Ở chỗ Lý Bình Xuyên hai ngày, cũng sung sướng hai ngày.
Chủ nhật nói cái gì cũng đều phải về nhà chịu chết.
Tảo Tình đã làm tốt công tác chuẩn bị bị quở trách.
Xe ngừng ở cửa tiểu khu, Lý Bình Xuyên giúp cô sửa lại quần áo và nón đội, chỉnh nơ bướm trên nón lại cho ngay ngắn, quấn khăn tới tận cằm, quấn có chút chặt, nhưng như vậy mới giữ ấm được.
"Thật sự không cần anh cùng em vào sao?"
Vốn dĩ muốn cùng cô cùng nhau trở về, nhưng cô nói cái gì cũng không cần.
Nón giữ chặt lấy đầu Tảo Tình, dẫn tới khi cô lắc đầu như có như không, "Không cần đâu, lỡ anh em với anh đánh nhau, em giúp ai đây?"
Nghe tiếng mưa rơi, Lý Bình Xuyên không do dự nói, "Giúp anh em."
"Vậy không được!"
Tảo Tình dùng tay sờ sờ tóc anh, giống như sợ anh bị gì đó, "Anh ta nếu đánh anh hỏng rồi sao, vậy không đáng giá."
Huống hồ nếu cứ như vậy trở về.
Cũng quá trắng trợn táo bạo rồi.
Lý Bình Xuyên cũng có suy nghĩ này, "Vậy em trở về đi, nếu tình hình không khả quan? Anh ở dưới lầu chờ em."
"Cũng được." Tảo Tình lấy dù che mưa, còn lưu luyến không đi, dang tay ôm lấy Lý Bình Xuyên, cô mặc quá dày, dày đến nổi căn bản là không cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của anh, mặt cọ cọ ở cổ anh, từ từ mở miệng nói, "Em đi về đây?"
"Được rồi."
Trước khi đi Lý Bình Xuyên không quên hôn cô.
Trên cửa sổ xe là hạt mưa rơi, ngoài xe cũng thế, thành phố vào mùa này cực kỳ ẩm ướt, khi đầu lưỡi đan xen vào nhau cũng là tiếng nước, ngoài xe thì thanh thúy, bên trong xe thì dính nhớp.
Đèn tiểu khu không quá sáng, những hạt mưa rơi vào tán ô trắng phản chiếu qua ánh đèn đường của Tảo Tình, cả người cô ở dưới tán dù, bã vai cuộn lại, một bàn tay lạnh đến mức nhét vào túi áo.
Cuối cùng cũng đến cửa nhà, khá áp lực.
Nhập mật mã, vào cửa, thu dù, đổi giày, làm những cái này mà Tảo Tình đến thở mạnh cũng không dám, làm thật mạch lạc lưu loát.
Nhưng rõ ràng người ở trong phòng khách vẫn luôn chơi điện thoại căn bản không muốn phản ứng với cô.
Tảo Tình điều chỉnh tâm thái đi vào, trên tay còn xách theo lễ vật bồi tội với Triệu Nguyên Trình, cười ha ha mà đặt gà nướng ở trước mặt Triệu Nguyên Trình, hương thơm rất nhanh từ trong lớp giấy bay ra, bên cạnh còn có rượu.
"Anh ơi," cô cười, duỗi tay muốn nắm lấy Triệu Nguyên Trình, "Anh trai tốt ơi ——"
Triệu Nguyên Trình đang cầm điện thoại gõ chữ, liếc xéo cô một cái, hừ cười né tránh ngồi dịch ra xa, tay Tảo Tình rơi vào khoảng không, cô xấu hổ mà liếm liếm môi, lại ở trên vạt áo xoa xoa, "Anh trai tốt ơi, anh mau đứng lên nhìn xem đi, em đặc biệt đi một vòng thành phố mua cho anh đó, gà nướng này cực nổi tiếng trên mạng!"
Cô lại từ bên trong lấy ra một túi khác, "Da thịt ba chỉ này cũng rất nổi tiếng đó!"
"Còn có su kem nữa này!"
Triệu Nguyên Trình nhìn cũng không thèm nhìn, "Đồ phiền phức cút đi."
Tảo Tình chân tay luống cuống, cái này thật sự không biết phải xin lỗi như thế nào, "Được rồi, em đặt ở đây cho anh, lúc muốn ăn nhất định phải ăn đấy, ngàn vạn lần đừng chịu đựng, nhịn đến khó chịu rồi đối với cơ thể không tốt đâu, người ở tuổi này, già mà còn tức giận não sẽ bị tắc động mạch dãn đến cao huyết áp, cho nên đừng tức giận..."
Nói đến như vậy rồi mà Triệu Nguyên Trình cũng không thèm để ý đến.
Là thật sự tức giận rồi.
Tảo Tình chần chờ hai giây thử thăm dò nhấc chân bước về phòng, mới đi được hai bước, Triệu Nguyên Trình đã bỏ điện thoại xuống, lớn giọng gọi cô, "Qua đây."
Nghe thấy giọng anh trai, cô lập tức chạy về, hai tay châu lại với nhau, cung kính nói, "Anh trai đại nhân, ngài có gì phân phó?"
"Rót rượu đi."
"Có liền."
Cầm chén nhỏ rót rượu, Tảo Tình làm biếng đi tìm dụng cụ mở nắp chai, lấy bình rượu qua liền dùng răng hàm sau cắn xuống, lúc rót rượu, Triệu Nguyên Trình lại luôn trưng ra bộ mặt ghét bỏ, luôn cảm thấy cô giống như Dạ Xoa trong Lương Sơn hảo hán.
Mấy ngày nay anh ta đã bế quan tịnh tâm suy nghĩ thật cẩn thận, nhưng vẫn không thể hiểu nổi Lý Bình Xuyên sao có thể coi trọng được Phong Tảo Tình.
Nói là đang làm từ thiện cũng không quá đáng.
"Em và Lý Bình Xuyên hai ngày này đều ở cùng nhau? Cậu ta đã gặp qua dáng vẻ xấu xí này của em chưa?"
Tảo Tình nâng chén rượu đưa cho anh, cố ý đè nén giọng nói, giọng nói dịu dàng nhỏ nhẹ, "Đúng vậy, chúng em rất vất vả mới có thể ở bên nhau hai ngày, dáng vẻ gì của em anh ấy cũng thích hết."
Rượu còn chưa uống, anh ta đã muốn ói.
"Mấy ngày thứ bảy lúc trước em không ở nhà chính là đến chỗ cậu ta sao?"
"Gần như thế."
Cầm ly rượu, Triệu Nguyên Trình cẩn thận nếm thử, như đang thử độc, xác nhận không có độc mới uống hết, "Em và cậu ta cứ như vậy ở bên nhau bao lâu rồi, có biết chút rụt rè gì hay không?"
Tảo Tình thẳng sống lưng, có bao nhiêu khí thế lấy ra hết.
"Em thích anh ấy, anh ấy thích em, sao không thể như vậy chứ?"
"Em mới bao tuổi?"
"Hơn hai mươi, bốn bỏ năm thì cũng sắp chuẩn bị quan tài cho bản thân rồi."
Cô còn đang nói giỡn, Triệu Nguyên Trình đã trở nên nghiêm túc, nếu suy nghĩ theo nghĩa hẹp thì hai người yêu nhau dù có hạnh phúc hay đau khổ, thì cũng đã hơn hai mươi rồi, có thể yêu.
Nhưng nếu suy nghĩa theo nghĩa rộng hơn, liên quan đến công việc của Lý Bình Xuyên, cũng liên quan đến hoàn cảnh gia đình cậu ta, những cái này không thể không suy xét.
"Em cùng cậu ta ở bên nhau, đã hiểu hết con người của cậu ta chưa? Không sợ bị cậu ta lừa?"
"Sao có thể?"
"Sao không thể?"
Cô chính là 17 tuổi đã cùng anh ở bên nhau, con người anh như thế nào, cô rõ nhất.
Xua xua tay, Tảo Tình lại rót cho Triệu Nguyên Trình ly rượu thứ hai, "Anh ấy gạt em làm gì, hơn nữa em cũng không có gì để cho anh ấy lừa cả."
"Ngu chết đi được, lừa em tiền, còn có phao em là có thể ở trước mặt anh lên mặt rồi, không phải sao?"
"..."
Quá tự luyến.
Tảo Tình học theo anh ta ha ha cười lạnh, "Ở trước mặt anh lên mặt làm gì?"
"Thăng chức tăng lương đó."
"Cũng đúng." Cô gật gật đầu phụ họa, "Nhưng anh ấy thăng chức tăng lương cũng là vì gia đình nhỏ của chúng em sau này, điểm xuất phát khá tốt."
Nhìn dáng vẻ không có tiền đồ gì của cô, Triệu Nguyên Trình bất đắc dĩ nói, "Anh thấy