Thịnh Thế Kiều Y

Lồng đèn phụ thân làm


trước sau

Nguyệt nương bực bội cười nói: "Đèn nhặt được thì sao mà đẹp nổi, chưa biết chừng là ai trong các ngươi ném đi đấy, chỉ có ngươi coi như bảo bối rồi còn nhặt về thôi."

Ngân Châm không phục, đưa chiếc đèn qua, "Nguyệt nương đừng nói vậy, nô tỳ thấy chiếc đèn này còn tinh xảo hơn gấp trăm lần chiếc đèn hình con ngựa mà tiểu thư mang về."

"Ồ… đúng thế thật!" Nguyệt nương cười nói.

"Cầm qua đây ta xem nào." Cố Thanh Hoàn bị khơi gợi hứng thú, biếng nhác ngồi dậy.

"Tiểu thư xem này."

Cố Thanh Hoàn trợn trừng mắt, vẻ mặt đầy sợ hãi, chiếc đèn này… cô biết.

Không chỉ biết, suốt mười bốn năm của kiếp trước, năm nào cô cùng nhận được một chiếc đèn như thế này. Chiếc đèn lồng tinh xảo, xinh đẹp, sống động như thật.

Cố Thanh Hoàn hất chăn, lao thẳng ra ngoài.

"Tiểu thư, tiểu thư…"

Mặt Nguyệt nương biến sắc, bà vội vàng đuổi theo.

Ngân Châm ngoảnh đầu lại, thấy giày của tiểu thư còn ở trước giường, vội cúi xuống xách lên rồi chạy theo ra.

Trên người cô gái chỉ mặc độc một chiếc áo trong màu trắng và chiếc quần dài cùng màu, mái tóc buông xõa, dài tới thắt lưng, kết hợp với ánh trăng, tạo thành quầng sáng xanh thẳm.

Cô chạy tìm khắp nơi, gấu quần phất phơ, có thể nhìn thấy cô chưa kịp xỏ tất hay giày, cứ vậy mà chạy ra ngoài.

Tô Tử Ngữ trốn trên cây, vẻ mặt lập tức trở nên nặng nề, cô đã chạy ra rồi.

Sau cái cảm xúc nặng nề đó, hắn ta lại thấy vui vẻ, bàn tay siết chặt thành nắm đấm, ký ức cũng ùn ùn kéo về.

"Tử Kỳ, trong thư phòng của nàng chẳng có mấy cuốn sách, mà toàn là đèn với đèn. Mấy chiếc đèn hoa đăng đó đã bạc màu hết cả, có thể ném đi được rồi. Hội hoa đăng sang năm, ta sẽ mua cái mới cho nàng."

"Đừng ném, đây là đèn mà cha muội làm cho muội đó."

"Cửu thúc mà cũng biết làm thứ này sao?"

"Cha muội biết làm nhiều thứ lắm, đây chỉ là một trong số đó thôi. Huynh xem này, có đẹp không?"

"Đẹp lắm! Thật sự rất tinh xảo."

"Đẹp đúng không, năm nào cha cũng làm cho muội một cái."

"Có phải cửu thúc sẽ làm cho đến khi muội xuất giá mới thôi không?"

"Sao huynh biết?"

"Chờ muội gả đi rồi, hoa đăng mỗi năm sẽ do ta tặng cho muội. Đây gọi là tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu."

"Muội không tòng phu đâu, huynh đừng có tưởng bở, hừ!"

Cố Thanh Hoàn chạy khắp nơi, mắt rưng rưng, vẻ mặt hoảng loạn.

Đám nha hoàn nghe tin chạy ra, thấy tiểu thư chạy quanh như con ruồi không đầu, trong lòng cũng hoảng sợ. Trong trí nhớ của họ, cho dù trời có sập xuống thì tiểu thư cũng chưa từng có vẻ mặt thế này.

Trong viện trống trơn, không có bóng hình trong ký ức đó, Cố Thanh Hoàn ngửa mặt lên trời, nhíu mày khóc. Dưới ánh trăng, những giọt nước mắt như hạt trân châu trong suốt lăn dài trên má cô.

Chiếc đèn do phụ thân làm khác với những cái do thợ bên ngoài làm. Người chỉ dùng quế trúc và vải lĩnh. Cành trúc mài vô cùng nhẵn, sau đó dùng vải lĩnh bao bọc bên ngoài, cực kỳ tinh xảo. Phụ thân nói mười ngón tay của con gái ông không thể để dính nước mùa Xuân, chẳng may bị cành trúc cứa bị thương, ông sẽ rất đau lòng.

Cố Thanh Hoàn dần bình tĩnh lại.

Cố Thanh Hoàn chầm chậm cúi đầu xuống nhìn, bóng cô in trên mặt đất, nghiêng nghiêng bất động.

Trên thế gian này không hề có ma quỷ, dù là một người trờ về từ Quỷ Môn Quan như cô, dưới ánh trăng cũng có cái bóng của mình.

Vậy sẽ là ai?

Vừa nghĩ tới điều này, một gương mặt tuấn tú đã hiện lên trước mắt cô, sự âm u nơi đáy mắt Cố Thanh Hoàn dần dâng trào.

Là hắn ta sao? Nhưng sao hắn ta lại học được tay nghề của phụ thân cô?

Nếu không phải là hắn ta thì trên đời còn ai biết chuyện này nữa?

Cố Thanh Hoàn cố gắng giữ cho đầu óc của mình được tỉnh táo, gạt đi mọi phỏng đoán và tưởng tượng, bắt đầu phân tích, suy tính cặn kẽ từng việc.

Kết quả, Cố Thanh Hoàn đưa ra một kết luận: Đây là tác phẩm của Tô Tử Ngữ.

Cô không khỏi cảm thấy căm phẫn.

Hắn ta muốn thăm dò đúng không?

Một kẻ mà ngày cả bản thân còn khó có thể bảo vệ, không ngờ vẫn có thời gian rảnh rỗi đến dò xét cô?

Bây giờ cô còn gì để sợ hãi nữa!

Tô Tử Ngữ, bất kể là ngươi đến để dò xét hay có ý đồ gì khác cũng được, ta đã cầm kiếm đi đến trước mặt ngươi rồi đấy, ngươi không thoát được đâu.

Khóe miệng Cố Thanh Hoàn nhếch lên thành một nụ cười lạnh lẽo, cô nhìn về phía ánh trăng lạnh lẽo trên bầu trời, nho nhã quay người, thong thả về phòng.

Cô bước đi rất chậm, sống lưng thẳng như cây tùng, không hề sợ hãi bão táp mưa sa.

Tô Tử Ngữ trốn trên cây nhìn cô đến mức thất thần, hắn ta cảm thấy mặt mình hơi lạnh, chạm vào mới biết, thì ra là nước mắt.

Hắn ta xòe bàn tay ra, nhìn từng vết cứa trên đó, mỉm cười cay đắng.

Thật ra, từ nhiều năm trước, hắn ta đã muốn tặng cô một chiếc đèn hoa đăng, vì vậy hắn ta đã lén bái Cửu thúc làm thầy để học nghệ.

Nghĩ tới một ngày kia, đợi cô gả cho hắn ta rồi, vào hội hoa đăng Tết Nguyên tiêu, hắn ta sẽ dẫn cô đi ngắm đèn, sau đó bất ngờ lấy một chiếc đèn lồng do đích thân hắn ta làm ra, nhất định cô sẽ vui đến mức ngủ mơ cũng mỉm cười.

Vừa nghe thấy hắn ta nói muốn làm đèn tặng cho con gái mình, Cửu thúc cười đến mức không khép miệng lại được. Một già một trẻ giấu giếm tất cả mọi người, trốn trong thư phòng viện cớ chơi cờ, một người dạy, một người học.

Mùa Đông năm đó, hắn ta mới theo học Cửu thúc được một tháng thì Tiền gia gặp hỏa hoạn.

Mấy năm đã trôi qua, tài nghệ làm đèn thì vẫn còn đó, song người ngắm đèn đã mất. Hắn và cô cuối cùng cũng không chạy thoát được sự trớ trêu của số mệnh.

Tô Tử Ngữ đau đớn, khẽ giậm chân, tung người nhảy qua tường.

Cuối cùng giấc mơ cũng đã trọn vẹn.

Tô Tử Ngữ về phủ, nhìn thấy mọi người chạy qua chạy lại trong sân, ánh mắt hắn ta trầm xuống: "Có chuyện gì vậy?"

Một tiểu nha hoàn vội đứng lại, cười híp mắt làm lễ vạn phúc, rồi đáp: "Chúc mừng Tam gia, vừa rồi Tam nãi nãi ngất xỉu, đại phu tới khám nói Tam nãi nãi đã mang thai được một tháng rồi. Đại nãi nãi sai người mang thuốc bổ đến ạ."

Mang thai rồi?

Khóe miệng Tô Tử Ngữ nhếch lên thành nụ cười lạnh lẽo, hắn ta lẳng lặng đứng trong sân một lúc rồi mới cất bước đi vào phòng.

Hắn ta phất tay, tất cả nha hoàn đều lui ra ngoài. Ân Đại Mi nằm trên giường, chầm chậm nghiêng đầu qua, thấy là hắn ta, trong mắt lập tức tràn đầy sự căm hận.

Tô Tử Ngữ chắp tay sau lưng, bước đến nói: "Tam nãi nãi đã mang thai, quả là một chuyện đáng mừng, sau này hãy yên tâm ở trong phòng dưỡng thai đi."

Ân Đại Mi bật dậy khỏi giường, xông đến trước mặt hắn ta, túm lấy vạt áo trước ngực hắn ta, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tô Tử Ngữ, bây giờ ngươi đã hài
lòng chưa, hài lòng chưa?"

Hắn ta nhíu mày, ánh mắt sắc như dao, tựa như muốn đâm thủng một lỗ trên mặt cô ta.

Ân Đại Mi sợ đến mức không tự chủ được mà buông tay ra.

Tô Tử Ngữ cười lạnh, "Cô yên tâm, ta nhất định sẽ xem nó như con ruột mà nuôi nấng, nếu là con trai thì sản nghiệp của tam phòng Tô gia đều sẽ để nó thừa kế."

Ân Đại Mi liên tục lắc đầu, trên mặt chỉ còn sự hoảng sợ. Gã đàn ông này là một kẻ biến thái, hắn điên rồi, chắc chắn hắn bị điên rồi.

Tô Tử Ngữ nói: "Ngày mai, ta sẽ sai người đến phủ Anh Quốc công báo tin, cô cần phải cư xử thế nào chắc không cần ta nói nữa. Bây giờ đã khác ngày trước, chính bản thân phủ Anh Quốc công cũng khó giữ mình, cô đừng gây thêm phiền phức cho nhạc phụ và nhạc mẫu đại nhân nữa."

"Ngươi…"

Ân Đại Mi há miệng, nhưng không thốt ra được một câu nào. Trong đầu cô ta chỉ có một ý nghĩ, gã đàn ông này thật sự là ma quỷ.



Đêm về khuya.

Về đến phòng, Ngô Nhạn Linh khổ sở bổ nhào lên giường, khóc nức nở.

Tưởng Hoằng Ngôn đau lòng, nhưng lại không biết phải khuyên nhủ thế nào, hắn ta vô cùng lo lắng, song chỉ biết không ngừng vỗ về lưng cô ta.

Ngô Nhạn Linh khóc một hồi, ngồi dậy nói: "Lục gia, rốt cuộc thiếp đã nói gì sai mà bị cấm túc những một năm. Tốt xấu gì thiếp cũng là tỷ tỷ của muội ấy, lâu ngày không gặp, thiếp quan tâm tới sức khỏe của muội ấy thôi mà, thiếp sai ở đâu chứ?"

Tưởng Hoằng Ngôn chỉ biết đọc sách, mấy lời nói quanh co lòng vòng, câu tâm đấu giác của phụ nữ chốn nội trạch thì dốt đặc cán mai. Hắn ta lờ mờ thấy lời nói của cô ta là sai, nhưng sai ở đâu thì lại không biết.

Thấy hắn ta không nói gì, nước mắt của Ngô Nhạn Linh lại tuôn rơi, "Thiếp biết mình không xứng với chàng, chàng cũng không cần thấy khó xử, chỉ cần đưa thiếp về thôi. Dù Ngô Nhạn Linh thiếp đã sa cơ lỡ vận, nhưng cũng biết tốt xấu."

Tưởng Hoằng Ngôn nghe vậy thì cuống lên, vội dỗ dành: "Được rồi, được rồi, không nói mấy lời giận dỗi này nữa, đều là ta sai hết, sau này ta sẽ xin lão tổ tông thả nàng ra ngoài."

"Lục gia, lão tổ tông mời ngài qua một chuyến ạ."

Nghe vậy, Ngô Nhạn Linh vội kéo lấy y phục của phu quân mình, khóc lóc nói: "Lục gia, nhất định là bọn họ đã cáo trạng rồi, chàng nhất định phải phân trần giúp cho thiếp."

Tưởng Hoằng Ngôn đau lòng lau nước mắt cho ả, "Yên tâm, ta hiểu. Nàng hãy nghỉ ngơi cho tốt, ta đi một lúc rồi về."

Hắn ta vội vã đi ra ngoài, Ngô Nhạn Linh ném khăn tay đi, trong mắt tràn đầy căm hận.

Cô ta tự cho mình là thông minh, nhưng chưa từng nghĩ đến, bản thân còn chưa có cả bản lĩnh để được so chiêu với Cố Thanh Hoàn mà đã thua cuộc.

Cô ta không tin cả đời này cô ta lại không bằng kẻ điên đó. Cố Thanh Hoàn, ngươi chờ đấy, đợi ngươi gả vào Tưởng phủ rồi, chúng ta sẽ so đấu tiếp.



Phủ Thái tử.

Ngọn đèn lồng treo cao trước thềm, bóng người lắc lư hắt lên giấy dán cửa sổ, mờ mờ ảo ảo.

Trong thư phòng, Triệu Cảnh Diễm lật xem tấu chương, sắc mặt khá nghiêm trọng.

Mùa Đông năm nay, khắp nơi gặp thiên tai, quốc khố trống rỗng, hắn hạ lệnh kiểm tra sổ sách, kết quả khiến tất cả mọi người khiếp sợ. Mấy năm qua Thụy vương ở Hộ bộ đã coi nơi này thành kho bạc riêng của mình, lén lút tham ô gần ngàn vạn lượng bạc.

Nếu không nhờ Tưởng gia và Sử gia năm ngoái dẫn đầu quyên góp, chỉ sợ năm nay đã không cầm cự nổi.

Có bột mới gột lên hồ, làm sao để quốc khố dồi dào trở lại là vấn đề cấp bách trước mắt.

"Thái tử gia, Yên Trắc phi đến ạ."

Ánh mắt Triệu Cảnh Diễm hơi sáng lên: "Mời vào đi."

Yên Vu mặc áo gấm vạt ngắn màu trăng non, mỉm cười chầm chậm bước vào.

Triệu Cảnh Diễm ngẩng đầu lên nhìn cô ta: "Sao giờ này rồi vẫn chưa đi nghỉ."

Yên Vu đặt hộp thức ăn trong tay xuống bàn, lấy bát sứ Thanh Hoa ở bên trong ra, "Thiếp đã chưng một bát cháo yến cho gia, nhân lúc còn nóng, gia mau uống đi ạ, vừa hay làm ấm bụng."

Triệu Cảnh Diễm bỏ tấu chương xuống, gật đầu nói: "Phiền nàng rồi."

Yên Vu đưa bát cháo đến bên tay Triệu Cảnh Diễm, nhân đó quan sát người đàn ông trước mặt. Gương mặt sắc cạnh, trời sinh tuấn tú, bờ môi khẽ nhếch lên, trông như đang mỉm cười.

Thật đẹp!

Phát giác thấy ánh mắt của cô ta, Triệu Cảnh Diễm ngẩng đầu lên nói: "Tết Nguyên Tiêu năm nay, mọi người trong phủ đón Tết thế nào?"

Yên Vu cười nói: "Cùng nghe hát với mấy tỷ muội, ầm ĩ cả một buổi chiều, tối đến thì ra sau vườn ngắm đèn, dùng xong tiệc rượu mới về."

"Náo nhiệt thật."

"Nếu có thêm gia thì còn náo nhiệt hơn." Yên Vu khẽ thở dài, sắc mặt hơi buồn bã, "Các tỷ muội đều nói lâu rồi gia không dùng bữa trong phủ."

Triệu Cảnh Diễm liếc nhìn cô ta, cười nói: "A Vu đang oán trách ta lạnh nhạt với nàng sao? Hửm?"

Giọng nói của hắn tà mị, khiến người ta điên đảo thần hồn.

Yên Vu nghe thấy tiếng trái tim mình đập như trống đánh.

Yên Vu nhìn hắn thắm thiết, đáp: "Gia, A Vu không dám."

Triệu Cảnh Diễm hờ hững nói: "A Vu của gia đúng là nghĩ một đằng nói một nẻo!"

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện