“Rồi rồi rồi, năm nay không cần con đi theo chúc Tết nữa.” Bà Ngụy đồng ý rất vô tư: “Dù sao trước đây cũng chỉ định giới thiệu đối tượng cho con thôi, bây giờ có thì cần gì phải đi, mẹ với bố con lười phục vụ lắm.”
Ngụy Nam: “???”
Do đó, sau khi tiễn bạn gái đi chưa được mấy ngày thì Ngụy tiên sinh lại vội vã về công ty tìm người đặt vé máy bay.
“Dạ? Anh muốn qua đây à?”
Lúc nhận được điện thoại của anh, Thích Hân Nhiên đang giúp mẹ làm sủi cảo, cô liếc mẹ đang ngồi bên cạnh một cái rồi nhanh chóng cầm điện thoại chạy đi nghe.
“Sao lại đột ngột thế ạ.” Thích Hân Nhiên khá bất ngờ: “Khi nào? Anh đặt vé chưa?”
“Anh chưa, chắc khoảng mùng sáu đi, Tết Âm Lịch nhiều người tới thăm hỏi chắc anh chẳng chiếm nổi chỗ trống.” Ngụy Nam đáp: “Đột ngột lắm hả? Anh vốn muốn gặp bố mẹ em, chẳng qua sợ bận đi chúc Tết không có thời gian.
Bây giờ mẹ thả không bắt anh đi cùng nữa mà em cũng ở bên đó nên muốn qua một chuyến.”
“À……” Thích Hân Nhiên khẽ lên tiếng.
Nghe giọng cô có vẻ như đang do dự, trong lòng Ngụy Nam thoáng bất an, dịu dàng hỏi: “Sao thế? Anh qua chỗ em không tiện ư?”
“…… Cũng không phải không tiện.” Thích Hân Nhiên dừng lại một chút mới nói: “Anh đừng đặt vé vội, để em hỏi bố mẹ xem hôm đó có ở nhà không, nhưng khả năng lớn sẽ về quê chúc Tết họ hàng đấy.”
“Được rồi.” Ngụy Nam thả lỏng, không nghi ngờ gì nữa: “Em hỏi xong thì nhớ gọi cho anh ngay nhé, nếu không muộn quá sẽ hết vé mất.”
“Vâng ạ.”
Sau khi cúp điện thoại, Thích Hân Nhiên cất máy đi rồi quay trở lại bàn ăn tiếp tục làm sủi cảo, bà Thích bên cạnh nhìn cô ngồi xuống, thuận miệng quan tâm một câu: “Ai gọi đấy?”
“Một người bạn ở thành phố G ạ.” Cô nói dối theo bản năng: “Anh ấy hỏi con xem Tết Âm Lịch có thể tới đây chơi không.”
“Bạn nam hay bạn nữ?” Bà Thích lại hổi.
Đến đây thì cô không nói dối nổi nữa.
Thật ra sau khi về nhà rồi bình tĩnh suy nghĩ lại hai ngày, cô vẫn cảm thấy việc diễn ra tối hôm đó rất không chân thật.
Hai người đều uống rượu, mượn men say rồi nói những lời đó, cho dù là lời cầu hôn của anh hay phản ứng của của cô đều quá xúc động.
Yêu đương có thể là việc giữa hai người, song kết hôn thì tuyệt đối không phải, thậm chí bây giờ cô còn chưa nói với bố mẹ chuyện mình có bạn trai.
“Mẹ.” Thích Hân Nhiên mím môi, do dự một lát, cuối cùng quyết định thẳng thắn: “Con có chuyện này muốn nói với mẹ.”
“Chuyện gì?” Bà Thích quay đầu nhìn cô con gái của mình một cái: “Có bạn trai rồi hả?”
“???” Cô thoáng sửng sốt, kinh ngạc trừng to mắt: “Sao mẹ biết ạ?”
“Gì? Thật ư?” Trông bà Thích có vẻ còn kinh ngạc hơn cô: “Thật sự có bạn trai rồi?”
Thích Hân Nhiên: “……”
Hoá ra vừa rồi là mẹ thử cô?
“Con nói đi, rốt cuộc là có hay chưa?” Bà Thích gấp đến độ gói nứt cả sủi cảo, đành thay sang một cái vỏ khác: “Không lẽ là người bạn phát sốt hôm trước ư?”
…… Khụ, sao cái gì mẹ cô cũng đoán được hết vậy?!
“Là anh ấy, là anh ấy ạ.” Thích Hân Nhiên từ bỏ phản kháng: “Có ạ.”
“Được được được, hôm trước mẹ với bố con còn bàn nhau xem năm nay đi chúc Tết có cần tìm đối tượng cho con không đấy.”
“Mẹ ——” Năm nào ăn Tết cô cũng sợ việc này nhất: “Con gái mẹ mới hơn hai mươi thôi mà.”
“Hơn hai mươi mà không đi xem mắt thì chẳng lẽ chờ tới hơn 30 hả?” Bà Thích nói.
“……” Thích Hân Nhiên chẳng muốn phản bác, cúi đầu gói sủi cảo.
“Mà này, con quen bạn trai sao không dắt về nhà xem?” Bà Thích lại hỏi.
“Anh ấy là người thành phố G, công việc bận rộn mà ngày nghỉ cũng ít, con thì phải đi học nên chưa tìm được thời gian ạ.” Cô đáp.
“Công việc? Mẹ cứ tưởng là bạn cùng trường con.” Bà Thích nhíu mày: “Bạn trai con làm công việc gì?”
“Tiếp viên hàng không ạ.”
“Ừ, tốt.” Bà Thích không quá băn khoăn vấn đề này: “Nếu đã đi làm thì tuổi cũng lớn hơn con đúng không?”
“Anh ấy hơn con 6 tuổi.” Cô nói.
“Hơn 6 tuổi à……” Bà Thích lại nhíu mày lần nữa: “Hai đứa yêu nhau bao lâu rồi?”
Vấn đề này hơi tế nhị, dù Thích Hân Nhiên cảm thấy kỳ lạ nhưng vẫn thành thật trả lời: “Gần bốn tháng ạ.”
“Thế thì cũng không lâu lắm.” Bà Thích đặt một cái sủi cảo xuống, quay đầu nhìn cô: “Nhiên Nhiên, mẹ nói thật với con, anh bạn trai này của con có vẻ hơi nhiều tuổi, có lẽ không quá hợp đâu.”
“Mẹ, 30 cũng chưa đến mức nhiều tuổi mà.” Thích Hân Nhiên nghe thấy mẹ chê anh thì trong lòng khá khó chịu, dù rằng cô cũng thường xuyên bảo anh già nhưng đều chỉ là nói đùa thôi: “Mẹ còn chưa gặp anh ấy mà đã biết không hợp rồi?”
“Trông con sốt rột chưa kìa…… Thật là, nghe mẹ nói hết được không?” Bà Thích thở dài.
“Mẹ nói đi.”
“Mẹ không bảo 30 tuổi là già mà chỉ lớn hơn con quá nhiều.
Con thử nghĩ xem, sang năm con mới tốt nghiệp đại học, sau đó sẽ học cao học hoặc ra ngoài làm việc, ít nhất phải ba bốn năm nữa mới có thể ổn định.
Khi đó cậu ấy đã bao nhiêu tuổi, cậu ấy có bằng lòng sinh con muộn như thế không?”
“Mẹ, mẹ nghĩ xa quá.” Thích Hân Nhiên nói.
“Không phải mẹ nghĩ xa mà là con nghĩ quá nông cạn.” Bà Thích lắc đầu: “Nếu con thực sự có suy nghĩ muốn lâu dài với cậu ấy thì sẽ phải tính toán đến rất nhiều việc.
Ngoài tình cảm ra thì còn có gia đình hai bên, tương lai của chính con, thậm chí là con cái của hai đứa, vân vân.”
“……” Cô im lặng không nói gì.
“Con lớn rồi, muốn yêu đương với ai mẹ sẽ không can thiệp.” Bà Thích nói rất thấm thía: “Nhưng có vấn đề nên nhắc nhở thì mẹ vẫn sẽ nhắc nhở, con tự nghiêm túc ngẫm nghĩ lại xem, cũng tìm một cơ hội để hai bên nói chuyện với nhau, đừng nóng vội rồi đưa ra một số quyết định mà khả năng sau này con sẽ hối hận.”
Những lời này của bà Thích như một chậu nước đá lạnh hắt vào đầu Thích Hân Nhiên làm cả người cô ướt lạnh, nháy mắt tỉnh táo lại.
Kết hôn.
Đối với cô mà nói thì quả thực hơi vội vàng.
Không chỉ là vấn đề thực tế mà mẹ nhắc nhở, còn có một vấn đề càng quan trọng hơn mà cô chưa nghĩ ra.
“Ngụy Nam?”
Buổi tối tắm rửa xong, bố mẹ và em trai cô ngồi ngoài phòng khách xem tiết mục chào năm mới, còn cô trốn vào trong phòng gọi cho ai kia.
“Hửm, sao lúc này em lại gọi cho anh?”
Giọng nam dịu dàng quen thuộc từ đầu dây bên kia truyền đến lẫn trong tiếng nhạc chào năm mới nghe không quá rõ ràng.
“…… Em muốn gọi thì gọi thôi.” Thích Hân Nhiên bĩu môi: “Ngài bận rộn nên thần không gọi được đúng không?”
“Không dám không dám.” Ngụy Nam nghe giọng điệu đó của cô thì chỉ cho là câu mạnh miệng bình thường: “Em nói một câu nhớ anh thì chết à?”
“Không ạ, nhưng bảo em nói dối thì hơi khó.” Cô không cam lòng yếu thế đáp trả.
“Đau lòng quá đi.” Ngụy Nam vô cùng bất lực: “Tết nhất rồi cũng chẳng chịu nói mấy câu ngon ngọt dỗ dành anh.”
“Sao em phải dỗ dành anh.” Thích Hân Nhiên nói: “Anh gặp chuyện gì không vui ư?”
“Đương nhiên là có.” Ngụy Nam tủi thân: “Đêm giao thừa có mỗi một mình, bạn gái cũng không ở bên cạnh, anh rất đau khổ.”
“Phì.” Thích Hân Nhiên bị giọng điệu đó của anh chọc cười: “Bác trai bác gái không ở nhà hả?”
“Hai người họ dắt tay nhau chạy lên tàu biển đi du lịch rồi, hôm qua mới xuất phát.” Ngụy Nam đáp: “Mới rồi mẹ còn khoe video cho anh xem, thật là quá đáng.”
“Anh đáng thương ghê ha ha ha ha ha ha.” Thích Hân Nhiên cười sung sướng: “Thế sao anh không đi cùng bố mẹ?”
“Đi cùng người lớn có gì vui.” Ngụy Nam nói: “Nếu đi thì phải đi với em mới thú vị.”
“Anh nói nhiều như thế mà em có thấy anh thực hiện bao giờ đâu.”
“Do ai vừa phải đi học lại phải tới phòng làm việc? Đã thế còn trách anh?”
“Đúng đúng, cứ trách anh đấy.”
……
Hai người trêu đùa một lát, nói đông nói tây cứ thế trôi qua nửa tiếng.
“Rồi sao? Hôm nào thì bố mẹ em ở nhà?”
Cách 0 giờ còn có mấy phút, cuối cùng Ngụy Nam cũng mở miệng nhắc tới chuyện này.
“Bố mẹ em bảo mùng sáu phải về quê, ở lại khoảng ba bốn ngày mới về.” Thích Hân Nhiên bịa ra cái cớ đã chuẩn bị sẵn: “Đến lúc đó chỉ có em với em trai ở nhà, anh đến cũng không gặp được bố mẹ em đâu.”
“Bố mẹ em ở lại quê lâu thế?” Ngụy Nam hỏi.
Kỳ nghỉ Tết của anh chỉ được đến mùng tám đầu năm mà thôi.
“Vâng,