Thịnh Thế Kiều Y

Tiền Tử Kỳ Đã Chết Rồi


trước sau

Lão Túc vương bình tĩnh nhìn Triệu Cảnh Vĩ.

"Tính cách của ngươi không bằng một phần vạn tính cách của phụ hoàng ngươi. Từ khi còn rất nhỏ, ông ta đã biết cách nhẫn nhịn, ẩn mình sau lưng Tiền Thái tử, sau đó cho kẻ địch một đòn trí mạng vào lúc mấu chốt, còn ngươi thì… Hừ!"

Triệu Cảnh Vĩ trợn mắt há hốc mồm nhìn người đàn ông trước mặt, cảm thấy cả người hoảng hốt.

Lão Túc vương cười chế nhạo: "Trong thế gian phồn hoa, mỹ nhân có như ngọc cũng không đấu lại được nửa phần quyền lực. Nếu ta là ngươi thì ta sẽ yên phận ở trong phủ của mình, tu thân dưỡng tính, tích lũy sức mạnh, nội ứng ngoại hợp với nương nương, chờ đánh trận cuối cùng."

Triệu Cảnh Vĩ vô cùng kinh ngạc, mạnh bạo cắn vào môi mình, mùi máu tươi từ trong miệng tràn ra ngoài. Giọng gã run run, dè dặt nói: "Lão Túc vương, ngài... Rốt cuộc… ngài theo phe nào?"

"Xưa nay ta luôn đứng sau lưng ngươi, Hiền vương!"

Lão Túc vương mỉm cười, trong mắt lại toát ra ánh nhìn lạnh lẽo như sói.

Tốc độ lan truyền nội dung thánh chỉ của Hoàng đế luôn rất nhanh.

Chỉ một ngày sau, thần dân của Đại Chu, từ hoàng thân quốc thích đến đứa trẻ ba tuổi, ai nấy đều biết ngôi vị Thái tử đã thuộc về Thọ vương.

Phủ Thọ vương ngựa xe như nước, người qua kẻ lại không ngừng. Mặc dù bây giờ Thọ vương vẫn còn đang ở phía Tây Bắc xa xôi, nhưng những người đến tặng lễ vẫn không ngần ngại tới để bày tỏ tấm lòng.

Thấy vậy, trưởng sử quan của phủ Thọ vương sung sướng không thôi. Chỉ trong ba ngày ngắn ngủi, ông ta đã chạy nhiều tới mức chân gầy hẳn đi, nhưng bên ngoài vẫn có vô số người đang chờ được vào phủ tặng lễ.

Một nơi khác cũng đang vô cùng náo nhiệt, đó chính là Tưởng gia.

Tưởng gia là mẫu tộc của Thái tử, chỉ trong một đêm, nước lên thì thuyền cũng lên. Dù nước ở Tưởng gia vốn đã rất cao, nhưng bây giờ còn cao hơn nữa.

Có câu nói, vua nào triều thần nấy, chẳng may Hiền vương kế thừa ngôi vị thì Tưởng gia sớm muộn gì cũng có ngày lụi bại.

Nhưng bây giờ… mọi người chỉ có thể thán phục, thật đúng là cao quý không nói nên lời!

Điều khiến người ta thấy lạ là, một chuyện vui như vậy, thế mà chẳng thấy mặt mũi lão tổ tông đâu, chỉ có ba vị lão gia và các vị phu nhân ra mặt chào hỏi, tiếp đãi, còn lão tổ tông vẫn cáo ốm không ló mặt ra.

Điều này khiến người ta không khỏi thán phục một câu, lão tổ tông quả là lão tổ tông, thật là bình tĩnh!

Cố Thanh Hoàn đang dưỡng bệnh, nghe đám nha hoàn nói bên Tưởng gia vô cùng náo nhiệt, không khỏi cười xấu xa.

Lão tổ tông đương nhiên là muốn cáo bệnh không ra mặt.

Trong mấy vị vương gia hiện giờ, chỉ có tên kia là chưa có chính phi. Bây giờ ngôi vị Thái tử đã định, biết bao quan lại quý tộc đều nhắm vào vị trí Thái tử phi, muốn đi cửa sau của Tưởng gia.

Lão tổ tông không ngốc, nếu người vội vã gióng trống khua chiêng ăn mừng, khó đảm bảo rằng Hoàng đế sẽ không nghĩ là người đang lôi kéo ngoại thích, có mưu đồ với đế vị. Huống hồ chuyện Thái tử phi, Tưởng gia cũng chẳng thể làm chủ được, chi bằng người tránh mặt không gặp ai, cũng giữ được tiếng tốt trước mặt Hoàng đế.

Nghĩ đến đây, ý cười trên mặt Cố Thanh Hoàn dần biến mất.

Người phụ nữ đứng phía sau người đàn ông rất quan trọng, huống chi đó còn là Thái tử.

Từ xưa tới nay, vị trí Thái tử phi chỉ dành cho người hiền đức, có tài. Người hiền đức thì lòng dạ phải rộng rãi, bao dung. Người tài, chờ khi vào ở Trung Cung sẽ nắm giữ phượng ấn, quản lý hậu cung. Một cô gái có lòng dạ hẹp hòi, lại không có tài quản lý chuyện hậu cung như cô, tuyệt đối sẽ không nằm trong sự lựa chọn của Hoàng đế.

Vì vậy, Đình Lâm à Đình Lâm, trước mặt ta và huynh chính là một con đường gập ghềnh.

Từ trước tới giờ ta chưa bao giờ muốn ngồi vào vị trí cao quý đó, thâm cung cô quạnh, ngươi tranh ta đoạt, đao quang kiếm ảnh, sớm muộn gì cũng có một ngày khiến con người ta trở nên ác độc, đáng sợ, tình cảm có sâu đậm đến mấy, cuối cùng cũng chỉ là bi kịch mà thôi.

Điều ta muốn chỉ là sống nhàn nhã qua ngày, một đời một kiếp chỉ có hai người ở bên nhau, chỉ thế thôi.

Chỉ mong huynh đừng làm ta thất vọng.

"Tiểu thư!" Giọng nói của Tiền Phúc cắt ngang dòng suy nghĩ của Cố Thanh Hoàn.

Thanh Hoàn ra hiệu cho Nguyệt nương, cho Tiền Phúc vào trong.

Tiền Phúc bước vào. Đầu tiên ông bắt mạch cho tiểu thư, sau đó liền tỏ ra do dự không biết có nên nói hay không.

"Phúc bá, có chuyện gì vậy?"

Thấy tiểu thư hỏi, lúc này Tiền Phúc mới lên tiếng: "Thế tử Anh Quốc công đang ở bên ngoài, nói là muốn gặp tiểu thư."

"Từ chối đi!" Cố Thanh Hoàn bật thốt ra.

Tiền Phúc khó xử đáp: "Đã đuổi mấy lần rồi, nhưng hắn vẫn không chịu đi, chúng ta lại không thể đánh đuổi đi được."

"Đánh đuổi đi… khụ… khụ…" Cố Thanh Hoàn quýnh lên, ho sặc sụa.

"Tiểu thư cần gì phải tức giận vì loại người này."

Nguyệt nương đau lòng không thôi, vội bước lên vuốt ngực cho cô: "Tiền Phúc, ông cũng thật là, đánh đuổi hắn đi không phải là xong sao, tự dưng lại chọc tiểu thư tức giận."

Tiền Phúc nghiến răng, bảo: "Tiểu thư, đánh người ta ra ngoài cũng chỉ là trị được ngọn không trị được gốc. Lần sau hắn đến nữa, không lẽ lại đuổi đánh tiếp sao?"

Xích mích của tiểu thư và Ân Thế tử đã là từ kiếp trước, Tiền Phúc cũng biết chút ít, thế nên mới nói như vậy.

Cố Thanh Hoàn suy nghĩ một hồi, thấy Tiền Phúc nói cũng có lý nên bảo: "Nguyệt nương, trang điểm đơn giản cho ta."

Tiền Phúc vội nói: "Tiểu thư cứ chuẩn bị đi, để ta ra gọi hắn vào."

Uống xong hai chén trà.

Ân Lập Phong chắp tay sau lưng đứng giữa nhà chính, đi tới đi lui mấy bước rồi hỏi: "Tiểu thư nhà ngươi bao giờ mới ra?"

Xuân Nê dứt khoát đáp: "Tiểu thư nhà ta đang bị thương, vốn đã không đứng dậy được, rửa mặt trang điểm cũng cần thời gian, ngài kiên nhẫn một chút đi."

Thấy một tên nha đầu mà dám chanh chua như vậy, Ân Lập Phong tức giận tới mức trợn trắng mắt.

