Thu âm hết cả một buổi sáng mới kết thúc, đoàn phim chuẩn bị đi liên hoan, Ôn Thời không quá thân với mọi người bèn lấy cớ có việc phải đi trước.
Thích Hân Nhiên đẩy đẩy Ngụy Nam bảo anh lái xe đưa người ta về nhà.
“…… Ừm.” Ngụy Nam miễn cưỡng đồng ý.
Dù sao cũng là bạn gái của bạn bè nên săn sóc là lẽ đương nhiên, nhưng hôm nay là một ngày đặc biệt, anh đã chờ tận 3 tiếng còn phải đi lại một chuyến thì thật sự khá vất vả.
“Không cần không cần, tớ tự về tiện hơn.” Ôn Thời thấu hiểu nói.
“Này, chẳng phải cậu đang gấp sao?” Thích Hân Nhiên giữ chặt cô ấy: “Ban nãy còn bảo phải về nấu cơm cho ai kia mà, bây giờ đã 12 giờ rồi.”
“Thôi lên xe tôi đưa về.” Ngụy Nam báo một tiếng với Kế Hoạch rồi quay lại: “Chỗ ăn cũng rất xa nên phải lái xe đi, tiện đường đưa cô về nhà.”
Ôn Thời: “……”
Chính vì không muốn làm bóng đèn nên cô ấy mới từ chối mà.
Cuối cùng vẫn bị Thích Hân Nhiên nửa dỗ nửa đẩy kéo lên xe, may sao phòng ghi âm cách nhà Ôn Thời không xa lắm, đi khoảng 10 phút là đến, sau khi đưa cô ấy vào khu chung cư thì Ngụy Nam đánh vô lăng quay đầu lên cao tốc.
Radio phát một bản nhạc nhẹ nhàng êm ái khiến người nghe mơ màng buồn ngủ, hôm nay Thích Hân Nhiên vốn dậy sớm, vừa rồi có Ôn Thời còn cố gắng chịu đựng để nói chuyện với cô ấy, hiện tại người đi rồi, chưa được bao lâu đã bắt đầu mệt rũ.
“Tôi ngủ một lát nhé.” Cô dựa vào lưng ghế nhắm mắt lại, đầu hơi nghiêng về cửa sổ xe: “Bao giờ tới nơi thì anh gọi tôi dậy.”
“Ừ.” Ngụy Nam đang mải đắn đo chuyện khác nên không để ý lắm, lên tiếng đáp rồi tập trung lái xe.
Chờ đến khi anh quay sang nhìn thì người con gái ngồi trên ghế phụ đã ngủ say rồi.
…… Tuy nhiên tư thế ngủ có vẻ không mấy thoải mái.
Cả người cô được đai an toàn cố định, cái đầu rũ xuống lại không ngừng gật gù giống như gà con mổ thóc, anh trông thấy vậy sợ cô mỏi cổ bèn giơ tay ấn đầu cô dựa vào lưng ghế.
Chẳng được bao lâu lại gục xuống.
Anh lại đỡ.
Thu tay lại không lâu lại bắt đầu gục.
Lại đỡ.
Không tới nửa phút lại gục xuống.
…… Chậc.
Anh không buông tay nữa, cứ thế nhẹ nhàng đỡ trán cô.
Lòng bàn tay ấm áp có thể cảm nhận được làn da hơi lạnh bên dưới.
Mềm mại mịn màng.
Chỉ cần hơi buông tay, cô sẽ gục vào lòng bàn tay anh.
Ấn trở về, buông lỏng ra lại gục vào, ấn trở về, buông ra, đỡ được lại ấn trở về……
Làm không biết mệt, giống một tên thiểu năng.
Anh cũng chẳng biết rốt cuộc có cái gì đáng để nghịch.
Nhưng vẫn không nhịn được lặp lại.
Có lẽ bộ dáng cô lúc này rất ngoan.
Cô gái này…… Chỉ có lúc ngủ mới nghe lời như vậy.
Ngụy Nam cong môi, một tay nắm vô lăng lái mà không cảm thấy mệt.
Tận đến khi dừng đèn đỏ anh mới buông tay tháo đai an toàn giúp cô, ngả ghế ra sau rồi cài lại đai an toàn, giảm gió điều hòa xuống, chỉnh đầu gió thối sang hai bên để tránh cảm lạnh.
Đoàn phim tổ chức liên hoan trong một quán lẩu buffet, mặt tiền của quán không lớn, không có bãi đỗ xe, phải vòng qua trung tâm thương mại bên cạnh mới có chỗ đỗ.
Lúc tới nơi, Ngụy Nam thấy cô còn chưa tỉnh thì không gọi dậy nữa mà lái thẳng tới tầng hầm đỗ ke kia.
Sau khi dừng xe, anh thở dài, lấy một thứ từ trong túi ra.
Một cái hộp vuông bọc vải nhung màu xanh nước biển, trên mặt in một dòng logo tiếng Pháp màu xám bạc.
Trông vô cùng sang chảnh.
Vừa nhìn là biết tặng trang sức.
…… Hôm qua anh mới mua xong đã bị ông bạn dày dặn kinh nghiệm chê.
Nhưng mà tỏ tình theo khuôn sáo cũ thì đã sao.
Yêu đương vốn dĩ là chuyện theo khuôn sáo cũ.
Thích, sau đó ở bên nhau, làm những việc nhàm chán hoặc tán tỉnh nhau, em chọc anh cười, anh dỗ em vui vẻ.
Ai yêu đương mà chẳng có bộ dáng đó chứ.
Đều theo khuôn sáo cũ như nhau.
Chẳng qua đối tượng bất đồng nên mới sinh ra cảm giác bất đồng mà thôi.
“Anh lấy cái gì đó.”
Bên tai bỗng nhiên truyền đến một giọng nữ lười biếng mang vẻ ngái ngủ, êm ái dễ chịu, ấy mà lại khiến anh sợ tới mức run tay làm rơi hộp xuống dưới gầm ghế.
“…… Đệt.” Ngụy Nam suýt chút nữa giẫm chân lên hộp: “Em, em tỉnh rồi à.”
“Tôi vừa mới tỉnh.” Thích Hân Nhiên xoa mắt dựa vào ghế: “Tới nơi rồi mà sao anh không gọi tôi dậy.”
Người cô còn bị đai an toàn cố định, thật ra cách anh không quá gần, hơn nữa trong xe không bật đèn, màu sắc của hộp lại khá tối nên vội vàng nhìn lướt qua cũng không phát hiện ra cái gì, chỉ thuận miệng hỏi thôi.
“À, anh đang chuẩn bị gọi em dậy.” Ngụy Nam giả vờ như chưa có chuyện gì, tay lại lẳng lặng mò xuống tìm cái hộp: “Sau đó thì em tự tỉnh luôn.”
“Thế à.” Thích Hân Nhiên không chú ý tới động tác nhỏ của anh, giơ tay xốc cái chăn nhỏ trên người lên, tháo đai an toàn, ngồi dậy duỗi người, sau đó chậm rãi chỉnh ghế trở lại vị trí cũ.
Thật ra mà nói, cũng chỉ ngồi xe người nào đó thì cô mới có thể ngủ thoải mái như vậy.
Dẫu cô có ngả đầu ngủ luôn thì đến khi tỉnh lại bộ dáng luôn ở trạng thái được anh săn sóc cẩm thận, thế nên mỗi lần ngồi xe anh đều rất muốn ngủ, không mệt cũng muốn ngủ, mấy chốc tạo thành thói quen.
“Xuống xe đi.
Không đi thì muộn mất……”
“Khoan đã.” Ngụy Nam mở miệng: “Anh có lời muốn nói với em.”
Tay Thích Hân Nhiên còn đặt trên then cửa, cô nghe vậy thì quay đầu lại, nhìn cổ tay còn lại bị anh nắm chặt.
Lại nữa?
Những lời lần trước chưa kịp nói rốt cuộc đã tới lúc thẳng thắn nói hết?
Tự dưng tim cô đập rất nhanh, không biết là do hồi hộp hay do chờ mong.
“Ting.” Điện thoại chẳng biết lựa lúc mà rung lên.
– Các cô vẫn chưa tới à?
– Đến đâu rồi?
Kế Hoạch gửi WeChat, có lẽ mọi người đã đông đủ cả rồi, chỉ chờ mỗi hai người họ.
“Thôi, bao giờ về rồi nói sau.” Cô cất điện thoại vào trong túi xách, chuẩn bị mở cửa xuống xe: “Mọi người đều vào bàn ngồi chờ chúng ta rồi……”
Cửa xe khoá “Cạch” một tiếng.
Thích Hân Nhiên: “???”
Cái vẹo gì vậy?
Nói một câu cũng phải khóa cửa xe á?
“Chỉ mấy câu thôi.” Ngụy Nam không buông tay cô: “Nói xong rồi đi.”
Nhiệt độ cơ thể nóng bỏng từ cổ tay không ngừng truyền đến, thiêu cháy toàn bộ cánh tay cô, không, là cả người đều bừng cháy.
Nói thì cứ nói, động tay động chân làm gì.
“…… Ừ.” Thích Hân Nhiên mất tự nhiên dời mắt, ngay sau đó lại cảm thấy động tác này quá nhát bèn quay sang nhìn anh: “Anh nói đi.”
“Chuyện hôm đó.” Ngụy Nam cắn răng: “Em có gì muốn nói không?”
Dọc đường anh luôn đắn đo xem phải mở miệng thế nào, nhắc tới chuyện này ra sao mới không có vẻ cố tình.
Nhưng băn khoăn do dự mãi cuối cùng vẫn quyết định trực tiếp ngả bài.
Dù sao thẳng thắn cũng chỉ có hai kết quả.
Với tính cách của cô, nếu thật sự không muốn chấp nhận thì dù anh có nói ngọc nói ngà cũng chỉ là cục shit mà thôi.
Đơn giản đi thẳng vào vấn đề may ra lại thoải mái.
“Hôm đó là hôm nào?” Thích Hân Nhiên rất thẳng thắn, nói chuyện cũng không vòng vo: “Hôm tôi với anh lên giường á?”
Ngụy Nam: “……”
Đậu mè, cô nàng này còn trực tiếp hơn cả anh.
Ngụy Nam im lặng nhìn cô trong chốc lát, sau đó khẽ đáp: “Ừ, là…… Hôm đó.”
Hôm đó?
Thì cũng chỉ lên giường thôi mà?
Có gì để nói đâu?
Thích Hân Nhiên nhướng mày nhìn bộ dáng thận trọng của anh, tự dưng cảm thấy buồn cười.
“Tôi phải nói gì hả?” Cô hỏi.
“Nói…… Khụ khụ.” Ngụy Nam xấu hổ hắng giọng, lúng búng: “Thí dụ như muốn anh chịu trách nhiệm với em hay gì đó.”
“Phì.” Thích Hân Nhiên phì cười, thu tay đang nắm then cửa về vỗ vỗ vai anh: “Chúng ta đều là người trưởng thành rồi, anh tình tôi nguyện theo nhu cầu, chịu trách nhiệm cái gì?”
Trong hiện thực không có nhiều tiết mục tổng tài bá đạo yêu tôi như vậy.
Anh không phải tổng tài cường thủ hào đoạt, cô cũng không phải ngốc trắng ngọt chỉ biết khóc thút thít.
Xúc động cũng được mà buông thả cũng thế, đều là tự nguyện, không ai ép buộc ai.
Cần gì chịu trách nhiệm?
“Được, em không cần anh chịu trách nhiệm.” Ngụy Nam kéo tay cô xuống, nắm lấy, chậm rãi ôm gọn trong lòng bàn tay: “Chính anh muốn em chịu trách nhiệm.”
“…… Hả?” Thích Hân Nhiên sửng sốt vài giây mới lấy lại tinh thần: “Anh nhắc lại lần nữa đi?”
“Anh muốn em chịu trách nhiệm với anh.” Ngụy Nam bỗng nhiên ghé sát đến độ suýt chạm vào môi cô, nhẹ nhàng cong môi: “Từ thân đến tâm.”
Nếu quyết định mặt dày thì phải la liếm đến cùng.
Dẫu sao ở đây chỉ có hai người họ, mất mặt cũng chỉ cho cô xem mà thôi.
Quá trình thế nào chẳng đáng nhắc đến, kết quả mới quan trọng.
Xem ai mặt dày hơn ai.
“……” Thích Hân Nhiên thực sự cạn lời.
Sợ hãi tột độ.
Sau đó chính là hoảng loạn.
Trên mặt anh không tỏ bất cứ thái độ nào cho thấy là đang đùa…… Làm cô muốn chạy trốn.
“Ưm.”
Hơi thở quen thuộc ập vào mặt mang theo mùi nước hoa nước hoa thanh mát tự nhiên, hít vào rất thoải mái.
Song tư thế hiện tại của cô thì chẳng thoải mái chút nào.
Hai tay bị giữ chặt, nửa người vặn sang một bên, cứng cổ né tránh.
Nhưng cũng chỉ phí công.
Anh nhẹ nhàng chạm một cái là có thể hôn lên môi cô.
Gần như không dừng lại.
Đầu lưỡi linh hoạt nhanh chóng xâm nhập, lướt qua hàm răng, dễ dàng xông vào nơi mềm mại, quấn lấy chỗ sâu nhất của cái lưỡi đinh hương đang trốn tránh, mút hôn thật sâu.
Vội vàng mà kịch liệt.
Không hề có sự dịu dàng kiên nhẫn như đêm hôm đó.
Song bàn tay đang nắm lấy cô lại run nhè nhẹ.
Tựa như căng thẳng, lại tựa như sợ hãi.
Anh đang sợ cái gì?
…… Sợ bị cô từ chối ư?
Không biết tại sao nơi nào đó trong lòng ầm ầm sụp đổ.
Cô bất giác muốn nắm lại rồi chợt phát hiện ra hai tay mình đã bị anh ôm gọn trong lòng bàn tay, không thể tránh thoát.
Không đúng.
Anh còn chưa nói cô phải chịu trách nhiệm như thế nào mà?!
Chưa gì đã hôn hôn hôn hôn cái gì!
“Ưm!” Ngụy Nam bị cắn đầu lưỡi kêu lên một tiếng, cuối cùng cũng buông cô ra: “Em làm gì đấy!”
“Tôi cho anh hôn à!” Thích Hân Nhiên không cam lòng yếu thế trừng lại anh: “Mau buông tay!”
“Không buông!”
“Đậu má anh nắm làm tôi đau đấy!”
Ngụy Nam cúi đầu nhìn hai tay còn đang bị mình giữ chặt, hình như siết hơi mạnh làm mu bàn tay của cô hằn đỏ: “…… Xin lỗi em.”
Lực tay đã lỏng hơn nhưng vẫn không buông cô ra.
“Ngụy Nam, anh đã khóa cửa xe rồi mà, giữ chặt thế này làm gì.” Thích Hân Nhiên định thoát khỏi tay anh, giãy giụa mấy lần mà chẳng thành công: “Ít ra thì cũng phải buông một bên chứ, tôi sắp gãy cm neo rồi đây này.”
Ngụy Nam “À” một tiếng, thả tay phải của cô ra, tay trái vẫn nắm lấy thật chặt.
“Lúc anh tán người khác cũng thế này à.” Thích Hân Nhiên dựa vào ghế, trở tay xoa eo, không mặn không nhạt nói: “Chẳng nói chẳng rằng đã nắm tay hôn người ta?”
“Anh chưa từng tán ai cả.” Còn lâu Ngụy Nam mới lọt hố: “Chỉ tán mình em mà thôi.”
“Ồ.
Thế thì sao.” Thích Hân Nhiên cười khẽ, không đáp lời anh: “Anh muốn tôi chịu trách nhiệm thế nào?”
“Làm bạn gái của anh.” Ngụy Nam nói.
Tuy rằng sớm đã đoán trước, song nghe anh giáp mặt chính miệng nói ra như vậy cảm giác vẫn rất kỳ diệu.
Giống như đi thi trúng tủ.
Có kinh ngạc nhưng lại cảm thấy là lẽ đương nhiên.
“Chỉ vì một đêm kia?” Cô hỏi.
“Không.” Ngụy Nam không hề nghĩ ngợi đã phủ nhận, ánh mắt nhìn cô nghiêm túc hơn bao giờ hết: “Vì anh thích em.”
“Thích tôi ở điểm nào?” Thích Hân Nhiên cũng nghiêm túc hỏi.
“…… Muốn anh khen em thì cứ việc nói thẳng.” Ngụy Nam thở dài: “Dù sao anh cũng sẽ không khen.”
Thích Hân Nhiên: “???”
Đây là thái độ tỏ tình với người ta đấy hả?!
“Ngay cả thích gì anh còn chẳng nói được.” Cô tỏ vẻ không tin: “Mà anh còn bảo thích tôi?”
“Anh thích em.” Ngụy Nam khẳng định: “Dù em trong bất cứ dáng vẻ nào thì anh đều thích.”
“……” Tán đỉnh thế.
“Dáng vẻ lạnh như băng không thèm để ý tới người khác, dáng vẻ không nói lại được thì trừng mắt, dáng vẻ thẹn quá hóa giận hung dữ với anh.”
“……” Thích, thích M à?
“Còn cả dáng vẻ lúc làm việc, dáng vẻ lúc ăn cơm, dáng vẻ ở trên giường……”
“Dừng dừng dừng.” Thích Hân Nhiên không thể nhịn được nữa mà mở miệng ngăn lại: “Còn nói nữa anh có tin tôi đá anh xuống xe không.”
“…… Ngủ.” Ngụy Nam kiên cường bổ sung nốt phần còn lại, sau đó bình tĩnh nói: “Em không đá được đâu, anh khóa cửa rồi.”
Thích Hân Nhiên: “……” Thật sự muốn đấm chết anh.
“Vậy em có đồng ý không?” Ngụy Nam tắt chế độ trêu đùa, nhép nhéo tay cô như lấy lòng: “Làm bạn gái anh đi, Hân Nhiên.”
“Nhưng tôi lại không thích anh.” Cô cố ý hỏi: “Anh còn muốn tôi làm bạn gái anh không?”
“Hừm.” Ngụy Nam sửng sốt, sau đó nhíu mày: “Hình như rất có hại nhỉ.”
Cô lập tức ra vẻ rút tay về rồi lại bị người nào đó phản ứng cực nhanh nắm lấy.
“Em vội gì chứ.” Ngụy Nam không cho cô trốn: “Anh còn chưa nói xong mà.”
“……” Thích Hân Nhiên thầm hừ một tiếng, lạnh nhạt nhìn anh.
“Em có ghét anh không?” Ngụy Nam hỏi.
“Bình thường.”
“Nếu thế này.” Đầu ngón tay anh khẽ nhúc nhích, từ nắm tay chuyển thành đan mười ngón tay vào nhau, vuốt ve mu bàn tay cô: “Có thấy khó chịu không?”
Thật sự không khó chịu.
Chỉ thấy…… Hơi ngứa.
Tựa như có một dòng điện chạy thẳng vào trong cơ thể cô, khuấy đảo từng nơron thần kinh nhạy cảm khiến cả người cô nổi da gà.
“À.” Thích Hân Nhiên mím môi: “Bình thường.”
“Lúc anh hôn em.” Ánh mắt anh đặt trên môi cô: “Có cảm giác gì?”
Cảm giác gì?
Cô cũng không hình dung ra được, mặt nóng bỏng, hai tai cũng nóng lên, bị anh hôn đến nghẹt thở, đầu óc choáng váng……
Ơ, cơ mà tại sao cô phải nói điều này cho anh biết?!
Thích Hân Nhiên lập tức lùi ra sau, nhìn anh đề phòng: “Không biết.”
“Em có cảm thấy buồn nôn không?” Ngụy Nam thấp thỏm.
“Nào có.” Cái này cô lại đáp rất nhanh: “Nếu tôi cảm thấy buồn nôn thì anh nghĩ mình còn có thể ngồi đây nói chuyện với tôi chắc?”
“Bởi vì anh khóa cửa đó.” Ngụy Nam chớp mắt.
“Chậc, vòng vo mãi không xong?!” Thích Hân Nhiên mất kiên nhẫn véo tay anh: “Rốt cuộc anh muốn nói cái gì.”
“Anh chỉ muốn nói, em không thích anh cũng chẳng sao.” Ngụy Nam nhịn đau cong khóe môi: “Chỉ cần anh thích em là được.”
“Gì mà không sao……” Giọng Thích Hân Nhiên nhỏ dần: “Anh làm thế có đáng không? Chỉ vì tôi?”
“Có đáng hay không do anh quyết định.” Ngụy Nam nói: “Em chỉ lo gật đầu đồng ý, đảm bảo không có hại.”
Người này……
Rõ ràng người có hại là anh mà.
Thích Hân Nhiên im lặng một lát, cuối cùng hít một hơi thật sâu, rốt cuộc gật đầu.
“Không đổi ý?” Ngụy Nam hỏi.
“Vâng, không đổi……”
Những lời còn lại đã bị người nào đó chặn lại trong họng.
Nụ hôn này chậm rãi hơn ban nãy rất nhiều, đầu lưỡi ướt nóng vẽ theo viền môi cô hai vòng rồi mới thăm dò vào trong, đôi tay nắm lấy cô không còn run rẩy.
Giả vờ bình tĩnh thế nào.
Thật ra trong lòng sợ gần chết đúng không.
Đáng thương quá đi.
Sau đó Ngụy Nam nghe thấy tiếng người rất nhẹ.
Cười cái gì!
Nụ hôn đầu tiên với thân phận bạn trai của người ta!
Có thể nghiêm túc một chút được không!
Tổn thương lòng tự trong quá!
Vì thế, ai kia bất mãn lại làm sâu thêm sâu, dài càng thêm dài, mãi cho đến khi có bàn tay siết chặt lấy cổ áo khiến anh tí tắt thở thì mới lưu luyến buông người con gái trong lòng ra.
“……” Thích Hân Nhiên quay mặt đi thở hổn hển, thực sự không muốn để ý đến tên khốn này: “…… Điên à.”
Ai kia không đáp lại, quay đầu lục túi.
Vài giây sau, trên cổ tay cô bỗng nhiên thấy lành lạnh như có thứ gì đó.
Thích Hân Nhiên ngẩn người, quay đầu nhìn ai kia không biết lấy ra cái lắc tay từ đâu đang cúi đầu chậm rãi đeo vào cổ tay cô.
“Quà cho em này.” Ngụy Nam cẩn thận cài giúp cô, sau đó kéo tay cô ngắm nghía, cảm thấy vô cùng hài lòng: “Thế nào, thẩm mỹ của anh cũng ổn đúng không?”
Dây đôi bạc cực mảnh xâu các ngôi sao với kích thước khác nhau, tinh tế nhưng không rườm rà, ngôi sao ở giữa còn được đính một lớp đá trong suốt, khi lắc sẽ phản chiếu ánh sáng rất đẹp.
“Vâng……” Thích Hân Nhiên gật đầu: “Sao tự dưng anh lại hào phóng thế?”
Trước kia quà anh mang về phần lớn là đặc sản, ăn hoặc là dùng, giá cả cũng phải chăng, tại sao lần này mua quà lại —— tỏa ra đầy mùi nhân dân tệ thế này.
“Quà tỏ tình mà.” Ngụy Nam nghiêm túc nói: “Nếu em không đồng ý thì sẽ không cho nữa.”
“Ồ, sau đó thì anh để lại cho người khác hả?” Thích Hân Nhiên bình thản nhìn anh.
“Anh nào có ai.” Còn lâu Ngụy Nam mới trúng kế của cô: “Chờ em chừng nào đồng ý thì lại tặng tiếp.”
Phản ứng nhanh đấy.
Thích Hân Nhiên giơ tay lên ngắm nghía, cứ có cảm giác gì đó sai sai: “Ớ, đây có phải là kim cương…… Anh làm gì thế.”
“Chẳng làm gì cả.” Ngụy Nam dán sát vào bên tai cô, khoảng cách chưa đến nửa cái nắm tay, ánh mắt nhìn cô sáng quắc: “Em thật sự không thích anh à?”
“……” Thích Hân Nhiên mím môi trừng anh, cảm thấy tai đang có xu thế biến hồng bèn vội vã giơ tay đẩy anh ra: “Không thích!”
“Chậc, đau lòng quán đi à.” Ngụy Nam vừa cười vừa lùi lại, ấn tay xuống nút mở khóa: “Em xuống xe đi, không xuống thì bọn họ ăn hết phần mất.”
“Chẳng phải là do anh ư?” Thích Hân Nhiên mở cửa xuống xe chờ anh: “Không biết xấu hổ.”
“Ừ, anh sai rồi.” Ngụy Nam khóa kỹ xe, lại gần nắm tay cô: “Đi thôi, bạn gái.”
“Anh gọi nghiêm chỉnh xem nào.”
“Thế thì gọi là gì, cục cưng hả?”
“…… Được rồi, anh im đi.”
Từ bãi đỗ xe ra lại đi thêm một đoạn mới tìm được quán ăn, trước khi vào Thích Hân Nhiên xem bảng giá dựng bên ngoài, thật là đắt đỏ, tính ra mỗi người tiêu hết một tờ chủ tịch Mao, cả đoàn mười mấy người thành ra phải đến mấy nghìn.
“Chào anh chị.” Cô gái đứng trước quầy lễ tân chào đón hai người, ánh mắt bất giác hướng tới mặt khách nam, tươi cười thân thiết: “Xin hỏi hai người đã đặt chỗ chưa ạ?”
“Chúng tôi đặt rồi.” Thích Hân Nhiên đọc cho cô ta số phòng, nhân tiện liếc ai đó với ánh mắt đầy ẩn ý.
Ngụy Nam không nói gì, mắt nhìn thẳng, yên lặng nắm chặt tay cô, biểu cảm quyết liệt “Ông đây là hoa đã có chủ, cảm phiền đừng hái”.
Tiếc là Thích Hân Nhiên chẳng để tâm, lúc gần tới cửa phòng thì tránh khỏi anh, nhét tay vào trong túi.
“Em làm gì đấy.” Ngụy Nam tủi thân dùng khẩu hình hỏi.
“Lát nữa anh phải tập trung vào ăn đấy.” Thích Hân Nhiên thờ ơ, cảnh báo trước một câu: “Đừng có làm xằng làm bậy với em.”
“……” Cái gì mà làm xằng làm bậy? Nắm tay mà cũng gọi là xằng bậy ư?
Ngụy