Thịnh Thế Kiều Y

Không có gì khác biệt


trước sau

Lão tổ tông nhìn Tưởng Hoằng Văn, khẽ thở dài một cái: "Không ngờ con bé này lại không có duyên với Tưởng gia!"

Bà vừa dứt lời, Triệu Cảnh Diễm đã vén vạt áo bào, quỳ xuống bên chân lão tổ tông, hai tay cầm lấy tay bà cụ, xúc động nói: "Lão tổ tông nuôi dưỡng con, thân phận của con và Hoằng Văn có gì khác nhau đâu. Sau này cô ấy gả cho con thì cũng là cháu dâu của người."

Lão tổ tông bùi ngùi mỉm cười, rút tay vuốt tóc Triệu Cảnh Diễm: "Thằng bé ngốc, sao có thể giống nhau. Trong lòng ta suy cho cùng là không nỡ. Nhưng lão tổ tông cũng không làm ra chuyện gậy đánh uyên ương được. Thôi vậy, tùy ý con."

"Đa tạ lão tổ tông!"

"Nhưng khó khăn ở đây là làm sao xử lý chuyện này cho ổn thỏa." Lão tổ tông nhìn thấy vấn đề ngay, "Ta hỏi con, con định đặt con bé ở vị trí nào?"

Cửu ngũ chí tôn, tam cung lục viện, ba nghìn mỹ nữ, đây đều là chuyện rất đỗi bình thường. Chỉ cần không phải ngôi vị Hoàng hậu, chuyện Tưởng gia từ hôn chỉ là chuyện nhỏ.

Nếu Đình Lâm nhất định dành ngôi vị Hoàng hậu cho Cố Thanh Hoàn thì chuyện sẽ không còn đơn giản như vậy nữa.

Chính miệng Hoàng thượng ngự phong Thái tử phi, cũng không phải là nói đùa, lại càng không phải chỉ để cho có. Huống hồ Cao gia cũng không phải gia tộc tầm thường.

Triệu Cảnh Diễm lập tức ngẩn người. Trên thực tế, hắn không hề có dự định ngồi trên ngôi vị Hoàng đế kia quá lâu, vậy lấy đâu ra Hoàng hậu Quý phi. Hắn chỉ muốn cùng cô an nhàn sống quãng đời còn lại, không hơn.

Thế nhưng những lời này, hắn tuyệt đối không dám nói với lão tổ tông, cũng không thể nói.

Lão tổ tông thấy hắn khó xử liền hiểu tâm ý của hắn giành cho cô cũng không hề tầm thường, người tiếp lời: "Con cũng không cần khó xử, vị trí Trung Cung kia cũng không dễ ngồi, trên đời này có biết bao con mắt đang nhìn chằm chằm vào. Chẳng thà phong chức Quý phi, trong lòng con yêu thương, cưng chiều con bé là được rồi."

Cõi lòng Triệu Cảnh Diễm có từng con sóng đang cuộn trào, cuối cùng hắn gật đầu nói: "Lão tổ tông nói phải."

Lão tổ tông vui mừng nói: "Về phần Tưởng gia bên này, ta tự có chừng mực. Vì để Hoàng thượng yên tâm, một số lễ nghi vẫn phải nhắm mắt mà làm, nếu không, con sẽ không bảo vệ được con bé đâu."

Triệu Cảnh Diễm thầm kính nể. Lão tổ tông suy nghĩ thật chu đáo, tính toán không bỏ sót điều gì, ngay cả phía Hoàng đế cũng đã tính đến.

Lão tổ tông thở dài: "Chỉ cần không bái đường thành thân, mọi thứ đều dễ bàn. Nếu quá đỗi nghiêm trọng, cùng lắm ta đành mang cái mặt già này ra."

Triệu Cảnh Diễm dụi mặt vào đầu gối bà: "Cám ơn lão tổ tông thương con. Lần này, con giành cháu dâu của lão tổ tông, đổi lại, con chắc chắn trả lại cho người một cháu dâu tốt. Thật ra, Hoằng Văn huynh ấy…"

Bỗng nhiên có một bàn tay đặt lên vai hắn.

"Thật ra con không có tình cảm gì với Cố Thanh Hoàn, cô ấy lợi hại như vậy, con thấy là đã sợ chết khiếp rồi." Tưởng Hoằng Văn cười tiếp lời.

Lão tổ tông nhìn cháu trai quở trách, bất đắc dĩ chỉ tay vào hắn ta: "Lợi hại mới quản con được!"

"Vâng, vâng!"

Tưởng Hoằng Văn cười giả lả: "Ngày mai… thôi đừng gọi hai người ấy đến. Con nghe nói Sử tiểu thư kia đã có ý trung nhân rồi."

"Ồ, là công tử nhà nào?"

"Hình như là trong Kinh, con cũng không tiện hỏi nhiều."

Dứt lời, Triệu Cảnh Diễm thoáng liếc nhìn Tưởng Hoằng Văn, vẻ mặt lập tức bình tĩnh lại. Hai người ra khỏi tiểu viện.

Đi đến nơi không người, Triệu Cảnh Diễm dừng chân, quay đầu lại, "Mới nãy sao huynh không để ta nói?"

Tưởng Hoằng Văn bình tĩnh đáp: "Mọi chuyện không thể nói ra hết cùng một lúc, lão tổ tông không chịu nổi. Vả lại, chuyện của đệ mà giải quyết được thì chuyện của ta cũng xong một nửa. Không cần nôn nóng nhất thời. Cái này gọi là dục tốc bất đạt."

Triệu Cảnh Diễm nhìn người huynh đệ của mình thật kỹ, chỉ đành lắc đầu.

Trước giờ hắn ta luôn như vậy, người càng quan trọng, hắn ta lại càng giấu sâu vào trong lòng, tuyệt đối không dễ dàng để lộ ra, chỉ sợ sẽ khiến cô ấy chịu tổn thương.

"Chính là… vì sức khỏe của cô ấy?"

Tưởng Hoằng Văn mỉm cười cay đắng, "Lão tổ tông có thể đồng ý chuyện của đệ là vì Cố Thanh Hoàn có ích với đệ. Nhưng người nhất định sẽ không cho phép ta cưới một cô gái không thể sinh con. Thay vì để vỡ lở ra rồi ầm ĩ, không bằng để ăn cái Tết cho yên bình rồi lại tính tiếp."

Triệu Cảnh Diễm vỗ vai hắn ta: "Sau này bảo Thanh Hoàn giúp điều dưỡng."

"Ta cũng định như vậy."

"Nếu không điều dưỡng được thì thế sao?"

"Điều dưỡng không được thì đã sao. Tưởng gia đã con cháu đầy đàn rồi, thêm ta cũng không nhiều, thiếu ta cũng không ít, cùng lắm thì nhận con nuôi từ trong tộc…"

Tiếng nói dần phai nhòa. Hai huynh đệ dần đi xa trong làn tuyết.

Chốc lát, chỉ còn một vùng trắng xóa.

Dịp Tết năm Bảo Khánh thứ bốn mươi tám lặng lẽ trôi qua trong những cơn mưa tuyết rơi ngập tràn không trung.

Vốn dĩ Cố Thanh Hoàn sẽ được tận hưởng dịp Tết này một cách thoải mái.

Mọi chuyện đều được sắp xếp ổn thỏa, không cần tính toán cái gì nữa. Trừ vào cung thì cô cũng chỉ về phủ cùng Sử Tùng Âm quấn quýt.

Vậy mà, chuyện đời chưa bao giờ được như mong muốn của cô.

Mùng Mười tháng Giêng, trong phủ có khách. Người tới chính là Nhị thiếu gia Cố Tử Diệp, mang theo một xe đầy quà cáp. Điều này làm cô cảm thấy khá bất ngờ.

Nói đến đám đàn ông Cố gia, nếu còn có một người Cố Thanh Hoàn không ghét lắm thì đấy chính là vị này.

Trong trí nhớ của cô, vị đường huynh này học hành rất tốt, bình thường cũng không thường tới nội trạch. Tuy trong phòng có để hai tỳ nữ thông phòng, nhưng cũng chưa từng làm xằng bậy.

Hai người cũng không thường gặp gỡ, trong đó còn xen lẫn nhiều chuyện như vậy, bởi vậy lúc này ngồi lại với nhau nhưng cũng không có gì để nói.

Tuy vậy, Cố Tử Diệp cũng không bày ra dáng vẻ hàm súc của thư sinh như mọi khi, không đợi Cố Thanh Hoàn hỏi đã chủ động nói rõ mục đích đến đây.

Thì ra trước Tết, Cố Nhị thiếu gia đã vào Kinh, ở lại trong căn viện của Cố Thanh Chỉ ở phủ Trung Dũng bá. Lần này gã vào Kinh là muốn đi cửa sau, kiếm cơ hội vào Quốc Tử Giám học tập, hòng vực dậy Cố gia.

Cố Thanh Hoàn lịch sự tiếp đón, sai người bày tiệc ở phòng khách, mời đường huynh dùng cơm trưa. Trong lúc dùng cơm cô cũng không đề cập tới nửa chữ, chỉ mỉm cười nói chuyện phiếm.

Cơm xong, Cố Thanh Hoàn sai người lấy ngân phiếu năm ngàn lượng ra, dâng đến tay Cố Tử Diệp.

Cố Tử Diệp hơi kinh ngạc, từ chối không nhận.

Lúc này Cố Thanh Hoàn mới lên tiếng: "Đường huynh muốn đi học, đương nhiên là chuyện tốt. Chỉ có điều ta khó có thể giúp được, tất cả đều phải dựa vào tài năng thật sự của đường huynh. Nếu huynh thật là một người bụng đầy kinh luân, vậy ngày sau nhất định có thể đề tên trên bảng vàng. Phủ Trung Dũng
bá nhiều người, quan hệ cũng rắc rối, mà Nhị tỷ cũng không có quyền làm chủ trong nhà. Năm ngàn lượng bạc này, đường huynh hãy nhận lấy, thuê một căn nhà yên tĩnh, đóng cửa chăm chỉ học tập. Về phần vào Quốc Tử Giám, ta thật sự không thể giúp đỡ được."

Cố Tử Diệp không ngờ Cố Thanh Hoàn tuyệt tình như thế, sắc mặt lập tức thay đổi.

Cả nhà Tưởng gia đều dạy học trong Quốc Tử Giám, Cố Thanh Hoàn là con dâu tương lai của Tưởng gia, giúp gã vào Quốc Tử Giám chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.

Cố Thanh Hoàn hoàn toàn không đếm xỉa đến sắc mặt của gã, chỉ ung dung bưng trà tiễn khách. Cô là người bạc tình, năm ngàn lượng đã là ân tình lớn nhất cô có thể cho đường huynh.

Cố Tử Diệp giận đến cắn răng nghiến lợi, đẩy trả ngân phiếu, phất tay áo bỏ đi.

Cố Thanh Hoàn nhìn bóng lưng gã, nói với một đám nha hoàn sau lưng: "Một người đàn ông, chỉ mới có mấy lời lạnh nhạt này đã không chịu nổi thì sao mà vực dậy gia nghiệp, gánh vác sự hưng thịnh của gia tộc, đúng là chuyện cười."

Nguyệt nương cùng với mấy tỳ nữ khác cũng không dám tiếp lời.

Vậy mà chỉ qua một ngày, Cố Thanh Chỉ đang mang thai hai tháng đã tự mình đến cửa. Lần này thật sự đã khiến cho Cố Thanh Hoàn khó xử.

Cô rất rõ Nhị tỷ đến vì cái gì, dù gì cũng là huynh muội cùng cha sinh, có thế nào cũng phải giúp đỡ một phen.

Lại nói, từ khi Nhị tỷ gả đến phủ đó, chưa bao giờ có việc gì làm phiền cô. Ngay cả những chuyện nhỏ như qua phủ nhờ bắt mạch cũng chưa từng có, đủ thấy Nhị tỷ vẫn luôn che chắn cho cô. 

Cố Thanh Chỉ cũng là người thông minh. Cái khác không nói nhiều, chỉ nói Nhị thiếu gia học rất tốt, nếu không thể vào Quốc Tử Giám, thật là hơi đáng tiếc.

Cố Thanh Hoàn nghe những lời dè dặt của Nhị tỷ, bất đắc dĩ thở dài, sau đó tự tay viết một phong thư cho Đại lão gia Tưởng phủ.

Cố Thanh Chỉ nhìn vẻ mặt Lục muội âm trầm, mỉm cười kéo tay cô: "Vốn tỷ cũng không muốn ôm đồm chuyện này. Nhưng tổ mẫu gửi thư tới, tỷ không đi không được. Tỷ biết trong lòng muội không thoải mái, thôi thì có tức giận gì muội cứ xả lên tỷ."

Bấy giờ Cố Thanh Hoàn mới hiểu ra ý định để Cố Nhị thiếu gia vào Quốc Tử Giám học là của thái thái, không khỏi thầm than Ngụy thị này cũng có con mắt nhìn xa trông rộng.

"Muội nói rõ trước, thư của muội cũng chỉ là tiến cử. Có được hay không phải phụ thuộc vào huynh ấy. Nếu không được, Nhị tỷ cũng không cần trở lại nhờ muội."

Cố Thanh Chỉ thấy vẻ mặt Cố Thanh Hoàn đã thoải mái hơn, thầm thở phào một hơi, tiếp đó nói đến tình trạng hiện nay của Cố gia.

Nói tóm lại, Cố gia đã thối nát từ tận gốc rễ. Về phần thối nát thế nào, Cố Thanh Hoàn nghe tai này lọt tai kia, hoàn toàn không để trong đầu.

Ngược lại mấy người Nguyệt nương lại rất hứng thú với chuyện dâm loạn bên trong nội trạch của Cố phủ.



Bởi vì Hoàng đế ngã bệnh, năm mới trong cung cũng rất ảm đạm. Ngay cả lễ tế Ngọ môn mùng Một, Hoàng đế cũng không xuất hiện mà để Thái tử làm thay.

Ban đêm, Thái tử lại ở Bảo Hòa Điện, ban thưởng yến tiệc cho con cháu hoàng tộc và các quan nhất phẩm nhị phẩm, trong buổi tiệc, ca múa náo nhiệt, đủ mọi nhạc khí đều cùng hợp tấu.

Tiệc xong, Thái tử ngủ lại trước giường của Hoàng đế. Bưng canh đưa thuốc, hầu hạ cẩn thận liên tiếp mấy ngày.

Mọi người đều nói Thái tử nhân ái hiếu thuận. Chỉ có người tinh tường phát hiện ra, hễ ngày nào Cố nữ y trực đêm, Thái tử mới ngủ lại trong cung.

Mặc dù Hoàng đế đang bệnh, nhưng ánh mắt vẫn rất tinh tường. Nhưng ngài chỉ làm như không thấy những động tác nhỏ này của Thái tử, bởi ngài hiểu đạo lý, càng ngăn cản, càng phản khác, chỉ cần không chế được chuyện lớn, những chuyện nhỏ khác đều không thể ảnh hưởng tới tình hình được.

Hơn nữa nghe nói, Tưởng gia đã bắt đầu lo liệu hôn sự của lão Thất, Thái tử dù thế nào cũng sẽ không làm chuyện lợi bất cập hại được.

Đây là phong thái và mưu kế của một vị quân chủ cần có. Quý phi vẫn làm chủ lục cung, xử lý hậu cung gọn gàng ngăn nắp. Đối với Hoàng đế cũng là ân cần hỏi han hết mực, mỗi ngày nhất định tự tay nấu đủ loại canh bổ, đích thân hầu hạ Hoàng đế uống.

Càng khiến cho người ta giật mình chính là, Quý phi cũng tỏ ra rất hòa hợp với Thái tử, cũng thường tặng quà đến phủ Thái tử, ngay cả Thái tử phi chưa qua cửa cũng được ban thưởng.

Trong cung trên dưới đều nói Quý phi biết đối nhân xử thế, dùng chút ít lợi lộc để lôi kéo Thái tử, đổi lấy phú quý lâu dài của Hiền vương.

Dù sao một đời vua một đời thần, lão Hoàng đế vẫn còn thì huynh đệ hòa thuận tôn kính lẫn nhau. Một khi lão Hoàng đế về cõi tiên… tình hình sẽ như thế nào đây.

Làm người không chỉ cần thức thời, còn phải biết dự phòng chuyện ngoài ý muốn.

Mà nói đến Hiền vương, người ta cũng thấy hơi lo lắng.

Trong phủ Hiền vương có hai mỹ nữ vô cùng xinh đẹp, chỉ nửa tháng đã hương tan ngọc nát.

Hiền vương chẳng hề an phận, lại sai người mua vài chàng trai tuấn tú từ Giang Nam về, hàng đêm tiêu dao vui vẻ, có vẻ như sẽ nối gót theo bước lão Túc vương.

Trong lòng mọi người biết rõ, đây chưa hẳn không phải là phương pháp tự vệ, gã cũng là người thông minh.

Ngay cả Bảo Khánh đế sau khi nghe xong cũng nói với Lý công công một câu không rõ hàm ý, "Có cháo ăn cháo, có cơm ăn cơm, động thái này của Hiền vương rất tốt đấy!"

Lý công công không biết đáp thế nào, chỉ có thể cúi đầu thấp hơn.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện