Thình Thịch

16: Người Yêu Cũ


trước sau


Edit:Anh
TRUYỆN CHỈ ĐĂNG TẢI Ở WATTPAD, NHỮNG NƠI KHÁC LÀ ĂN CẮP
_____________________
Những ký ức vẫn còn mới mẻ mà Tảo Tình nhớ đó là lúc Lý Bình Xuyên vừa cùng cô ở bên nhau, cô không biết anh có cái tật xấu này, thời điểm phát tác anh sẽ xoa xoa nhẹ yết hầu, lại sợ ho ra tiếng, dọa đến cô, mà vẫn luôn chịu đựng.

Nhẫn đến nhịn không được, không ho, lại là lần đầu tiên xin cô.

Nghẹn đến khó chịu, giống như quả hồng mềm nhẹ nhàng đem cô từ trên bàn học đánh thức, cô mơ hồ chìm vào giấc ngủ, buổi tối ngoài cửa sổ rực rỡ ánh sáng, với những chùm sáng rực rỡ phía chân trời, và ánh sáng hắt ra, khiến làn da của Lý Bình Xuyên trở nên trong suốt.

Cô ậm ừ tiến đến, dựa vào vai anh, "Viết xong rồi à?"
"Sắp..." Anh có chút xấu hổ, lấy ly nước của bản thân ra, "Em có thể giúp anh đi lấy một ly nước ấm không?"
Tảo Tình xoa xoa đôi mắt, mới phát hiện chính mình không phải đang nằm mơ.

Cô không biết bản thân Lý Bình Xuyên sao không đi, chính là nhìn thấy bộ dạng nhu nhược đáng thương kia, liền không làm khó mà đồng ý.

Lại nảy ra suy nghĩ kì quái, trò đùa dai mà trêu chọc anh, "Lấy nước được nha, vậy anh trước hôn em một chút đi."
Đang nói.

Cô đưa môi đến trước mặt anh.

Lý Bình Xuyên vô thức ngả người về phía sau, né tránh, lông mi rũ xuống, dáng vẻ cực kỳ khó xử.

Tảo Tình lại cũng quen rồi.

Kêu ai nha một tiếng, bĩu môi, vô cùng không tình nguyện, "Không hôn thì không hôn, trốn xa như vậy làm gì, em lớn lên cũng không khó coi mà."
Cô cảm thấy khó hiểu.

Anh một người đàn ông, khi đó như thế nào có thể so với cô còn xấu hổ hơn.

Trên đường lấy nước lại gặp được một người bạn cũ đi chơi bóng rổ về, Tảo Tình trong tình huống nào đó, đã hoài niệm.


Trước khi cùng Lý Bình Xuyên ở bên nhau, cô đã từng cùng người kia từng có một khoảng thời gian yêu đương ngắn ngủi, rốt cuộc đều là học sinh hư, người ta lại lớn lên khá được, cả ngày bị vây quanh, một cô gái nhỏ ở thời kỳ này, hầu hết là sẽ mê luyến loại người này.

Bọn họ ở cầu thang trực diện đụng phải.

Nói vài ba câu, bạn trai cũ trêu chọc cô khẩu vị thay đổi thật nhanh, thế nhưng cùng con mọt sách ở bên nhau, còn hỏi anh ngày ngày đọc sách, có ích lợi gì?
Lời này ở trong mắt Tảo Tình chính là lời nói đùa.

Cô không để trong lòng.

Chờ cô lấy nước trở về, Lý Bình Xuyên vẫn ngồi ở chỗ đấy, ráng màu sau lưng nở rộ càng lộng lẫy ấm áp.

Tảo Tình đưa nước ấm cho anh, anh để nguội một chút mới uống, hơn nữa mới vừa đi mua thuốc, cổ họng lúc này mới không quá đau.

Vừa ý lại ẩn ẩn đau.

Anh mua thuốc xong trở về không thấy Tảo Tình đâu.

Lúc tìm thấy, cứ như vậy thấy cô đứng ở cầu thang, trên tay cầm ly nước cho anh, lại ở cùng nam sinh khác cười nói.

Cô người này thường ngày chính là không tim không phổi, cho nên cảm thấy người khác và cô giống nhau, trái tim sẽ không đau, máu huyết sẽ không lạnh.

Cũng là lần đó.

Cô mới phát hiện cổ họng anh có bệnh.

Còn cố ý hỏi một câu, "Anh sao không bảo em thuận tiện đi mua thuốc cho anh?"
Lý Bình Xuyên không ngẩng đầu, nghiêm túc viết bài tập, "Quá phiền."
Lời này làm Tảo Tình tức giận, giọng cô cao lên, "Này có cái gì phiền chứ, anh không thoải mái cứ nói với em, đến này còn không giúp, còn coi là bạn trai bạn gái à? Em có đôi khi cũng không biết chúng ta rốt cuộc có được tính là đang yêu đương hay không."
Cây bút trên tờ giấy kiểm tra cuối cùng cũng dừng lại.

Lý Bình Xuyên nghiêng mặt qua, từ mờ mịt đến ánh mắt khiến người ta khó hiểu mà nhìn cô, giọng điệu rụt rè, không tự tin.


"Em cũng không biết có tính hay không."
Nếu tính, cô tại sao còn có thể cùng người khác ve vãn đánh yêu.

Nếu không tính, cô cùng anh ở lại trường học không đi chơi, không thể coi là làm từ thiện.

Cho nên Lý Bình Xuyên an ủi chính mình, cô hẳn là có chút gì đó thích anh, không cần quá nhiều, một chút đã tốt rồi.

Cho nên anh nỗ lực đến gần, cứng ngắc nói: "Vừa rồi không phải bảo anh hôn em sao? Anh hiện tại muốn hôn em."
Tảo Tình chưa bao giờ là dễ bắt nạt.

Nhưng cô chính là cảm thấy, Lý Bình Xuyên lúc bắt nạt người khác, là bất động thanh sắc, cụ thể nói không nên lời, nhưng chính là làm cô có cảm giác bực bội mãnh liệt.

Cô lấy cặp sách bản thân ra, quăng một câu "Bệnh thần kinh" liền rời đi.

Cho tới hôm nay, cô cũng không biết ngày đó anh bị gì.

Khi máy bay hạ cánh, người cùng trái tim cũng vững vàng hạ cánh, mở to mắt, lại biến thành cô dựa vào vai Lý Bình Xuyên, gương mặt anh tái nhợt, là có chút suy yếu, nhưng cũng may, đoạn đường này không xa, rất gần, nhớ lại quá khứ đã từng, chỉ là lần đầu gặp gỡ, nhưng hiện thực, bọn họ đã thành người xa lạ.

Tảo Tình trợn tròn mắt, nhưng không có nhấc đầu khỏi vai anh, mà là tiếp tục nhìn vào khuôn mặt anh.

Trông đến anh không mở miệng không được hỏi: "Chúng ta đến rồi, có thể đứng lên không?"
Giọng điệu hờ hững, như sương.

Tảo Tình hoạt động cổ, rời xa cơ thể quen thuộc kia.

Lúc xuống máy bay, bọn họ cũng không có bất kỳ giao lưu trò chuyện gì, vốn định hung hăng khiển trách Triệu Nguyên Trình vì hành vi của anh ta, nhưng hiện tại cũng không có tâm tình.

Đi vệ sinh một chuyến.


Kỳ Hòa rửa tay xong, dựa vào bồn rửa tay, ngữ khí phù hoa, mỗi chữ đều kéo dài.

"Thế nào, nói nhanh lên, cùng bạn trai cũ ngồi cùng nhau, cảm giác thế nào?"
Tảo Tình không trang điểm, trên mặt chỉ dùng qua kem chống nắng.

Cứ như vậy dùng nước lạnh liều mạng rửa mặt.

Rửa xong rồi,

bọt nước tích tích đi xuống đọng lại cằm, "Cái gì thế nào? Chỉ là ngồi cùng nhau, lại không phải cùng nhau làm, có thể có cảm giác gì."
Ngũ quan Kỳ Hòa nhất thời vặn vẹo hết vào nhau, "Chậc chậc chậc, cậu cũng quá cuồng dã, đây là đâu chứ, cậu còn muốn cùng nhau làm?"
"Ai muốn? Tớ điên mới muốn."
"Vậy nghe cậu nói còn thật đáng tiếc, có phải muốn anh trai cậu mở một phòng tốt cho cậu mới được phải không?"
Tảo Tình nhanh chóng cầu xin cô ấy, "Cậu đừng nói nữa, nhắc tới tớ hiện tại đều da đầu tê dại."
Tuy nói ngồi xuống cũng không có gì.

Nhưng khi nhìn thấy Lý Bình Xuyên cùng chính mình ngồi cùng một chỗ, cô xác thực có chút ngũ lôi oanh đỉnh.

Kỳ Hòa lại cảm thấy bằng không, "Tớ thấy cậu rất hưởng thụ, còn dựa vào vai người ta ngủ."
"Cậu thấy?"
"Thấy chứ." Cô ấy nhíu nhíu mi, "Tớ cách đó lại không xa, sau lại đổi chỗ với cô ở bên ngoài, là có thể thấy."
"Vậy cậu không gọi tớ tỉnh?!"
Sau đó thật là khi Lý Bình Xuyên ngủ, mắt cô cũng mơ mơ màng màng, có thể là anh tỉnh lại, cô cứ tự nhiên mà dựa vào.

Kỳ Hòa tự thấy chính mình một chút sai cũng không có.

"Ai biết cậu có phải là cố ý hay không, tớ nếu đánh thức cậu dậy, hỏng chuyện tốt của cậu thì làm sao bây giờ? Tớ mới không."
Tảo Tình sắp tức chết rồi.

Cô ấy lại hứng thú dâng trào, tiến lại gần, hạ giọng nói: "Hơn nữa...!Tớ còn nhìn thấy anh ta sờ tóc cậu."
"Sờ tóc tớ làm gì?"
Tóc có cái gì tốt mà sờ, muốn sờ cũng nên sờ thân thể.

Kỳ Hòa lắc đầu, "Có thể là đang túm tóc cậu, chuẩn bị đưa tới Thái Lan, tìm đại sư cạo đầu cho cậu, sau đó trả thù cậu, chà đạp cậu, tàn phá cậu, khiến cậu muốn ngừng mà không được."
Tảo Tình sắp tin lời cô ấy nói.

Dùng ngón tay chọt chọt vào trán cô ấy, "Bớt xem phim truyền hình đi, hại người rất nặng."
Các cô ở nhà vệ sinh rất lâu.


Triệu Nguyên Trình vẫn đợi bên ngoài sảnh sân bay, đồng hành còn có Lý Bình Xuyên, thấy các cô cọ tới cọ lui mới ra tới, muốn mắng Tảo Tình, nhưng băn khoăn có bạn học cô ở đây, liền nhẹ giọng nói, "Cùng chúng ta đến khách sạn đi, trời tối rồi, không an toàn."
Tảo Tình cũng chịu đựng không mắng anh ta.

"Không cần...!Chúng tôi đã đặt..."
Lời còn chưa nói hết đã bị Kỳ Hòa đánh gãy, cô ấy gật gật đầu, "Được ạ!"
Cái này ngược lại thật sự xác minh lời Kỳ Hòa nói, Triệu Nguyên Trình chắc chắn phải mở phòng cho bọn họ.

Tảo Tình mơ màng hồ đồ kéo lên xe.

Triệu Nguyên Trình không muốn cùng các cô ngồi ở phía sau, liền để lại Lý Bình Xuyên chịu tội, Tảo Tình bị nài ép lôi kéo ngồi ở giữa, cô trước kia chưa bao giờ khó xử như vậy, hiện tại lại còn không được tự nhiên như Lý Bình Xuyên.

Tuy nói ngồi ở giữa, nhưng cô cách Kỳ Hòa gần hơn.

Rất nhiều lần Kỳ Hòa đều cảm thấy mình sắp bị vắt kiệt sức lực..

Mới đi được một nửa, Triệu Nguyên Trình quay đầu lại nhìn thoáng qua, như thể nhớ tới cái gì, thình lình mà nhìn về phía Lý Bình Xuyên, mở miệng liền nói, "Tôi lúc này mới nhớ đến, hai ngươi có phải đều học ở trường trung học Dương Châu đúng không?"
Tảo Tình cứng đờ, rất muốn dùng tay xé miệng Triệu Nguyên Trình.

"Em học ở đấy hai năm."
"Các người biết nhau?"
Tảo Tình ra dáng ra hình mà liếc mắt nhìn Lý Bình Xuyên một cái, vốn định đem vấn đề này ném cho anh trả lời, nhưng anh lại bộ dáng không có muốn mở miệng, cô đành phải gục đầu xuống, giọng đờ đẫn nói, "Không quen biết."
"Không thể nào?" Triệu Nguyên Trình kinh ngạc không dám tin, "Nghe giáo sư nói Tiểu Xuyên của chúng ta chính là học bá."
Bọn họ khi nào thân thiết như vậy, còn có thể xưng "chúng ta".

Tảo Tình âm thầm mắt trợn trắng, lời còn chưa nói, Triệu Nguyên Trình lại nói thêm, "Bất quá cũng là, em học dở như vậy, không quen biết cũng bình thường."
"Có quen biết với học tập có quan hệ gì?"
Ngụy biện của anh ta từ đâu ra đấy.

Khiến Tảo Tình nhịn không được phản bác.

Triệu Nguyên Trình luôn có biện pháp tức chết cô, "Sự thật cũng chứng minh rồi, chính là không quen biết."
Tảo Tình cười lạnh, thiếu chút nữa chính mình đã lỡ miệng nói.

"Vậy thật đúng là làm anh thất vọng rồi."
Cô không chỉ có quen biết, còn cùng Lý Bình Xuyên lên giường, còn vứt bỏ anh ta..


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện