Edit:Anh
TRUYỆN CHỈ ĐĂNG TẢI Ở WATTPAD, NHỮNG NƠI KHÁC LÀ ĂN CẮP
_____________________
Những ký ức vẫn còn mới mẻ mà Tảo Tình nhớ đó là lúc Lý Bình Xuyên vừa cùng cô ở bên nhau, cô không biết anh có cái tật xấu này, thời điểm phát tác anh sẽ xoa xoa nhẹ yết hầu, lại sợ ho ra tiếng, dọa đến cô, mà vẫn luôn chịu đựng.
Nhẫn đến nhịn không được, không ho, lại là lần đầu tiên xin cô.
Nghẹn đến khó chịu, giống như quả hồng mềm nhẹ nhàng đem cô từ trên bàn học đánh thức, cô mơ hồ chìm vào giấc ngủ, buổi tối ngoài cửa sổ rực rỡ ánh sáng, với những chùm sáng rực rỡ phía chân trời, và ánh sáng hắt ra, khiến làn da của Lý Bình Xuyên trở nên trong suốt.
Cô ậm ừ tiến đến, dựa vào vai anh, "Viết xong rồi à?"
"Sắp..." Anh có chút xấu hổ, lấy ly nước của bản thân ra, "Em có thể giúp anh đi lấy một ly nước ấm không?"
Tảo Tình xoa xoa đôi mắt, mới phát hiện chính mình không phải đang nằm mơ.
Cô không biết bản thân Lý Bình Xuyên sao không đi, chính là nhìn thấy bộ dạng nhu nhược đáng thương kia, liền không làm khó mà đồng ý.
Lại nảy ra suy nghĩ kì quái, trò đùa dai mà trêu chọc anh, "Lấy nước được nha, vậy anh trước hôn em một chút đi."
Đang nói.
Cô đưa môi đến trước mặt anh.
Lý Bình Xuyên vô thức ngả người về phía sau, né tránh, lông mi rũ xuống, dáng vẻ cực kỳ khó xử.
Tảo Tình lại cũng quen rồi.
Kêu ai nha một tiếng, bĩu môi, vô cùng không tình nguyện, "Không hôn thì không hôn, trốn xa như vậy làm gì, em lớn lên cũng không khó coi mà."
Cô cảm thấy khó hiểu.
Anh một người đàn ông, khi đó như thế nào có thể so với cô còn xấu hổ hơn.
Trên đường lấy nước lại gặp được một người bạn cũ đi chơi bóng rổ về, Tảo Tình trong tình huống nào đó, đã hoài niệm.
Trước khi cùng Lý Bình Xuyên ở bên nhau, cô đã từng cùng người kia từng có một khoảng thời gian yêu đương ngắn ngủi, rốt cuộc đều là học sinh hư, người ta lại lớn lên khá được, cả ngày bị vây quanh, một cô gái nhỏ ở thời kỳ này, hầu hết là sẽ mê luyến loại người này.
Bọn họ ở cầu thang trực diện đụng phải.
Nói vài ba câu, bạn trai cũ trêu chọc cô khẩu vị thay đổi thật nhanh, thế nhưng cùng con mọt sách ở bên nhau, còn hỏi anh ngày ngày đọc sách, có ích lợi gì?
Lời này ở trong mắt Tảo Tình chính là lời nói đùa.
Cô không để trong lòng.
Chờ cô lấy nước trở về, Lý Bình Xuyên vẫn ngồi ở chỗ đấy, ráng màu sau lưng nở rộ càng lộng lẫy ấm áp.
Tảo Tình đưa nước ấm cho anh, anh để nguội một chút mới uống, hơn nữa mới vừa đi mua thuốc, cổ họng lúc này mới không quá đau.
Vừa ý lại ẩn ẩn đau.
Anh mua thuốc xong trở về không thấy Tảo Tình đâu.
Lúc tìm thấy, cứ như vậy thấy cô đứng ở cầu thang, trên tay cầm ly nước cho anh, lại ở cùng nam sinh khác cười nói.
Cô người này thường ngày chính là không tim không phổi, cho nên cảm thấy người khác và cô giống nhau, trái tim sẽ không đau, máu huyết sẽ không lạnh.
Cũng là lần đó.
Cô mới phát hiện cổ họng anh có bệnh.
Còn cố ý hỏi một câu, "Anh sao không bảo em thuận tiện đi mua thuốc cho anh?"
Lý Bình Xuyên không ngẩng đầu, nghiêm túc viết bài tập, "Quá phiền."
Lời này làm Tảo Tình tức giận, giọng cô cao lên, "Này có cái gì phiền chứ, anh không thoải mái cứ nói với em, đến này còn không giúp, còn coi là bạn trai bạn gái à? Em có đôi khi cũng không biết chúng ta rốt cuộc có được tính là đang yêu đương hay không."
Cây bút trên tờ giấy kiểm tra cuối cùng cũng dừng lại.
Lý Bình Xuyên nghiêng mặt qua, từ mờ mịt đến ánh mắt khiến người ta khó hiểu mà nhìn cô, giọng điệu rụt rè, không tự tin.
"Em cũng không biết có tính hay không."
Nếu tính, cô tại sao còn có thể cùng người khác ve vãn đánh yêu.
Nếu không tính, cô cùng anh ở lại trường học không đi chơi, không thể coi là làm từ thiện.
Cho nên Lý Bình Xuyên an ủi chính mình, cô hẳn là có chút gì đó thích anh, không cần quá nhiều, một chút đã tốt rồi.
Cho nên anh nỗ lực đến gần, cứng ngắc nói: "Vừa rồi không phải bảo anh hôn em sao? Anh hiện tại muốn hôn em."
Tảo Tình chưa bao giờ là dễ bắt nạt.
Nhưng cô chính là cảm thấy, Lý Bình Xuyên lúc bắt nạt người khác, là bất động thanh sắc, cụ thể nói không nên lời, nhưng chính là làm cô có cảm giác bực bội mãnh liệt.
Cô lấy cặp sách bản thân ra, quăng một câu "Bệnh thần kinh" liền rời đi.
Cho tới hôm nay, cô cũng không biết ngày đó anh bị gì.
Khi máy bay hạ cánh, người cùng trái tim cũng vững vàng hạ cánh, mở to mắt, lại biến thành cô dựa vào vai Lý Bình Xuyên, gương mặt anh tái nhợt, là có chút suy yếu, nhưng cũng may, đoạn đường này không xa, rất gần, nhớ lại quá khứ đã từng, chỉ là lần đầu gặp gỡ, nhưng hiện thực, bọn họ đã thành người xa lạ.
Tảo Tình trợn tròn mắt, nhưng không có nhấc đầu khỏi vai anh, mà là tiếp tục nhìn vào khuôn mặt anh.
Trông đến anh không mở miệng không được hỏi: "Chúng ta đến rồi, có thể đứng lên không?"
Giọng điệu hờ hững, như sương.
Tảo Tình hoạt động cổ, rời xa cơ thể quen thuộc kia.
Lúc xuống máy bay, bọn họ cũng không có bất kỳ giao lưu trò chuyện gì, vốn định hung hăng khiển trách Triệu Nguyên Trình vì hành vi của anh ta, nhưng hiện tại cũng không có tâm tình.
Đi vệ sinh một chuyến.
Kỳ Hòa rửa tay xong, dựa vào bồn rửa tay, ngữ khí phù hoa, mỗi chữ đều kéo dài.
"Thế nào, nói nhanh lên, cùng bạn trai cũ ngồi cùng nhau, cảm giác thế nào?"
Tảo Tình không trang điểm, trên mặt chỉ dùng qua kem chống nắng.
Cứ như vậy dùng nước lạnh liều mạng rửa mặt.
Rửa xong rồi,