, ánh mắt nhìn xuống bức tranh trên bàn, bức tranh đó chỉ mới có đường nét mơ hồ.

Hắn nhìn một lúc lâu rồi chầm chậm xắn tay áo lên, một tay từ tốn mài mực,một tay che trán, đôi mắt thâm sâu, vẻ mặt như đang suy tư điều gì đó.

Một lúc lâu sau, hắn ta cầm bút lên, vẽ liền một mạch, một cô gái hoạt bát đã hiện lên trên tờ giấy.

Dù đã bao năm trôi qua, nhưng gương mặt trong ký ức của hắn ta vẫn chưa hề phai mờ, tựa như đã khắc sâu vào đầu.

Đợi mực khô, hắn ta cuộn tròn bức tranh lại, quay người đi đến bên cửa sổ, khẽ giậm chân một cái, viên gạch đá xanh dưới mặt đất nứt ra một khe hở.

Tô Tử Ngữ đẩy viên gạch ra, đặt bức tranh vào rồi đậy kín lại. Mọi thứ đã trở lại như cũ.

"Người đâu!"

"Tam gia có gì căn dặn ạ?"

"Chuẩn bị ngựa, nói với lão gia, ta phải ra ngoài một chuyến, khoảng mười ngày sau sẽ về."

"Vâng thưa Tam gia!"

Sau khi người hầu rời đi, Tô Tử Ngữ không mở miệng nói câu nào nữa. Hắn ta đẩy mở cửa thư phòng, đứng trên bậc thang, ngửa đầu nhìn hải đường trong sân.

Hắn ta trầm mặc.



Đêm khuya.

Trong phòng khách của Thanh phủ, ánh nến bập bùng.

Tưởng Hoằng Văn ngồi ngay ngắn ở vị trí đầu, bình tĩnh kể lại.

Bên dưới, Sử Lỗi, Tiền Phúc và Thạch Dân Uy ngồi thành một hàng, Nguyệt nương thì đứng sau lưng hắn ta, tập trung lắng nghe.

"Chuyện là như vậy. Chiêu mỹ nhân kế này là do cô ấy cố ý muốn làm, ta và Sử gia đều đã hết lời khuyên nhủ, thế nhưng không có tác dụng."

Vẻ mặt Tiền Phúc buồn bã. Tiểu thư có bao giờ nghe lời khuyên đâu, đến hai người đã đi theo từ lâu như ông và Nguyệt nương còn không khuyên nổi.

Chỉ có điều, kế sách này của tiểu thư quả thực quá to gan, chẳng may… Dù sao Hiền vương cũng là kẻ ăn thịt người không nhả xương.

Tiền Phúc rùng mình, nỗi sợ hãi khôn cùng dâng lên trong lòng.

Tưởng Hoằng Văn bị vẻ mặt của Tiền Phúc làm cho hết hồn. Hắn ta che miệng ho khan một tiếng rồi bảo: "Ta sợ sau này Đình Lâm sẽ có khúc mắc trong lòng, hận người huynh đệ như ta nên ta đã âm thầm gửi thư đi. Nào ngờ hắn thật sự vượt ngàn dặm chạy đến. Chỉ có điều, chuyến đi này là phúc, cũng là họa."

Thạch Dân Uy đột nhiên lên tiếng: "Thất gia, bây giờ xem ra, chuyện không quá ổn."

Trong lòng Tưởng Hoằng Văn biết rõ, nhưng hắn ta có ý muốn thăm dò bản lĩnh của Thạch Dân Uy nên hỏi: "Không ổn ở chỗ nào?"

Thạch Dân Uy vuốt râu đáp: "Thất gia, lời bịa đặt cao siêu nhất không phải là không có căn cứ, mà là nửa thật nửa giả, khiến con người ta không thể đoán ra sự thật. Thọ vương và tiểu thư có tình cảm với nhau là thật, nhưng yêu đương vụng trộm là giả. Thọ vương vì tiểu thư mà lén quay về Kinh thành là thật, nhưng lén lút gặp mặt là giả. Chuyện này chúng ta có thể phân tách rõ ràng, nhưng người khác thì không. Lần này Thọ vương và tiểu thư có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch nổi." Tưởng Hoằng Văn khẽ gật đầu, ánh mắt trầm xuống, nói: "Theo ngươi thì ai là chủ mưu."

Thạch Dân Uy cười lạnh: "Chuyện đã quá rõ ràng, ai muốn mình không hề dính líu thì người đó chính là kẻ chủ mưu. Kế một hòn đá hạ hai con chim này quả là nham hiểm."

"Sư gia, là Hiền vương, kẻ muốn chiếm đoạt sự trong sạch của tiểu thư sao?" Nguyệt nương buột miệng thốt ra.

Thạch Dân Uy gật đầu: "Đúng vậy."

Tiền Phúc thấy hoảng sợ: "Vậy… Vậy… chẳng phải thanh danh của tiểu thư và Thọ vương đã bị hủy hoại rồi sao."

Sử Lỗi im lặng hồi lâu, nghe tới đây bèn khẽ thở dài nói: "Đâu chỉ bị hủy, đến Tưởng gia cũng bị liên lụy, chiêu này đúng là rất chuẩn, quả là thâm độc."

Bấy giờ Tưởng Hoằng Văn mới hiểu huynh trưởng đang lo lắng điều gì. Hắn ta đứng bật dậy, nói: "Chuyện cần làm gấp lúc này là phải để Thanh Hoàn biết những tin đồn trong Kinh thành, ta sẽ phái người đi ngay."

"Thất gia, khoan đã!" Thạch Dân Uy đột nhiên lên tiếng ngăn cản.

Mọi người đồng loạt nhìn về phía hắn ta.

Tưởng Hoằng Văn vội dừng lại, quay người hỏi: "Còn chuyện gì nữa?" 

Thạch Dân Uy vuốt râu, hai hàng lông mày nhíu chặt: "Ta đang nghĩ, sau khi biết chuyện này, Hoàng thượng sẽ làm thế nào?"

Trong lòng mọi người chợt hẫng một nhịp.

Hoàng thượng lệnh cho Thọ vương quay về quân doanh ngay trong đêm, nhưng lại giải thích một đằng với bên ngoài, rõ ràng là muốn chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không.

Nhưng chưa được mấy ngày, chuyện này đã ầm ĩ cả Kinh thành, Hoàng đế sẽ nghĩ như thế nào? Sẽ làm như thế nào?

"Hỏi rất hay!" Tưởng Hoằng Văn khen.

Thạch Dân Uy bước tới trước mặt Tưởng Hoằng Văn, nhìn thẳng vào mắt hắn ta.

"Nếu là Hoàng thượng, nhất định ta sẽ vô cùng giận dữ, điều tra xem là ai đã tiết lộ tin tức và dựng chuyện, như vậy tình thế của chúng ta cũng từ xấu thành tốt. Bây giờ, chuyện chúng ta cần làm là vạch trần chuyện này trước mặt Hoàng thượng, để Hoàng thượng ngăn chặn sóng gió giúp Thọ vương và tiểu thư. Trong thiên hạ này, chỉ có Hoàng thượng mới có thể chặn họng được đám đông đó."

"Ý hay!"

Mắt Tưởng Hoằng Văn sáng lên, hắn đập mạnh lên vai Thạch Dân Uy. Thạch Dân Uy loạng choạng, suýt nữa ngã nhào xuống đất.

Sử Lỗi nói chen vào: "Làm sao để vạch trần chuyện này trước mặt Hoàng thượng?"

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện