Edit:Anh
TRUYỆN CHỈ ĐĂNG TẢI Ở WATTPAD, NHỮNG NƠI KHÁC LÀ ĂN CẮP
_____________________
Những bài giảng của mấy giảng viên đại học vừa nhàm chán vừa dài lê thê, từng câu từng chữ như lời ru rót vào tai Tảo Tình, đến để điểm danh sau đó cô ghé vào sách ngủ bù, hương vị giấc ngủ này, mãi cho đến tan học mới bị Kỳ Hòa đánh thức.
Cô xoa xoa mắt, rót chút nước khoáng, uống một ngụm nước khoáng, đeo tai nghe vào, cuối cùng lớp không điểm danh, người đến cũng không nhiều lắm, cô dự định trực tiếp về nhà ngủ.
Triệu Nguyên Trình đi làm.
Trong nhà chính là thiên hạ của cô.
Đi chưa đươc hai bước, Kỳ Hòa đuổi theo, vừa muốn nói chuyện, phía sau có bước chân vội vàng chạy tới, một bàn tay quen thuộc đặt lên vai Tảo Tình, "Chạy nhanh như vậy, không đến nhà ăn ăn cơm?"
Nghe giọng nói cũng biết là ai.
Tảo Tình đem kẹo cao su nhai trong miệng nhả ra, nhún vai một cái, tay người nọ rớt xuống, không kiên nhẫn mà liếc nhìn anh ta một cái, "Ồn ào, không muốn đi."
Nhà ăn chính là hoàn cảnh đó.
Lần đầu tiên đi Tảo Tình đã không thích, từ cao trung cô đã không thích, lúc ấy muốn đi cùng Lý Bình Xuyên, không thể không đi ăn, hiện tại đánh chết cô cũng không đi.
Chàng trai đi theo phía sau cô dính chặt lấy, "Tớ đây mời hai cậu ra ngoài ăn, bên ngoài trường học có một nhà hàng Nhật khá ngon, như thế nào?"
Tảo Tình cho Kỳ Hòa một ánh nhìn.
Cô muốn chạy trốn.
Kỳ Hòa nhướng mày, xoay người liền ngăn cản chàng trai, thuần thục thay thế Tảo Tình từ chối mấy người theo đuổi phiền phức, cô ấy đã quen.
Cuối cùng cũng bước ra khỏi trường, cửa chính là trạm giao thông công cộng, Tảo Tình đi qua chờ xe, không lâu sau Kỳ Hòa đã chạy đến, thở hồng hộc mà khoác vai Tảo Tình, "Cái người này quá khó chơi, lần sau cái loại sống này đừng gọi tớ."
Tảo Tình nắm lấy bàn tay nhỏ của cô ấy hôn lên, "Lần sau mời cậu ăn ngon, mấy ngày nữa đi du lịch mua quà lưu niệm cho cậu."
"Bớt lại đi." Kỳ Hòa hất cô ra, "Hai chúng ta cùng đi, cậu mua cho tớ quà lưu niệm gì."
"Vậy mời cậu ăn cơm, mời cậu ăn cơm."
"Vẫn còn kém."
Các cô ngồi xe số 1, Tảo Tình ngồi bên cửa sổ, thuận tay đem tai nghe qua Kỳ Hòa một bên, hai người có cũng khá ăn ý, nghe nhạc một lúc, cô mở điện thoại lướt xem trạng thái.
Nhìn thấy một hình nền đẹp ở dưới Weibo của ai đó.
Tảo Tình lưu lại, thuận tiện muốn thay, mở album ra, những tấm ảnh đã lưu trước đó hiện lên cùng một trang, rất rõ ràng, đặc biệt là những bức ảnh chụp người đàn ông uống nước giữa một đống ảnh chụp màn hình lộn xộn.
Tay Lý Bình Xuyên rất đẹp, giống như cây trúc phát triển tốt, một đoạn một đoạn đều đều sinh trưởng, có lẽ là bởi vì thân thể không thoải mái, ngón tay trên cốc thủy tinh hơi trắng, hình ảnh phản chiếu trên cốc, là chiếc đồng hồ đeo tay giá cả bình dân của nam.
Còn chưa kịp đem ảnh nền thay.
Kỳ Hòa vớ lấy điện thoại bấm vào bức ảnh chụp Lý Bình Xuyên trong bữa liên hoan tối của công ty, sườn mặt anh chợt phóng đại, chiếm đầy màn hình điện thoại.
"Cậu làm gì vậy?"
Da đầu Tảo Tình tê dại.
Loại chuyện lén lút lưu lại ảnh chụp của đàn ông thật quá đáng khinh, cô lại không nghĩ đến bị bạn bè phát hiện, nhưng đã chậm.
Cô duỗi tay lấy điện thoại lại, lại bị Kỳ Hòa một tay đẩy ra, "Người này tớ giống như đã gặp qua."
"Cậu bớt lại đi, trả điện thoại cho tớ."
"Đừng ồn, tớ thật sự đã gặp qua." Kỳ Hòa dùng hai ngón tay phóng đại mặt Lý Bình Xuyên, "Đây là bạn trai cũ mà cậu nói tới hả, tớ thật sự đã gặp qua, ở cách vách nhà tớ, mới vừa chuyển đến không lâu, mẹ tớ có nói chuyện với anh ta."
Nghe không giống là gạt người.
Tảo Tình vẫn là lấy điện thoại về lại trước, tắt màn hình, nhét điện thoại vào trong túi, "Nào có chuyện trùng hợp như vậy, cậu không bằng nói anh ta là anh họ cậu đi."
"Lừa cậu làm gì, tớ thật sự đã gặp qua, mẹ tớ có nói chuyện với anh ta." Kỳ Hòa nóng nảy, lôi kéo tay Tảo Tình không buông, "Không tin cậu cùng tớ trở về nhìn xem."
"Tớ không đi, là chính là, chuyện này đâu có liên quan gì đến tớ."
"Cậu run sợ rồi."
"Ai run sợ?"
"Ò——" mị nhãn của Kỳ Hòa, dùng ánh mắt "Tớ đã nhìn thấu cậu" nhìn chằm chằm Tảo Tình, "Nhưng nói lại, cậu lưu ảnh chụp gợi cảm như vậy của người talàm gì?"
"Gợi cảm cái gì."
Tảo Tình không thừa nhận, "Tớ không biết."
"Còn dối?"
Càng nói càng phiền, rõ ràng Lý Bình Xuyên là cái tên gia hỏa nhạt nhẽo, tối hôm qua còn chính miệng nói không nhớ rõ chuyện trước kia của bọn họ, buổi sáng gặp phải anh ta, chào hỏi cũng không thèm để ý tới.
Còn để ý anh ta làm gì?
Nhưng cố tình bị Kỳ Hòa nói, giống như cô mới là người nhớ mãi không quên người kia, "Thuận tay lưu thôi, tớ hiện tại xóa được rồi chứ gì?"
"Đừng mà, tới cũng tới rồi, nếu không thì sẵn tiện lên nhà tớ ăn bữa cơm đi, cũng là nghiệm chứng nghiệm chứng lời tớ nói?"
"Tớ không đi!"
Tảo Tình nóng nảy xuống xe.
Kỳ Hòa lại co chân lên, ngăn cản đường ra, ấn bả vai cô để cô ngồi xuống.
*
Nhà Kỳ Hòa ở chính là tiểu khu cũ, qua 6 giờ, tiểu khu này đều là người già đi bộ tản bộ, rất hiếm thấy người trẻ tuổi dắt chó đi dạo, rất giống với sự kết hợp giữa thành thị và nông thôn.
Mỗi lần Tảo Tình tới, đều nhịn không được muốn phun tào một phen.
Cô bị nài ép lôi kéo lên lầu, cầu thang nhỏ hẹp đến đèn cũng không có, trong không khí còn có dày đặc tro bụi.
Ho hai tiếng.
Kỳ Hòa vỗ nhẹ vào lưng cô, "Cậu đừng thấy cái nhà này của tớ vừa cũ vừa nát, qua hai năm nữa sẽ phá bỏ và di dời, nói không chừng có thể phân được một căn nhà giống như bên nhà cậu đấy."
Tảo Tình thở ra một hơi, "Cậu sao không nói có thể sẽ được phân cho cậu đến Cổ Cung ở luôn đi?"
"Gì vậy, tớ đây là ở nhắc nhở cậu bạn trai cũ kia có thể là cổ phiếu tiềm năng, nếu không cậu thử cùng anh ta tái hợp, lừa anh ta một căn nhà?"
"Cậu sao thiếu đạo đức như vậy?"
"Này này này, tớ đây là vì sau này của cậu mà suy xét."
"Tự tớ có nhà, cần anh ta làm gì, ai cùng anh ta có một chút quan hệ chứ, cậu lại cái hay không nói, nói cái dở tớ cùng cậu liền trở mặt."
Kỳ Hòa móc chìa khóa ra, chỉ chỉ cách cửa sạch sẽ cách vách, "Đây là nhà anh ta."
Nơi này Tảo Tình đã tới vài lần.
Nhớ rõ lần trước tới trên cửa còn dán rất nhiều quảng cáo nhỏ, hiện tại lại sạch sẽ, tìm không thấy bất cứ dấu vết dính keo gì.
"Nhìn anh ta còn rất thích sạch sẽ." Kỳ Hòa mở cửa ra, mùi cơm xông vào mũi, đồng thời còn có giọng nói của mẹ cô ấy.
"Kỳ Hòa về rồi à, rửa tay chuẩn bị ăn cơm."
Kỳ Hòa túm lấy tay Tảo Tình, "Mẹ, Tảo Tình cũng tới, nhiều thêm một chén cơm."
Người trong phòng bếp lau lau tay, rất là nhiệt tình, "Tảo Tình tới à, không nói sớm, mẹ lấy móng heo hầm."
Tảo Tình xấu hổ cười cười.
Cô đối với sự nhiệt tình của trưởng bối nhất thời chống đỡ không nổi, "Cảm ơn dì, không cần đâu ạ, con ăn cái gì cũng được."
"Mau đi rửa tay rồi ăn."
Ở nhà Kỳ Hòa ăn cơm là chuyện rất không được tự nhiên, nhà cô ấy là gia đình đơn thân, mẹ thì làm y tá, thỉnh thoảng trực đêm, có lẽ là không có cha quản giáo, mẹ lại cưng chiều, hoàn cảnh khá giống Tảo Tình, mới có thể cùng cô chơi chung.
Sau bữa tối đã khoảng 6 giờ, Kỳ Hòa và Tảo Tình ngồi ở phòng khách, cô ấy dùng khuỷu