Thịnh Thế Kiều Y

Hết chiêu này đến chiêu khác


trước sau

Khóe miệng Cố Thanh Hoàn khẽ cong lên, cô nói: "Luyến tiếc cũng phải chịu thôi, ai bảo huynh bị kẻ khác nhằm vào làm gì."

Triệu Cảnh Diễm hừ một tiếng, "Một ngày nào đó ta sẽ trả lại hết."

Ý cười hiện lên trên môi Cố Thanh Hoàn, "Huynh cứ quan tâm chuyện trước mắt trước đi. Sức khỏe Hoàng đế lại kém đi rồi, huynh không ở trong Kinh, có một số việc phải chuẩn bị trước, tránh để lại hậu họa."

Triệu Cảnh Diễm cầm tay cô, đặt bên môi khẽ hôn rồi dịu dàng nói: "Hoàn Hoàn, nàng hãy thay thuốc cho ta rồi đút ta ăn chút cháo, còn ta sẽ sắp xếp mọi chuyện."

"Được!"

Cố Thanh Hoàn lập tức đồng ý!

"Đúng rồi, làm sao nàng biết thông tin Hiền vương và Triệu Hoa Dương gặp nhau?"

Cố Thanh Hoàn do dự một lúc rồi bộc trực đáp: "Hôm qua hồi phủ, Tô Tử Ngữ chờ giữa đường, là hắn ta nói cho ta biết."

Tô Tử Ngữ?

Triệu Cảnh Diễm thầm kinh ngạc, sao lại là hắn ta?

Cố Thanh Hoàn biết hắn nghĩ gì, bèn nói tiếp: "Vốn dĩ ta cũng không tin, thế nhưng hôm nay Hoàng thượng gọi Hiền vương đến, chính miệng gã đã thừa nhận."

Cố Thanh Hoàn chậm rãi nói từng chuyện xảy ra trong cung, cuối cùng mới đưa ra cái nhìn của mình: "Theo ta thấy, lời này hai phần là thật, tám phần là giả, Đình Lâm, chàng phải cẩn thận. Cần phái thêm người theo dõi phủ Hiền vương."

Triệu Cảnh Diễm lập tức đáp: "Ta lập tức sắp xếp."

Thay thuốc, đút cháo xong, Cố Thanh Hoàn bàn bạc với Triệu Cảnh Diễm để cô về phủ một chuyến trước, đến đêm lại quay lại.

Cô cần hồi phủ thương lượng kĩ với Tiền Phúc và Tào Tử Ngang một phen xem nên dùng thuốc thế nào để chữa cho hắn lành hẳn trong nửa tháng.

Cô vừa đi thì đám người Cao Tiểu Phong, Lễ bộ Thượng thư, Hình bộ Thượng thư đã lần lượt vào phủ Thái tử. Triệu Cảnh Diễm nghe A Ly thông báo, khẽ mỉm cười, sau đó tiếp chuyện riêng với từng người.

Đêm lạnh dần.

Đám người này vừa rời khỏi, Vương các lão đã lặng lẽ đến, Triệu Cảnh Diễm mừng thầm, sai A Ly ra cổng nội viện nghênh tiếp.

Ở Thanh phủ, Cố Thanh Hoàn cho gọi Tiền Phúc, Tào Tử Ngang đến, mô tả kĩ càng mạch tượng của Thái tử.

Hai người kia nghe vậy liền cảm thấy đau đầu. Ngoại thương chỉ có thể tĩnh dưỡng, chẳng thuốc nào có thể khiến nó khỏi ngay được, đến lúc sẽ tự khỏi hẳn.

Ba người nhíu mày thương lượng hồi lâu, quyết định dùng phương pháp chữa trị nội ngoại kết hợp, cũng cẩn thận chọn ra phương thuốc.

Xong chuyện, Tiền Phúc tự mình đi Khánh Phong Đường bốc thuốc, Tào Tử Ngang thì bắt tay chế biến thuốc cao chữa ngoại thương.

Đến canh ba, Cố Thanh Hoàn vừa xoa bóp huyệt Thái dương hơi đau nhức, vừa đi vào căn viện của Sử Tùng Âm.

Bấy giờ Sử Tùng Âm đã tháo trang sức, đang ngồi đờ ra trước gương, vừa thấy Cố Thanh Hoàn đến, khuôn mặt liền tươi cười.

Sau khi trở về từ Tưởng gia, Sử Tùng Âm chưa gặp lại Cố Thanh Hoàn lần nào, cũng chưa hề gặp được Tưởng Hoằng Văn. Biết bọn họ đều bận chuyện Thái tử, bản thân lại không giúp được gì, cô bèn an phận ở yên trong phủ, không tạo thêm rắc rối cho bọn họ, nhưng dù sao trong lòng vẫn thấy lo lắng khôn nguôi. Cố Thanh Hoàn thấy ánh mắt cô đầy sự lo lắng, bước đến vuốt ve mái tóc đen óng, nói những chuyện đã xảy ra trong hai ngày qua cho cô nghe.

Sử Tùng Âm không ngờ tới rằng, chỉ một bức họa cỏn con lại mang đến phong ba lớn như vậy, không khỏi ngây người.

Cố Thanh Hoàn kéo cô ngồi xuống, nhỏ nhẹ an ủi: "Cô đừng sợ, cứ chăm lo cho sức khỏe của mình là được. Mấy ngày tới, Tưởng phủ hẳn sẽ phái người đến từ hôn. Đến lúc đó, ta và Hoằng Văn sẽ thương lượng xem có nên nhân cơ hội thừa nhận chuyện của hai người không."

Một lời nói dối cần dùng vô số lời nói dối khác để che giấu. Cô không hy vọng chuyện của Sử Tùng Âm và Tưởng Hoằng Văn cũng trở nên phức tạp như của mình.

Sử Tùng Âm bất ngờ, đến lúc này mà Cố Thanh Hoàn vẫn còn suy nghĩ cho cô, hai mắt cay xè, cô vươn tay ôm lấy cổ Cố Thanh Hoàn.

"Chuyện của ta không vội, trước tiên phải giúp Thái tử vượt qua cửa ải này đã, lúc này đừng làm loạn thêm."

Cố Thanh Hoàn khẽ nhíu mày.

Sử Tùng Âm vội cười tiếp lời: "Đợi Đại ca vào Kinh lại bàn cũng không muộn."

"Mấy ngày nữa huynh ấy đến?"

"Nghe nói chừng nửa tháng nữa."

Cố Thanh Hoàn nhẩm tính thời gian, sau đó gật đầu nói: "Vậy cứ theo ý cô. Ta đã suy nghĩ, viết ra một phương thuốc mới, cô uống thử xem sao. Mười lăm ngày tới, ta sẽ không thường xuyên ở trong phủ, cô để ý phủ giúp ta."

Ngón tay Sử Tùng Âm vén gọn mấy sợi tóc đen rũ xuống trước mặt Cố Thanh Hoàn, cô cười nói: "Yên tâm, ta nhất định sẽ trông phủ thật cẩn thận."

Vừa dứt lời, Nguyệt nương đã vội vàng vén rèm đi vào: "Tiểu thư, Đại thiếu nãi nãi Tưởng phủ đến."

"Thanh Hoàn?" Sử Tùng Âm vừa nghe đến hai chữ Tưởng phủ, trái tim bắt đầu loạn nhịp.

Cố Thanh Hoàn vỗ về tay cô: "Nhất định là phụng lệnh lão tổ tông đến, tỷ có muốn đi ra nghe cùng ta không?"

Sử Tùng Âm mím môi gật đầu.



Chu thị nhìn cô gái thanh tú trước mặt, thấy dở khóc dở cười.

Chu thị tự xưng là mắt nhìn bốn phía, tai nghe tám phương, vậy mà hoàn toàn không phát hiện ra sự kì quặc giữa Tưởng Hoằng Văn và Cố Thanh Hoàn.

Vẫn là lão tổ tông biết diễn kịch, rõ ràng trong lòng biết hết cả, vậy mà ngoài miệng còn bảo bản thân và đại phu nhân chọn ngày lành.

Chu thị đặt chung trà xuống, khẽ ho khan một tiếng: "Lục muội, hôm nay ta phụng lệnh lão tổ tông đến. Muội xem chuyện đã đến bước này... dù gì cũng phải có kết thúc, nhưng làm sao để kết thúc thì còn cần hai nhà chúng ta cùng bàn bạc."

"Đại tẩu!" Cố Thanh Hoàn vẫn xưng hô như cũ, không phải phép mà cắt lời Chu thị.

Một tiếng Đại tẩu khiến Chu thị buồn vui lẫn lộn.

Hiện tại Chu thị còn có thể gánh hai chữ "Đại tẩu" này, nhưng mai sau tuyệt đối không dám, trong tương lai, cô gái trước mặt đây sẽ tôn quý không ai sánh bằng.

"Không cần bàn bạc, Tưởng gia thẳng thừng từ hôn."

Chu thị kinh ngạc, "Sao vậy được, Lục muội là người trong sạch, làm sao gánh nổi tiếng xấu như vậy."

"Tưởng gia là gia tộc thi lễ, tương lai sẽ là lực lượng phò tá đắc lực cho Thái tử. Ta chỉ là một cô gái, trên không phụ mẫu trưởng bối, dưới không huynh đệ tỷ muội, chỉ có một tỷ tỷ thì cũng đã xuất giá rồi, như thế nào cũng được."

Một ngày nào đó, cô sẽ rời khỏi Kinh thành này, mà gốc rễ Tưởng gia ở Kinh thành, cần phải tránh nặng tìm nhẹ, thay vì cả hai đều bị người đời chỉ trích, không bằng để mình cô gánh chịu tất cả.

Huống hồ cô là người đã từng chết một lần, biết rõ hư danh chẳng đáng là gì so với tình cảm.

Chu thị thấy ấm áp, thổn
thức nói: "Lục muội, muội nói như vậy, Đại tẩu phải làm sao cho phải." Chu thị cũng không phải đứa trẻ lên ba, qua thời gian dài cũng đã nhìn rõ một phần cách Cố Thanh Hoàn đối nhân xử thế. Với tính cách của Cố Thanh Hoàn, chắc chắn cô sẽ không chủ động tiếp xúc với Triệu Cảnh Diễm.

Bây giờ muốn đẩy hết mọi việc lên đầu cô, Tưởng gia không làm được, mà Triệu Cảnh Diễm cũng sẽ không bằng lòng.

Cố Thanh Hoàn thản nhiên nói: "Bây giờ không phải là lúc so đo, trước tiên cứ vượt qua chuyện này rồi lại nói."

Lợi ích của Đình Lâm không thể bị tổn hại, lợi ích của Tưởng phủ không thể bị tổn hại, người có thể bị tổn hại cũng chỉ có cô.

Chu thị vội nói: "Ý định của lão tổ tông là đẩy hết chuyện này lên đầu Hoằng Văn, nói Hoằng Văn đã thích người khác."

Đôi mắt đẹp của Cố Thanh Hoàn khẽ chuyển động, cuối cùng cô lắc đầu. Làm vậy sẽ đẩy Tưởng Hoằng Văn lên nơi đầu sóng ngọn gió, xử lí không cẩn thận sẽ còn liên lụy đến Sử Tùng Âm. Không ổn, cực kì không ổn.

Cố Thanh Hoàn nghĩ đến đây, bèn quả quyết nói: "Không cần để liên luỵ đến người xung quanh, Đại tẩu trở về nói với lão tổ tông, cứ theo cách của ta mà làm. Ba ngày nữa Tưởng gia nhanh chóng đến từ hôn."

"Lục muội?" Chu thị nôn nóng đứng bật dậy.

Cố Thanh Hoàn bước đến, cầm tay Chu thị, khẽ cười nói: "Nói thêm với lão tổ tông là lão tổ tông nợ ta một ân tình cực lớn, về sau người phải trả cho ta."

Sử Tùng Âm ở bên cạnh nghe vậy, đôi mắt đã cay cay. Dựa vào sự hiểu biết của cô ấy về Cố Thanh Hoàn, ân tình này ắt là xin cho cô ấy. 

Chu thị thấy cô kiên quyết, đành buông tiếng thở dài: "Đứa bé này, sao Đại tẩu nỡ, cuối cùng vẫn là Tưởng gia không có phúc mà!"

Cố Thanh Hoàn cười nói: "Chung quy vẫn là người một nhà."

Chu thị quay lưng lại lau nước mắt: "Phải, phải, phải, chúng ta là người một nhà, người một nhà không nói lời xa lạ, ta trở về bẩm báo với lão tổ tông đây."

"Vất vả cho Đại tẩu, đã mang thai còn phải chạy tới chạy lui, ta đã bảo Nguyệt nương chuẩn bị một ít thuốc an thai, Đại tẩu trở về phải uống hết đấy."

Lời nói quan tâm khiến trong lòng Chu thị lại càng thêm ấm nồng, nước mắt rơi xuống.

Cố Thanh Hoàn khẽ than, "Thay ta xin lỗi Đại phu nhân, đợi mọi chuyện xong xuôi, ta lại đến phủ nhận lỗi với bà ấy."

Ngay cả Đại phu nhân cũng suy xét đến, thật là một người chu đáo. Chu thị bất đắc dĩ thở dài nói: "Yên tâm, ta nhất định sẽ chuyển lời."

Cố Thanh Hoàn đỡ Chu thị, nhìn về người bên cạnh, "Ta đi tiễn Đại tẩu, Tùng Âm, tỷ về phòng nghỉ ngơi trước đi."

Sử Tùng Âm bước đến hành lễ với Chu thị rồi nhìn Cố Thanh Hoàn thật kĩ, sau đó mới mỉm cười rời đi.

Cố Thanh Hoàn đưa Chu thị đến ngoài cổng nội viện mới mấp máy môi: "Hiện giờ Ngô Nhạn Linh thế nào rồi?"

Chu thị vừa nghe nhắc đến người này, hận đến nghiến răng nghiến lợi, nếu không phải vì hai mẹ con nhà này, sao đại thọ bảy mươi tuổi của lão tổ tông có thể trở nên hỏng bét như vậy cho được.

"Ả ta biết được tin Triệu Hoa Dương chết, gào thét như kẻ điên mà lao ra khỏi phủ, người thân chết, trong phủ không tiện can ngăn, lão tổ tông bèn phái năm sáu bà tử đi theo."

Cố Thanh Hoàn đưa tay xoa trán, ngừng một lúc rồi nói: "Vẫn là lão tổ tông hành xử hợp lý."

Lòng bàn tay Chu thị rịn mồ hôi, Chu thị hỏi nhỏ: "Lục muội, muội nói Triệu Hoa Dương sao đang êm đẹp bỗng treo cổ tự vẫn? Thật sự không phải Thái tử ra tay sao?"

Cố Thanh Hoàn nghe vậy, bàn tay lập tức lạnh buốt.

Đến cả Chu thị cũng hoài nghi Đình Lâm, nói gì đến những người khác vốn dĩ không biết rõ nội tình, cũng khó trách Hoàng thượng muốn vội vàng đưa người khỏi kinh, trăm miệng một lời, không cũng thành có.

Xem ra liên hoàn kế này đã được bố trí từ lâu. Biến ảo khôn lường, là chìm hay nổi, là tốt hay xấu, vậy phải cần bọn họ đồng lòng xua tan mây mù che phủ.

Cố Thanh Hoàn bất an đi đến phủ Thái tử, thấy trong phòng đèn đóm sáng trưng, rõ ràng là còn có khách. A Ly thấy cô đến, vui mừng nói: "Xin Lục tiểu thư theo tiểu nhân đến thư phòng đợi một lát."

Cố Thanh Hoàn khoát tay, chỉ vào cây đại thụ trong đình viện: "Ta đứng đó là được. Lát nữa có người đi ra thì ta sẽ tránh sau thân cây."

"Để tiểu nhân mang ghế tre đến cho Lục tiểu thư."

"Không cần, ngồi xe ngựa cả một quãng đường rồi, ta muốn đứng một lúc, ngươi đi làm việc đi."

A Ly không yên tâm, chỉ về cánh cửa rồi nói nhỏ: "Vậy tiểu nhân ở đằng kia, Lục tiểu thư có chuyện gì cứ gọi một tiếng."

Đêm tối không trăng không sao.

Sương mù dày đặc, e là sắp mưa.

Cố Thanh Hoàn cẩn thận chỉnh lí lại những chuyện xảy ra mấy ngày qua, bóc tách từng lớp một, cố gắng tìm ra một ít sơ hở.

Đang nghĩ đến chỗ quan trọng lại nghe thấy có tiếng người ồn ào ở cửa viện, cô lắng nghe cẩn thận, thì ra là Yên Trắc phi đưa thức ăn sang, bị ngăn lại ngoài cửa viện.

Yên Trắc phi chưa từ bỏ ý định, tranh cãi với hộ vệ mấy câu.

A Ly đứng ở cửa nghe được tiếng nói bèn chạy đến, không hề khách khí nói: "Mời Yên Trắc phi về, Thái tử gia có lệnh, không có việc gì thì không cần đến nữa."

Đôi mắt Yên Vu ầng ậng nước, thẫn thờ nhìn về phía gian phòng đang sáng đèn kia, sau đó nước mắt rơi lã chã.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện