“Không thì sao.” Thích Hân Nhiên liếc cô ấy một cái: “Mặc cho cậu xem mà phải mua đồ đắt thế này á?”
“Cái đồ trọng sắc khinh bạn.” Ôn Thời hừ lạnh.
“Thế lúc ngủ với tớ cậu mặc cái gì?” Thích Hân Nhiên đáp trả: “Áo ba lỗ kèm với quần thể dục cấp ba, vậy mà còn không biết xấu hổ móc mỉa tớ.”
Ôn Thời: “……”
Ờ thì chẳng qua quần thể dục rộng rãi mặc vào cảm giác rất thoải mái thôi.
“Không nhắc tới nữa.” Thích Hân Nhiên nhìn hai bộ đồ ngủ trong tay, băn khoăn hỏi: “Cậu thấy cái nào ổn hơn?”
Đều là áo lụa có dây lưng, kiểu dáng khá giống nhau, chỉ khác chiều dài với màu sắc và hoa văn.
“Hmmm.” Ôn Thời ngó trái ngó phải: “Tớ thấy cả hai đều được.”
Kiểu áo ngủ này phù hợp với người vóc dáng cao gầy, ngực tấn công mông phòng thủ, trang nhã lại không mất vẻ gợi cảm, dáng người của Hân Nhiên hoàn toàn vừa vặn.
“Tớ biết cả hai đều được mà.” Thích Hân Nhiên cạn lời: “Thế nên mới hỏi cậu đấy.”
“Được rồi.” Ôn Thời mím môi, duỗi tay nhấc cổ áo ngủ nhìn vào bên trong: “Bên trong mặc cái gì……”
Hả!!!
Size to quá vậy?!
Thỏ trắng ngây thơ tỏ vẻ vô cùng kinh ngạc.
“Biểu cảm kia của cậu là sao.” Thích Hân Nhiên bâng quơ nói: “Không phải mặc rộng và mỏng thế này sẽ thoải mái hơn à?”
“Thế cũng……” Ôn Thời nuốt nước bọt, nghĩ đến hiệu quả sau khi mặc bộ đồ ngủ này vào mà cảm thấy thẹn thùng, lí nhí nói: “Gợi cảm quá.”
Rất gợi cảm?
Có à?
Mặc dù hơi thiếu vải nhưng chỗ nào cần che đều được che khuất, cũng đâu lộ quá nhiều?
“Này, tớ hỏi.” Thích Hân Nhiên nhướng mày: “Lúc cậu ngủ với anh nhà cậu thì mặc gì?”
Ôn Thời lập tức sửng sốt, ấp úng một lát đến đỏ mặt mà chẳng nói nổi thành lời.
“…… Đùa à.” Thích Hân Nhiên ngạc nhiên: “Cậu với bạn trai chưa từng ngủ với nhau á?”
“Chưa, chưa từng.” Ôn Thời yên lặng cúi đầu: “Đâu phải ai cũng lên xe trước rồi mới bổ sung thêm vé giống các cậu chứ.”
Thích Hân Nhiên: “……”
Hình như cái câu lên xe trước rồi mới bổ sung thêm vé đâu dùng như vậy?
Khụ, đây không phải trọng điểm.
Trọng điểm là hai người họ yêu lâu hơn cả cô với Ngụy Nam mà vẫn còn giữ mối quan hệ trong sáng đắp chăn bông thuần nói chuyện ư?
666, Thẩm tiên sinh chịu đựng giỏi thật.
So với cái tên suốt ngày mặt dày giở lưu manh nhà cô thì chính trực hơn nhiều.
“Thôi, coi như tớ chưa hỏi.”
Thích Hân Nhiên thở dài, cúi đầu ngắm hai bộ đồ ngủ, vất vả phân vân xem nên “Mua một bộ nhưng không biết chọn bộ nào” hay “Mua cả hai nhưng đau ví”, may sao nhân viên bán hàng kịp thời đi tới: “Chào chị, hiện tại cửa hàng chúng tôi đang có chương trình mua hai bộ được giảm giá 8% ạ.”
“…… Thế thì lấy cả đi.”
“Vâng.” Nhân viên bán hàng cười càng thêm thân thiện: “Mời chị qua bên này thanh toán.”
Mua áo ngủ xong lại đi dạo thêm vài tiếng, đến sẩm tối mệt mỏi mới tìm chỗ ngồi xuống ăn.
Sau khi ăn xong Ôn Thời về nhà tiếp tục chạy deadline, còn cô xách theo một cái túi to ngồi tàu điện ngầm về trường.
Về đến nơi, ký túc xá vẫn vắng tanh như mọi khi, Thích Hân Nhiên thả đồ xuống, giặt sạch hai bộ đồ ngủ mới mua, sau đó bật máy tính đeo tai nghe, vừa xem phim vừa sửa sang lại số liệu nghiên cứu để làm biểu đồ.
Biểu tượng WeChat liên tục nhấp nháy ở góc, cô nhấp chuột vào mấy lần đều thấy những người trong nhóm dự án đang thảo luận về số liệu nên cô đã đóng nó lại và không đọc nữa.
Không biết do tập trung quá hay do hiệu quả cách âm của tai nghe quá tốt, ngay cả bạn cùng phòng mở cửa bước vào mà cô không để ý, cho đến khi cảm thấy vai bị chọc hai lần, cô mới tháo tai nghe ra và quay lại, nhìn thấy Chung Tình đã tắm xong và đang bưng chậu chuẩn bị phơi quần áo.
“Cậu về khi nào vậy?” Thích Hân Nhiên ngẩn người: “Chọc tớ giật cả mình.”
“Tớ về được nửa tiếng rồi chị gái ạ.” Chung Tình hạn hán lời, nhấc cái tai nghe của cô lên nhìn ngắm: “Tai nghe mới của cậu thuộc thương hiệu nào đấy, cách âm tốt đến độ gần như bị điếc ý.”
Thích Hân Nhiên: “……” Đó chẳng phải là vì đề phòng cậu hú hét trong ký túc xá à.
Tai nghe này do Ngụy Nam mua khi anh đang bay ở Mỹ, có vẻ là thương hiệu khá nổi tiếng nhưng do cô không nghiên cứu về các sản phẩm điện tử nên quên mất tên thương hiệu rồi.
Khi cô hỏi anh tại sao đột nhiên tặng cái này thì anh mới nói là có người bạn đề cử, hiệu quả cách âm rất tốt, trước đây từng nghe cô phàn nàn rằng bạn cùng phòng quá ồn ào ảnh hưởng đến hiệu quả công việc nên anh đã mua nó cho cô.
Không thể phủ nhận rằng ở một số phương diện nào đó thì người đàn ông này rất săn sóc.
“Cậu có việc gì thì mau nói đi.” Thích Hân Nhiên quay lại nhìn màn hình: “Đêm nay mà không làm xong thì chắc tớ lại tu tiên mất.”
“À, tớ định hỏi xíu thôi.” Chung Tình nói: “Mấy thứ phơi ngoài ban công kia của cậu hả?”
“Thứ gì……” Thích Hân Nhiên chợt hiểu ra: “Cái gì gọi là thứ, đó là đồ ngủ biết chưa.”
“Vch cậu thay đổi rồi!” Chung Tình mở to mắt, run rẩy giơ tay chỉ vào cô: “Cậu không phải là con đàn ông ngây thơ mà tớ từng biết nữa rồi!”
“…… Tại sao mua đồ ngủ lại không ngây thơ? “Thích Hân Nhiên sa mạc lời.
“Đồ ngủ con khỉ, nó là cái méo gì ấy.” Chung Tình lại nhìn liếc ra ngoài ban công: “Chậc chậc, đúng là yêu đương khiến con người ta biến chất mà.”
“……” Thích Hân Nhiên mặt không thay đổi nhìn cô ấy.
“Biến chất trở nên gợi cảm hơn á.” Chung Tình cười hì hì: “Cảnh cáo cậu đừng có mặt trong ký túc xá đấy.”
Thích Hân Nhiên khó hiểu: “Vì sao?”
Dẫu cô cũng không định mặc trong ký túc xá……
“Bởi vì chẳng ai có hứng thú trông cậu khoe dáng cả, đau tim lắm.” Chung Tình đè vai cô, ánh mắt đảo qua đảo lại đường cong quyến rũ của cô, nhếch môi cười: “Để dành quyến rũ bạn trai cậu ý, ha ha.”
“Biến biến biến.” Thích Hân Nhiên vừa buồn cười lại bất lực đẩy cô ấy ra: “Mau đi phơi quần áo của cậu đi.”
“Ôi chao, ngượng ngùng cái gì?” Chung Tình vừa cười vừa đi, thuận miệng tán gẫu: “Xem ra sau này không phải để cửa cho cậu nữa nhỉ, dù sao có nhà của bạn trai…… Ối ha ha ha ha đừng cù đừng cù! Ngứa vãi ha ha ha