Thịnh Thế Kiều Y

Sự chuộc lỗi của ta với muội


trước sau

Không phải là Tiền Phúc cả nghĩ, song thế gian luôn khoan dung cho đàn ông, khắc nghiệt với phụ nữ. Chuyện tiểu thư và Thái tử có mối quan hệ bất chính, đa phần dư luận sẽ nhắm vào tiểu thư mà chỉ trích.

Sắc mặt Cố Thanh Hoàn nhợt nhạt, cô nói: "Người đã từng trở về từ cõi chết như ta thì sao còn có thể tức giận chỉ vì vài câu nói vớ vẩn, Phúc bá quá coi thường ta rồi."

"Vậy thì tốt!" Tiền Phúc thả lỏng, "Tiểu thư mau nhắm mắt ngủ một lúc đi, còn chừng nửa khắc nữa mới về đến phủ."

Lời vừa dứt, xe ngựa bỗng khựng lại.

"Tiểu thư, Tô Tam gia đứng chặn giữa đường."

Cố Thanh Hoàn nghiêm mặt nói: "Nói với hắn ta, ta đang rất mệt, không muốn gặp ai cả."

Trần Bình nhảy xuống xe ngựa, nói với người đó mấy câu, sau đó đột nhiên quay lại, "Tiểu thư, hắn ta nói chuyện này liên quan đến Triệu Hoa Dương, tiểu thư nên gặp hắn ta thì hơn."

Bàn tay giấu trong ống tay áo của Cố Thanh Hoàn dần siết chặt thành nắm đấm.



Phòng sưởi của Thanh phủ, hai ngọn đèn lồng treo cao, tỏa ra ánh sáng lờ mờ, không khí có phần buồn thương.

Ánh mắt của Tô Tử Ngữ sáng lấp lánh.

Đã lâu không gặp, hình như cô đã cao hơn, ngũ quan tinh tế dưới ánh đèn trông có phần trầm tĩnh hơn.

Trên gương mặt lạnh lùng có một nét gì đó mà hắn ta rất quen thuộc, thứ này chỉ xuất hiện trên gương mặt của cô gái đang say đắm trong tình yêu.

Trong lòng Tô Tử Ngữ đau nhói, lời đến bên miệng lại hóa thành tiếng thờ dài rất khẽ.

Cố Thanh Hoàn nhìn hắn ta, hờ hững hỏi: "Tô Tam gia tìm ta có việc gì?"

Hai mắt Tô Tử Ngữ cay cay.

Ngày xưa cô thường gọi hắn ta là Tử Ngữ hoặc Tử Ngữ ca, còn bây giờ cô gọi hắn ta là Tô thị vệ, Tô Tam gia, lạnh nhạt như một người xa lạ.

Tô Tử Ngữ ngửa mặt nhìn trời, nhìn ánh trăng khuyết rồi nói: "Lục tiểu thư hãy uống với ta chén trà."

Cố Thanh Hoàn đề phòng nhìn hắn ta: "Buổi tối ta thường không uống trà, sợ bị mất ngủ. Tô Tam gia có lời gì thì cứ việc nói thẳng."

Tô Tử Ngữ không nói gì.

Không gian xung quanh vắng lặng như tờ, chỉ có ánh trăng soi bóng xuống làn nước vắng lặng trong hồ cạnh noãn các.

Cố Thanh Hoàn thấy vậy, cười khẩy nói: "Người đâu, pha một bình trà mang ra cho Tô Tam gia."

"Không cần, chỉ cần mang lá trà và chén ra thôi, ta tự pha."

Cố Thanh Hoàn thầm nghiến răng, nhìn Nguyệt nương và Xuân Nê ở sau lưng, hừ lạnh: "Cứ làm như lời Tam gia nói."

Tô Tam gia có ba tuyệt kỹ.

Một là sách, hai là tranh và giỏi nhất là pha trà.

Trước bàn, một tay của người đàn ông cầm ấm trà, một tay cầm chén, ngón tay đẹp đẽ áp đảo cả màu sắc chén trà, khiến người ta không thể rời mắt.

Nếu là Tiền Tử Kỳ của kiếp trước, nhất định sẽ chống cằm ngắm nhìn chăm chú, chỉ sợ bỏ sót một hành động của hắn ta. Nhưng bây giờ…

Gương mặt thanh tú của Cố Thanh Hoàn hơi hất lên, cằm và cổ tạo thành một góc lớn, cô nhìn hắn ta không chớp mắt, vẻ mặt thờ ơ. Trà pha xong, chiếc chén bạch ngọc được đưa đến trước mặt cô, Tô Tử Ngữ mỉm cười nói: "Lục tiểu thư, mời dùng thử."