Hai người đang nói chuyện, tấm rèm cửa đã được vén lên, hai nha hoàn một trái một phải đỡ Cố Thanh Hoàn chầm chậm bước ra.

Ân Lập Phong nhìn chằm chằm vào cô.

Cô gái trước mặt hắn ta không dùng bất kỳ chiếc trâm cài nào, trên đầu vẫn quấn băng trắng. Trên mái tóc đen dài buông xõa, trông lớp băng trắng đó lại càng chói mắt hơn.

Trong lúc Ân Lập Phong mải mê suy nghĩ, Cố Thanh Hoàn đã chầm chậm ngồi xuống, hàng mi dài cụp xuống che đi ánh mắt lạnh lùng của cô.

"Thế tử gia nhất định muốn gặp ta, không biết là có chuyện gì?"

Bây giờ Ân Lập Phong hoàn toàn không nói ra được câu nào. Trong ấn tượng của y, trước giờ Cố Thanh Hoàn luôn có dáng vẻ lạnh lùng, tài giỏi, hắn ta chưa từng
trông thấy cô yếu ớt thế này.

Hắn ta ngồi phịch xuống ghế, ánh mắt thoáng ẩn chứa sự đau đớn.

Cố Thanh Hoàn không thèm để ý đến y. Cô ôm trán, gắng gượng bảo: "Giờ ta đang không khỏe, không thể ngồi lâu được, Thế tử có chuyện gì thì nói luôn đi, còn không thì mời đi mau cho." "Có, ta có!"

Ân Lập Phong vội nói: "Ta đã điều tra các tin đồn bên ngoài rồi, đều là những lời nói vô căn cứ, cô không phải lo lắng, cứ dưỡng thương cho mau khỏi là được."

Cố Thanh Hoàn lạnh lùng mỉm cười, cẩn thận quan sát người thanh niên trước mặt: mắt đẹp, mũi cao, vẻ mặt lại có hơi tiều tụy.

Đúng thật là hiếm thấy!

Hiền vương thất bại, khó mà bảo toàn được chính mình, phủ Anh Quốc công cũng sẽ bị vạ lây. Đang trong giai đoạn khó khăn, thế mà hắn ta vẫn còn thảnh thơi đi điều tra mấy tin đồn bên ngoài.

Thật không biết là hắn ta ngốc nghếch hay ngu xuẩn nữa!

"Đa tạ Thế tử gia quan tâm."

Lời nói vẫn lạnh lùng như trước, Ân Lập Phong đã quá quen rồi nên cũng không để ý, nói: "Ta đã mang ít dược liệu đến cho cô, ta không có ý gì khác, chỉ mong cô sớm ngày bình phục."

Hàng lông mày thanh tú của Cố Thanh Hoàn khẽ chau lại: "Xin Thế tử gia cầm về cho, ta và Thế tử không thân không thích, không công nên cũng không dám nhận."

"Ta… Chỉ là ta… lo lắng…"

"Thế tử gia xin hãy nói năng thận trọng, tránh gây hiểu lầm, đầu của ta không chịu được cú đập thứ hai nữa đâu. Còn nữa, ta và Thế tử gia không phải người chung một đường, sau này xin ngài đừng đến đây nữa. Người đâu, tiễn khách!"

Đầu Cố Thanh Hoàn rất đau, cô đã không sao chịu nổi. Lời đã nói đến mức này, cô cũng hoàn toàn không muốn lãng phí thêm thời gian nữa, dứt khoát hạ lệnh đuổi khách.

Ân Lập Phong đứng bật dậy, sắc mặt rất khó coi: "Cô ghét ta đến vậy sao?"

"Đúng!"

Cố Thanh Hoàn cười lạnh: "Vô cùng ghét."

Ân Lập Phong ngước mắt, nhìn thẳng vào cô: "Tại sao?"

Cố Thanh Hoàn hít sâu một hơi, chống tay vào mép bàn rồi chầm chậm đứng dậy: "Thế tử gia không nên hỏi vấn đề kém thông minh như vậy, mà nên hỏi tại sao Hiền vương lại thất bại, số phận của phủ Anh Quốc công sẽ ra sao, danh xưng Thế tử của ngài có giữ được nữa hay không?"

"Cô nói gì?" Trong mắt Ân Lập Phong lộ vẻ khủng hoảng.

Gương mặt tái nhợt của Cố Thanh Hoàn toát ra một sự tàn nhẫn: "Lúc trước ta đã nói rồi, ta sẽ trả thù thay cho biểu tỷ của ta. Bây giờ… ta đang từng bước thực hiện điều đó."

"Cô… Cô…!"

Ân Lập Phong như bị sét đánh. Đến khi ngồi vào trong xe ngựa rồi, trong đầu hắn ta vẫn không quên được câu nói đó của Cố Thanh Hoàn.

Thấy dáng vẻ suy sụp của Thế tử gia, Tiểu Trung không đành lòng, bèn khuyên nhủ: "Thế tử gia, cô gái đó không phải là người tốt lành gì, về sau ngài đừng nhớ đến cô ta nữa."

Ân Lập Phong ngẩng đầu lên, buồn bã đáp: "Ta biết, nhưng trong lòng ta vẫn nhớ nhung, không thể khống chế được."

Tiểu Trung thở dài, không biết phải nói gì.

"Tiểu Trung, ta có một cảm giác."

"Gì ạ?"

"Cố Thanh Hoàn chính là Tiền Tử Kỳ."

Tiểu Trung giật nảy mình: "Thế tử gia, ban ngày ban mặt, ngài đừng ăn nói lung tung."

Cô gái đó của Tiền gia đã chết bao nhiêu năm, xương cốt cũng đã hóa thành tro bụi, sao có thể sống lại được.

"Cô ấy đã quay lại, quay về để báo thù, bằng không cô ấy sẽ không nói như vậy. Chắc chắn là vậy, chắc chắn là như vậy."

Ân Lập Phong lắc đầu, vẻ mặt ngây ngốc. Nói đến chỗ kích động, hắn ta túm lấy vạt áo trước của Tiểu Trung, dùng sức giật mạnh.

"Thế tử gia?" Tiểu Trung bị dọa hết hồn.

"Không đúng, không đúng, cô ấy đã chết từ lâu, sao có thể như vậy… Tại sao lại như vậy?" Ánh mắt Ân Lập Phong vô định, miệng không ngừng lẩm bẩm. Tiểu Trung chỉ thấy đau đớn, vội nhào tới bên chân Ân Lập Phong, khóc nói: "Thế tử gia, ngài tỉnh táo lại đi, ngài bị làm sao vậy?"

Ân Lập Phong đẩy gã ra, lạnh lùng bảo: "Đến Tô phủ, ta phải đi tìm tỷ phu, mau… Mau!"

Trong Tô phủ.

Nghe xong lời nói không đầu không đuôi của Ân Lập Phong, trong mắt Tô Tử Ngữ lóe lên tia sáng.

Nếu hắn ta là người hiểu rõ Tiền Tử Kỳ nhất trên cõi đời này, vậy thì người thanh niên trước mặt hắn chính là người thứ hai.

Ban đầu hắn cảm thấy vô cùng phẫn nộ.

Hắn ta có tư cách gì dòm ngó cô gái của hắn, có tư cách gì để gọi tên cô, hai tỷ đệ này đúng là ruột thịt, đê tiện như nhau, thủ đoạn cũng độc ác như nhau.

Sau này, khi lén lút điều tra xong, hắn mới phát hiện ra hắn ta và Ân Đại Mi không giống nhau.

Ngoài việc giới thiệu hắn cho Ân Đại Mi ra, Ân Lập Phong không hề làm bất kỳ chuyện gì có lỗi với Tiền Tử Kỳ, chỉ đơn thuần thích cô bằng cách thức vụng về của mình.

Con người đúng là một sinh vật kỳ diệu. Nếu Tử Kỳ còn sống, hắn tuyệt đối sẽ không tha cho một kẻ như Ân Lập Phong.

Nhưng Tử Kỳ đã ra đi, có người cùng hắn đau thương, cùng hắn nhớ nhung, hắn đột nhiên cảm thấy như vậy cũng không tệ.

Nói cho cùng cũng là một người đang đau lòng mà thôi.

Nhưng lần này… hắn tuyệt đối không thể để hắn ta tiếp tục tơ tưởng cô nữa.

"Đệ nói xong chưa?"

Ân Lập Phong ngây ra: "Tỷ phu?"

"Nói xong rồi thì về đi!"

"Tỷ phu, huynh nói vậy là có ý gì?"

"Ân Lập Phong, Tiền Tử Kỳ đã chết rồi, đệ tỉnh táo lại đi." Giọng điệu của Tô Tử Ngữ rất khó nghe.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện