“Hả, lấy gì cơ?” Ai kia giữ chặt cái tay véo eo mình của cô, còn cố ý dùng ngón tay đẩy đẩy cái hộp nhỏ đặt ở trên cùng, chẳng hề kiêng nể hỏi: “Cái này á.”
“……” Cô thật sự muốn tát chết cái tên vô liêm sỉ này.
Tiếc rằng cô không thể tránh thoát, chỉ đành dùng cái tay còn lại đè công cụ gây án, sau đó nhanh chóng nhét vào khe hở nào đó của xe đẩy.
Ra vẻ bình tĩnh.jpg
Tuy nhiên, mặt cô vẫn đỏ bừng, càng cố giả vờ không sao lại càng lộ rõ, trong suốt quá trình tính tiền cô cúi gằm mặt bỏ đồ vào túi, xong xuôi thì xách đồ chạy lấy người, ra khỏi siêu thị suýt đi nhầm hướng, may mà Ngụy Nam kịp kéo lại: “Em đi đâu đấy, tầng hầm để xe ở bên này cơ mà.”
“Em biết……”
“Biết đếch gì.” Ngụy Nam thích nhất bộ dáng cắn răng thẹn thùng của cô, trông vô cùng ngoan ngoãn, không hề có xíu phản kháng nào: “Sao mà em phải ngượng, đều là chuyện thường tình, làm quen dần đi là vừa.”
“Quen mặt dày giống anh á?” Thích Hân Nhiên lườm anh.
“Hờ, thế thì lần sau đừng mua nữa.” Ngụy Nam ghé sát vào bên tai cô cười khẽ: “Chúng mình cứ thế trực tiếp làm tới luôn, hử?”
“Tới, tới cái đầu anh ý!” Cô thực sự không dám nhìn xem mặt mình trong mắt anh đỏ đến nhường nào, thẹn quá hóa giận đẩy anh ra: “Anh dám trực tiếp làm tới thì em sẽ khiến anh về sau không tới được nữa luôn.”
“…… Vãi lìn.” Ngụy Nam lập tức cảm thấy lạnh đũng quần, trợn mắt ra vẻ hoảng sợ: “Em tàn nhẫn quá vậy?”
“Anh cứ thử xem.” Thích Hân Nhiên lạnh lùng nhìn anh.
“Không dám không dám.” Mặc dù khuôn mặt đỏ kia tỏ vẻ lạnh lùng chẳng đáng sợ là bao nhưng người nào đó vẫn khá rén: “Sau này anh sẽ lén lấy, không để người khác trông thấy nữa.”
Cô lạnh mặt hừ một tiếng: “Anh để xe ở đâu? Mau đi lấy đi.”
“Tới nơi rồi, nếu đồ nặng quá thì để anh xách giúp cho.”
“Anh xách? Anh còn có tay để xách à?”
“Không, anh chỉ lịch sự hỏi một câu thôi, em đừng coi là.”
“Thế anh xách đi.”
“Đm em đừng đưa cho anh thật mà, ối đừng…… Cánh tay anh sắp gãy cmnr!”
Hai người ầm ĩ trêu chọc nhau cả đường, cuối cùng cũng quên mất chuyện xấu hổ trong siêu thị.
Về đến nhà, trong lúc cùng nhau dọn dẹp lại trông thấy thứ kia, người nào đó rất chu đáo thản nhiên vơ lấy hai cái hộp nhỏ rồi chạy vào để trong tủ đầu giường, Thích Hân Nhiên im lặng giả vờ như không nhìn thấy, tiếp tục phân loại các thứ trong túi.
Thật ra mà nói, nhà của Ngụy Nam cho cô cảm giác rất thoải mái.
Sáng sủa rộng rãi, sạch sẽ thoáng mát.
Mặc dù diện tích lớn, đồ gia dụng cũng nhiều nhưng không hề có cảm giác bừa bộn.
Có lẽ do mắc bệnh sạch sẽ và mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế nhẹ nên thói quen thường ngày của anh rất tốt, để đồ đạc ở đâu cũng được, không bao giờ lộn xộn, dễ nhớ, cô tới mấy lần nên đã nhớ được gần hết.
Đồ lấy ra chưa dùng hết phải xếp lại chỗ cũ.
Trước và sau bữa ăn đều dọn dẹp gọn gàng sạch sẽ, không bao giờ để lại sang ngày hôm sau.
Điều duy nhất có thể coi như không nghiêm chỉnh là lưng ghế sô pha hay có áo phông hoặc áo khoác, song trông nó không hề luộm thuộm mà khiến căn phòng lạnh lẽo này trở nên có hơi người hơn một chút.
Do đó nên dù công việc của anh bận rộn, không có thời gian thường xuyên quét tước mà nhà cửa cũng không bẩn, rất ít tro bụi, bởi vì hằng ngày hay tiện tay cầm giẻ lau, đỡ để đến ngày nghỉ mới vất vả dọn vệ sinh.
“Em đừng cất bột mì, lát nữa anh dùng luôn.” Ngụy Nam mang bột mì và trứng để lên quầy bếp, sau lại mở tủ lạnh cầm miếng bơ vàng ra: “Em cầm luôn giúp anh chocolate mới mua vào nhá.”
“Vâng.” Thích Hân Nhiên lên tiếng.
Trước khi đi vào cô chở thấy điện thoại trên bàn rung rung, thông báo người đang follow trên Weibo có động thái mới.
Cô không nhìn kỹ mà xách hai túi chocolate vào trong bếp, quả nhiên trông thấy người nào đó đang cúi người điều chỉnh giá đặt điện thoại.
“Anh live stream à.” Thích Hân Nhiên để chocolate cùng với số nguyên liệu kia: “Không cần em quay giúp anh nữa hả?”
“Kỹ thuật của em cùi lắm, em hợp xuất hiện trong ống kính hơn.” Ngụy Nam chỉnh camera quay nguyện liệu trên quầy, sau đó kéo cô tới: “Hôm nay đổi người, để anh hướng dẫn em làm ha.”
“Ơ? Này……”
Thích Hân Nhiên chưa kịp mở miệng phản kháng thì màn hình điện thoại đã sáng lên, chưa tới nửa phút người xem trong phòng live stream tăng từ mấy trắm lên mấy nghìn, bình luận nhảy ra liên túc gần như không kịp đọc.
…… Thích Hân Nhiên không định xem mọi người đang bình luận gì mà trốn ra ngoài màn hình theo bản năng, nét mặt không giấu được vẻ căng thẳng.
– Hôm nay lại nấu nướng phải hơmmm.
– Cảm giác anh Lâm sắp thành streamer ăn uống rồi.
– Mị muốn nghe ảnh trêu ghẹo QAQ
– Series càng xem càng đói…
– Vừa mới tan học đã thấy anh iu live stream oyyy! Xem lẹ!
– Bên cạnh anh có người phỏng?
“Hôm nay sẽ làm món ngọt, nhưng tôi không nấu mà để chị gái nấu cho các bạn nhé.”
Đoạn, anh quay sang nhìn ai kia vẫn đang trốn đến thật xa xua tay liên tục, bất lực thở dài, sau đó duỗi tay kéo cô tới trước ống kính.
“Không……”
“Không sao đâu em yêu, còn có anh ở đây mà.” Ngụy Nam khẽ trấn an: “Em sợ thì đừng nói chuyện, làm theo hướng dẫn của anh là được.”
“Em không sợ.
Chẳng qua…… Khụ,” Nhận ra còn đang live stream, cô cố gắng giữ giọng mình không quá rén: “Chẳng qua không quen thôi.”
“Không quen thì coi như nó không tồn tại đi.” Ngụy Nam bình tĩnh nắm tay cô đặt lên quầy: “Em đừng nhìn vào ống kính, nhìn anh là được.”
“……” Thích Hân Nhiên tạm chấp nhận đứng lại không nhúc nhích nữa, sau khi chắc chắn ống kính không quay đến mặt mới thì thầm một câu: “Ai, ai thèm nhìn mặt anh chứ.”
Đm, cái tật nói lắp chết tiệt này.
“Rồi rồi rồi, không nhìn anh.” Ngụy Nam nhịn cười, buông tay cô ra rồi bảo: “”Bắt đầu thôi.”
– Anh iu gọi người ta là em yêu kìa! Mị chớt đây!
– Ổng