Khóe miệng Cố Thanh Hoàn cong lên, cô nhận lấy chén trà, khẽ nhấp một ngụm.

"Thế nào?" Ánh mắt Tô Tử Ngữ bồn chồn mong mỏi.

Cố Thanh Hoàn thản nhiên cười, "Bình thường."

Ánh mắt của Tô Tử Ngữ trở nên ảm đảm, hắn ta chầm chậm cầm chén trà trong tay lên, uống một hơi hết sạch. Uống xong, hắn ta mỉm cười, nụ cười có phần chua xót.

"Có được một câu ‘bình thường’ của Lục tiểu thư đã là quá tốt rồi."

Cố Thanh Hoàn không có thời gian nghe hắn ta nói linh tinh. Cô có thể mời hắn ta vào phủ, ngồi uống chén trà, chẳng qua là vì muốn nghe chuyện về Triệu Hoa Dương mà thôi.

Vì vậy, cô rất không khách khí lên tiếng: "Tô Tam gia nói nhiều câu thừa thãi quá, mời nói vào chủ đề chính đi thôi."

Tô Tử Ngữ giật mình, thẫn thờ nhìn cô.

Ngày xưa, cô líu lo bên tai hắn ta, thường hay oán giận hắn ta kiệm lời, có khi giận quá, cô sẽ dùng chiếc giầy thêu hoa giẫm lên chân hắn ta rồi ra sức mà nghiến tới nghiến lui.

Cô nào biết, hắn ta không nói là vì giọng của cô thật vô cùng thánh thót, tựa như tiếng chim hót mỗi sớm mai ngoài cửa sổ. Từng tiếng đều mang sự trong trẻo, khiến người ta chỉ muốn im lặng lắng nghe.

"Tô Tam gia cứ im lặng mãi không nói vào chủ đề chính, không lẽ là đến đây để lừa lấy trà uống sao?" Sự căm hận trong lòng Cố Thanh Hoàn hóa thành lời nói sắc bén, cô không nhịn được mà buột miệng nói ra.

Hắn ta lấy Triệu Hoa Dương làm cái cớ để trưng ra cái vẻ mặt như chết cha chết mẹ trước mặt cô, làm cho ai xem đây? Ai mà có kiên nhẫn ngồi xem?

Tô Tử Ngữ hít sâu một hơi, mỉm cười tự giễu nói: "Lục tiểu thư đừng vội, để ta uống hết chén trà này rồi nói cũng chưa muộn."

"Ngươi… đừng có được voi đòi tiên."

Tô Tử Ngữ hờ hững đáp: "Không dám, Tử Ngữ có chừng mực. Một chén trà sẽ không làm lỡ bao nhiêu thời gian của Lục tiểu thư, còn thông tin mà Lục tiểu thư nhận được sẽ là tin tức cực kỳ quan trọng."

Cố Thanh Hoàn không nói gì nữa, cô đột nhiên thấy có gì đó không đúng.

Cô và hắn ta tranh đấu, cô luôn ở thế thượng phong, ép cho hắn ta không có chỗ lẩn tránh, vô cùng chật vật. Từ khi nào mà hắn ta lại trở nên bình tĩnh đến mức dọa người thế này.

Nhớ đến chiếc đèn hôm Tết Nguyên tiêu, Cố Thanh Hoàn bất chợt có một loại cảm giác rợn tóc gáy, nhưng loại cảm giác này chỉ thoáng qua trong phút chốc, sau đó cô đã lấy lại bình tĩnh ngay.

Cô nâng chén trà lên, tỉ mỉ thưởng thức trà hồng bào Kỳ Sơn, khóe miệng nhếch lên tạo thành một nụ cười lạnh. Cô cũng muốn xem thử, trong lòng hắn đang cất giấu điều gì.

Cố Thanh Hoàn bình tĩnh thưởng thức chén trà, quả là rất có hương vị. Dường như đã tiến bộ hơn bảy năm trước khá nhiều. Một gã đàn ông phụ tình tuyệt nghĩa, tham sống sợ chết lại có thể luyện được kỹ nghệ pha trà đến cảnh giới xuất quỷ nhập thần, đủ thấy lòng dạ người này sâu không lường được.

Uống hết một chén trà, Tô Tử Ngữ mới khẽ lên tiếng: "Lục tiểu thư, trước khi chết, Triệu Hoa Dương đã gặp một người."

Trái tim của Cố Thanh Hoàn siết chặt, "Ai?"

"Hiền vương Triệu Cảnh Vĩ!"

Ánh mắt Cố Thanh Hoàn trở nên vô cùng sắc bén, cô nhìn người trước mặt, trong đầu nghiền ngẫm câu nói vừa rồi của hắn.

Một lúc sau, cô lên tiếng: "Tô Tam gia định bỏ gian tà theo chính nghĩa sao?"

Tô Tử Ngữ đứng dậy, tựa như không nghe thấy, chỉ hờ hững nói: "Lời đã nói hết, Tử Ngữ xin cáo từ."

Cố Thanh Hoàn nhìn tà áo phất phơ trong gió của hắn, trong mắt cô lóe lên ánh sáng, "Trần Bình."

Trần Bình xuất hiện sau một cây lớn, "Tiểu thư?" "Lập tức
truyền tin này đến phủ Thái tử."

"Vâng, thưa tiểu thư."

Một lát sau, một người một ngựa vội vàng rời khỏi khỏi cổng sau Thanh phủ, đợi tiếng vó ngựa đi xa, hai bóng người mới nhảy xuống khỏi tán cây.

"Tử Ngữ, bước tiếp theo chúng ta phải làm gì?" Người nói là Dương Nhuệ.

Tô Tử Ngữ lắc đầu.

Vầng trăng treo trên trời tỏa ra một thứ ánh sáng bàng bạc, phủ xuống người đàn ông, khiến hắn ta trông đầy cô độc.

Dương Nhuệ đã quen nhìn dáng vẻ này của Tô Tử Ngữ, gã cũng không nôn nóng, chỉ khẽ thở dài.

Chuyện của Thái tử và Cố Thanh Hoàn vừa truyền ra, Tô Tử Ngữ đã chạy đôn chạy đáo khắp nơi, thậm chí còn dùng đến rất nhiều tai mắt đã tốn công bố trí suốt những năm qua mới thăm dò được chuyện của Triệu Hoa Dương, mang tin tức đến cho Cố Thanh Hoàn.

Có thể thấy hắn ta đối xử với Cố Thanh Hoàn không hề bình thường. Chỉ do cô ấy là biểu muội của Tiền Tử Kỳ thôi sao? Hay hắn ta đã động lòng với cô ấy rồi?

Dương Nhuệ rất muốn hỏi cho rõ, nhưng gã biết rõ dù mình có hỏi, hắn ta cũng sẽ không trả lời.

Tô Tử Ngữ quay đầu lại, giơ tay vỗ vai Dương Nhuệ, "Tiếp tục quan sát mọi nơi, không biết sao ta lại có cảm giác sắp có một cơn cuồng phong thổi đến, chuyện này sẽ còn tiếp tục."

Dương Nhuệ nhìn hắn ta, khẽ nói: "Tử Ngữ, đệ có từng nghĩ, chẳng may Hiền vương biết được chuyện của đệ rồi…"

"Biết thì biết thôi." Tô Tử Ngữ mỉm cười thản nhiên.

Lúc này còn Hiền vương, phủ Anh Quốc công gì nữa… người đó mới là tất cả của hắn ta. Mọi thứ liên quan, dính dáng tới cô, hắn ta đều phải tra xét thật rõ ràng.

Ngày xưa, hắn ta không có năng lực bảo vệ cô, bây giờ, bất kỳ ai cũng không được làm hại cô.

Hương trà như vẫn còn vấn vít, trái tim hắn ta chưa bao giờ được trọn vẹn như bây giờ, có lo lắng, có áp lực khi cam tâm tình nguyện gánh vác trách nhiệm.

Như thế này rất tốt, có vậy hắn ta mới cảm thấy mình giống như một con người, chứ không phải chỉ là một con chó.

Dương Nhuệ lặng im, căm phẫn nói: "Tử Ngữ, ngươi đã mê muội cô gái này quá rồi."

Tô Tử Ngữ trầm ngâm chốc lát, sau đó nói rất rành mạch: "Dương Nhuệ, bây giờ ta chỉ thấy rất vui."

Dù cô cầm thanh đao sáng loáng đâm tới, hắn ta cũng vô cùng vui vẻ. Không có tình yêu khắc cốt ghi tâm thì làm gì còn hận thù sâu nặng?

Tử Kỳ, đây là sự chuộc lỗi của ta dành cho nàng.

Một canh giờ sau, Trần Bình quay về, Cố Thanh Hoàn cố gắng giữ tinh thần chờ hắn.

"Tiểu thư, đã báo tin rồi ạ."

"Bên đó có nói gì không?"

"Lúc tiểu nhân đến, Thái tử đã không gắng gượng được mà ngủ mất, A Ly nói đã biết, đúng rồi, Thất gia cũng ở đó."

Cố Thanh Hoàn thở phào: "Đi nghỉ ngơi đi, mấy ngày tới phải kiểm tra trong phủ cẩn thận cho ta."

Trần Bình rời đi, Nguyệt nương hầu hạ tiểu thư đi ngủ, Cố Thanh Hoàn nằm trên giường, nhưng trằn trọc mãi không sao ngủ nổi.

Nếu lời Tô Tử Ngữ nói là thật thì sau lưng Triệu Hoa Dương chính là Hiền vương, thế nhưng tại sao Hiền vương lại muốn giết bà ta để diệt khẩu? Quả là khiến người ta khó hiểu.

Cô trở mình quay mặt vào trong, cơn buồn ngủ dần ập đến.

Chuyện khiến Cố Thanh Hoàn thấy khó hiểu đã được giải đáp vào ngày hôm sau.

Hình bộ tiếp tục điều tra hiện trường, phát hiện trong góc áo của Triệu Hoa Dương có một tờ giấy, trên đó viết: Thái tử ép ta!

Hình bộ Thượng thư sợ đến hồn bay phách lạc, vội hạ lệnh cho thuộc hạ ngậm miệng, sau đó một mình vội vã vào cung diện thánh. Nhìn thấy bốn chữ này, Bảo Khánh đế cười gằn, tưởng ngài là đứa trẻ lên ba, không rành thế sự sao?

Nếu lão Bát thật sự muốn ra tay, với bản lĩnh của hắn, sao có thể để Triệu Hoa Dương lưu lại mấy chữ này. Lão Bát nói không sai, xem ra có người đang âm thầm nhắm vào hắn.

Chỉ có điều hành động của bọn chúng nhanh như vậy, đúng là vượt khỏi dự liệu của ngài.

"Hoàng thượng, chuyện này phải làm sao ạ?"

Bảo Khánh đế trầm ngâm, hồi lâu mới đáp: "Triệu Hoa Dương chết do tự vẫn, Hình bộ có thể kết án được rồi."

"Vâng, thưa Hoàng thượng."

"Chuyện này không được phép có dị nghị thêm nữa."

"Thần tuân chỉ!"

Hình bộ Thượng thư rời đi, mắt Bảo Khánh đế sáng lên, nói với Lý công công ở bên cạnh: "Gọi Trương Vân Long vào đây."

Một lát sau, Trương Vân Long oai phong lẫm liệt bước vào, sau khi hành lễ mới thưa: "Hoàng thượng, thái y mà phủ Thái tử mời đến hôm qua là Cố nữ y. Sau khi Cố nữ y ra về, Cao tiểu thư của Cao phủ đã đến thăm, ở lại khoảng thời gian một chung trà thì rời đi."

Trên gương mặt của Bảo Khánh đế không có chút ngạc nhiên nào, ngài chỉ vuốt râu nói: "Mấy người kia có động tĩnh gì không?"

"Bẩm Hoàng thượng, đám người Hiền vương không có động tĩnh gì ạ."

"Hửm?"

Bảo Khánh đế cười gằn nói: "Đúng là kỳ lạ, rốt cuộc là ai đang gây sóng gió đây."

"Hoàng thượng!"

Trương Vân Long nghiêm nghị nói: "Thần đã âm thầm điều tra được trước khi chết, Quận chúa Hoa Dương đã gặp Hiền vương một lần."

Lão Tam?

Bảo Khánh đế nổi giận, đang định lên tiếng thì lồng ngực chợt đau thắt.

Lý công công nhanh tay lẹ mắt, quan tâm hỏi: "Hoàng thượng thấy thế nào ạ?"

Bảo Khánh đế ôm ngực, sắc mặt tái nhợt: "Truyền Cố nữ y vào chẩn mạch cho Trẫm."

Lúc này sao? Trái tim Lý công công chợt hẫng một nhịp.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện