“Được chứ.
” Ngụy Nam gật đầu: “Trước đây anh đã từng làm một lần, ăn cũng ổn.
”
“Làm món này có phiền lắm không anh.
” Thích Hân Nhiên hỏi: “Anh ăn một mình hả?”
“Anh mà ăn thì chỉ có gọi thẳng đồ bên ngoài.
” Ngụy Nam cong môi: “Do mẹ anh nổi hứng mua lò nướng, hôm đó về nhà cứ kì kèo đòi anh làm pizza.
”
“Bác gái cũng thích ăn mấy món này á?” Thích Hân Nhiên kinh ngạc.
“Thích chứ, snack, bánh quy, bánh kem, kẹo…” Ngụy Nam nói: “Tóm lại cứ đồ trẻ con thích thì bà ấy sẽ thích…… Em cười gì?”
“Khụ, đâu có.
” Thích Hân Nhiên nhanh chóng mím môi: “Chẳng qua em cảm thấy bác gái rất đáng yêu.
”
Lần trước cô gặp phải bà Ngụy ở nhà anh, một người hơn bốn mươi tuổi ôm cốc kem nho nhỏ ngồi trên sô pha, thỏa mãn đến híp mắt, còn cười hì hì hỏi cô có muốn nếm thử không.
Thật ra…… Cũng hơi hâm mộ.
Nếu đổi thành nhà cô thì tuyệt đối sẽ không bao giờ xuất hiện khung cảnh đó.
Ngược lại, lúc còn nhỏ cô và em trai luôn lén lút ăn vụng rồi lại bị bố mẹ phát hiện, sau đó thì bị đuổi đánh.
Đáng thương, yếu ớt, lại bất lực.
Vì thế sau này nhận được tháng lương đầu, điều đầu tiên mà cô nghĩ đến chính là mua một túi ăn vặt to đùng …… Quá xót xa.
“Mẹ anh mà đáng yêu á?” Ngụy Nam thở dài: “Không đứng đắn thì có.
”
“Anh thật là……” Cô bật cười khúc khích, vừa cười vừa đánh nhẹ vào vai anh: “Sao anh lại nói bác gái như vậy.
”
“Bao giờ em gặp rồi sẽ biết những lời anh nói đều là thật.
” Ngụy Nam trưng vẻ mặt vô cùng đau lòng ra, cơ thể còn kết hợp rùng mình một cái.
“Em có nên ban cho anh một biệt danh mới không nhỉ.
” Thích Hân Nhiên cười ná thở, chống tay vào vai anh để ngồi thẳng dậy: “Anh chàng sợ mẹ (1).
”
“…… Em đổi từ khác được không.
” Ngụy Nam liếc mắt: “Nghe cứ như cuồng mẹ (2) ý.
”
“Gì cơ, tiếng phổ thông của em hơi bị chuẩn đấy.
” Thích Hân Nhiên chê bai: “Cũng chỉ có người lậm tiếng Hồng Kông như anh mới bị nhầm thôi.
”
Ngụy Nam: “???”
Ủa, liên quan?
Sao tự dưng lại ném đá hội nghị thế?
“Anh thi PSC được trình độ B đấy.
” Ngụy Nam hừ lạnh: “Em còn bị dính lưỡi mà cứ cười nhạo anh.
”
“…… Gì cơ.
” Thích Hân Nhiên bị từ ngữ cao cấp trước đó làm choáng váng nên câu sau bị nói là dính lưỡi cũng chẳng để ý: “PSC là cái gì?”
“Chứng chỉ đánh giá năng lực tiếng phổ thông.
” Ngụy Nam nghiêm túc đáp.
Để chứng tỏ mình không nói điêu thì Ngụy Nam còn lên hẳn Baidu tra cho cô xem: “Đó là tên dịch chính thức đấy, ngầu không.
”
PuTongHua, ShuiPing, KaoShi (3)?
Đó chẳng phải là PSC sao?
Thích Hân Nhiên mím môi, thực sự không muốn để ý tới cái tên trẻ con này nữa.
“Ai nói cái tên nước ngoài văn vẻ kia lại là viết tắt chữ cái đầu của tiếng Hán chứ.
”
“Dù sao em cũng không biết.
” Ngụy Nam duỗi tay bóp cằm cô, vừa định cúi đầu đã bị cô né tránh: “Chậc, em phản ứng nhanh thế.
”
“Đang ở chỗ đông người đấy cha nội.
” Còn lâu Thích Hân Nhiên mới để anh thực hiện được, cô đẩy xe hàng đi cách anh rất xa: “Nguyên liệu làm pizza ở đằng kia, mình qua thử xem.
”
“Tuân lệnh.
” Ngụy Nam cười lên tiếng.
Vì thời gian còn sớm mà đế bánh không có sẵn nên hai người phải đi mua một túi bột mì, một túi men và bơ vàng để tự làm.
Còn đâu đều là nguyên liệu phủ trên mặt bánh, Ngụy Nam chỉ lấy hai ba loại rau, thịt do Thích Hân Nhiên chọn, chưa được một lát mà xe đẩy đã đầy ắp đồ.
“…… Em ơi, anh bảo em này.
” Ngụy Nam dở khóc dở cười: “Nhìn trông số lượng đủ làm 20 cm pizza.
”
“20 cm to chừng nào ý nhỉ?” Thích Hân Nhiên nghiêm túc hỏi lại.
“Ngay cả lò nướng cũng không chứa được độ to đó.
” Ngụy Nam cũng rất nghiêm túc trả lời.
“Vậy thì mình thả lại đồ đi.
” Thích Hân Nhiên thả lại hai khay thịt, chân giò hun khói cũng không cần nữa, toàn thứ calories cao: “Thế này được chưa anh?”
Ngụy Nam nhìn lướt qua xe đẩy vẫn đầy ắp đồ, gật đầu nói: “Được rồi.
”
Thật ra vẫn rất nhiều.
Tuy nhiên không sao, dù gì tủ lạnh nhà anh cũng lớn, dùng không hết thì cất đấy, đợi lần sau cô đến không phải mua nữa.
Người đứng xếp hàng không nhiều, gần đến lượt anh mới chợt nhớ ra còn có thứ chưa mua bèn chạy lại lấy thêm một hộp pho mát và sốt pizza.
Thanh toán xong tổng cộng vừa đủ ba túi lớn.
“Tổng cộng là 389.
4 tệ ạ.
”
Ngụy Nam vừa rút điện thoại ra thì người đứn bên cạnh đã nhanh tay giơ điện thoại cho nhân viên thu ngân: “Cô quẹt của tôi đi.
”
“Em làm gì đấy.
” Anh ngẩn người: “Anh có tiền mà.
”
“Thì em cũng tiêu tiền của anh đấy thôi.
” Thích Hân Nhiên nói: “Vừa lừa được của anh hơn 500 còn gì.
”
“Ồ…… Năm trăm bao nhiêu?”
“Năm trăm hai.
”
“Nói cách khác là gì nhỉ.
”
“…… Nhàm chán!” Làm sao Thích Hân Nhiên lại mắc lừa dễ dàng đến thế, cô xách túi chạy lấy người: “Mau đi thôi, về muộn tí nữa thì em chết đói mất.
”
“Ừ ừ ừ.
”
Lái xe khoảng mười phút thì về đến nhà, hai người xách túi lớn túi nhỏ lên tầng, Ngụy Nam chẳng còn tay, Thích Hân Nhiên đành phải lấy chìa khóa ra mở cửa.
“Phù, mệt vcl.
”
Vừa vào phòng cô đã thả túi đồ xuống, một bên bóp tay một bên thay đôi dép hường phấn kia…… Haiz, mệt đến độ không còn sức để chê, chỉ đành ngó lơ vẻ mặt cầu mong khen ngợi của ai kia.
Cô thay dép xong thì xách túi đến bàn ăn, bắt đầu xếp đồ vào tủi lạnh.
“Thật là đảm đang.
” Ngụy Nam tới lấy chai nước khoáng, tiện tay xoa tóc cô: “Mới về đã giúp anh thu dọn đồ đạc rồi.
”
“…… Em chỉ ngại để linh tinh rồi tí phải dọn thôi.
” Cô thực sự phục năng lực kiếm đề tài của người nào đó: “Anh rảnh quá thì đun nước cho em đi.
”
“Nè.
” Ngụy Nam giơ chai nước đã uống hết nửa của mình đến bên miệng cô: “Há miệng.
”
“Ngụy, Nam!” Thích Hân Nhiên quay mặt đi không chịu uống, nhấc đôi dép hường phấn đạp vào chân anh…… Đù má lại còn là dép đôi mới sợ chứ: “Anh đun nước đi, em muốn uống nóng.
”
“Má ơi, ở đây có bạo lực gia đình nè, hu hu hu.
”
“……” Thích Hân Nhiên lạnh lùng giẫm thêm phát nữa.
“Anh sai rồi! Anh đi đun đây.
” Ngụy Nam nhe răng trợn mắt đứng dậy vào bếp đun nước.
Khổ quá mà.
Thích Hân Nhiên quay lại tiếp tục cất đồ vào tủ, nhịn, nhịn nữa, nhịn mãi, cuối cùng vẫn không kìm được cong môi cười.
Đến khi Ngụy Nam mang nước ra thì