Ngụy Nam quay đầu nhìn mà mãi không thấy người quay lại, anh bèn cố ý ghé sát vào hỏi một câu: “Em che kín như vậy không sợ ngạt thở à?”
Hơi thở ấm áp phả vào vành tai ngưa ngứa làm Thích Hân Nhiên bất giác quay mặt né tránh.
Không ngờ tránh đi nguồn nhiệt kia lại không thể tránh được nụ hôn trộm của ai đó.
“Ưm.”
Chỉ một chút.
Lúc anh lùi lại bị cô liếc xéo, Ngụy Nam không để bụng cong môi cười: “Gần nửa tháng không gặp, em không nhớ anh à?”
“Không nhớ.” Thích Hân Nhiên đáp rất nhanh.
“Nhưng mà anh nhớ em.” Ngụy Nam lại cúi đầu hôn cô: “Nhớ đến mức ăn không ngon.”
“…… Điêu.” Còn lâu cô mới tin.
Ngụy Nam cười khẽ, chống tay rướn người nhìn cô, cơ bắp trên vai lưng khoẻ khoắn rắn chắc, đẹp đến mê người.
“Em lừa anh chút xíu cũng không được hả.” Anh tỏ vẻ tủi thân.
Nói xong lại nhìn cô một lúc, tiếc rằng vẫn chẳng chờ được cô mở miệng nói dối, anh đành phải cười quay mặt đi, chuẩn bị đứng dậy thu dọn đống lộn xộn trên mặt đất.
Song không thành công.
Đằng sau lưng bỗng nhiên có người dán chặt, ấm áp mềm mại, hai cánh tay trắng ngần ôm vòng bên hông làm anh muốn chạy cũng không được.
“Em cũng rất nhớ anh.” Cô ấp úng: “…… Không phải lừa anh đâu.”
Nhớ chứ.
Sao lại không nhớ?
Từ khi lên máy bay đã bắt đầu nhớ, nhớ quay quắt suốt 11 ngày.
Tận đến lúc này trông thấy anh ở trước mắt, có thể gặp được, hôn được, cảm nhận được mới bắt đầu thả lỏng.
Chẳng qua cô không quen nói ra mà thôi.
Nhưng nếu anh muốn nghe, cô sẽ cố gắng học cách bày tỏ.
Cuộc sống sau này còn rất dài, tóm lại sẽ dần dần quen.
“Ừ, anh biết rồi.” Vế đầu Ngụy Nam còn thoáng ý cười, vế sau lại trở nên nặng nề: “Có điều em thế này làm anh muốn phạm tội quá.”
“???” Thích Hân Nhiên vốn định tình tứ thêm mấy câu lại được anh nhắc nhở, bấy giờ cô mới phát hiện ra chăn bị rơi, bản thân thì không mặc quần áo, cứ thế trần như nhộng ôm anh…… Cô lập tức kéo chăn lên che trước ngực, sau đó nhấc chân đá mạnh ai kia xuống giường: “Cút!!!”
“Này này, vừa rồi ai bảo nhớ anh ý nhỉ.”
“Lịt pẹ anh im đi!”
……
Sau đó ai kia xuống tầng, Thích Hân Nhiên nằm trên giường ngủ thêm một lúc.
Có lẽ tối qua ngủ không sâu nên cô bọc mình trong ổ chăn ấm áp chốc lát thì ngủ thiếp đi.
Đến khi tỉnh lại, căn phòng đã khôi phục lại dáng vẻ ban đầu, đống quần áo vứt tứ tung dưới tầng cũng được nhặt lên đặt trên ghế bên mép giường, anh còn đặt áo bra ở trên cùng để cô lấy cho tiện……
Khụ, có điều không biết anh đi đâu rồi.
Thích Hân Nhiên xốc chăn xuống giường mặc quần áo.
Cô vừa ra khỏi phòng đã ngửi thấy mùi thơm từ trong bếp bay ra, nhớ tới chảo cơm rang buổi sáng còn để trong đó bèn vội vàng xỏ dép chạy xuống tầng.
“Em dậy rồi à?” Ngụy Nam cầm muôi xào thức ăn, bên cạnh còn đun nước sôi, sau khi nghe thấy tiếng động thì quay đầu lại nhìn qua, mỉm cười: “Em ngủ như lợn ý.”
“Xí, anh mới là lợn ý.” Thích Hân Nhiên nhìn đĩa đặt trên kệ bếp, tất cả đều là nguyên liệu nấu lẩu, chay mặn kèm mỳ tôm: “Anh đi ra ngoài mua đồ ăn ạ?”
“Không, bên ngoài lạnh thế ai hâm mới ra.” Ngụy Nam mở vung nồi lên bỏ thêm nước cốt lẩu vào trong: “Tất cả trong tủ lạnh hết, em không biết ư?”
“……” Cô đâu phải chịu trách nhiệm nấu cơm, ai rảnh nghía chứ: “À.”
“Những thứ này sẽ bê ra ngoài, bao giờ nước lẩu xong là ăn được rồi.” Ngụy Nam giơ tay chỉ chỉ để cô hỗ trợ.
“Rất tiếc, lợn chỉ biết ăn chứ không biết làm.” Thích Hân Nhiên hừ một tiếng.
“Anh là lợn anh là lợn, mong em bê đồ ra ngoài giúp anh, xin chân thành cảm ơn.” Ngụy Nam bất đắc dĩ dỗ dành.
“Ok.” Thích Hân Nhiên mím môi cười trộm, khi đi ngang qua còn tiện tay véo eo anh một cái rồi mới bưng đồ ra bàn ăn.
Ngày mai mùng tám phải đi làm, Ngụy Nam chỉ đặt vé máy bay trong ngày, sáng tới tìm, tối lại đi.
Do thời gian cấp bách bên ngoài lại lạnh, hai người bọn họ chẳng muốn ra ngoài chơi mà rúc vào nhau xem TV, trò chuyện.
Tâm sự rất nhiều.
Từ khi đôi bên gặp nhau đến yêu đương, sau khi yêu mấy tháng kèm với một số việc mấy ngày nay đang suy nghĩ
Thật ra khi thực sự chia sẻ mới phát hiện thẳng thắn một vấn đề gì đó hoàn toàn không khó như trong tưởng tượng, hai người chia sẻ tốt hơn một người gánh vác rất nhiều.
Về việc kết hôn, cô cũng nghiêm túc bày tỏ suy nghĩ của mình với anh.
Một phần do bố mẹ, một phần do cô chưa chuẩn bị tốt mà đã tùy tiện chấp nhận lời cầu hôn, với anh với bản thân mà nói đều rất thiếu trách nhiệm.
Ngụy Nam tôn trọng quyết định của cô.
Dù sao anh cũng chừng này rồi, có chờ cô thêm hai ba năm cũng chẳng sao.
8 giờ tối máy bay cất cánh nên 6 giờ đã phải tới sân bay làm thủ tục, trước khi tới còn phải về khách sạn lấy hành lý.
Tuy nhiên, anh bạn trai tốt họ Ngụy vẫn nấu xong bữa tối mới đi, Thích Hân Nhiên muốn tiễn anh rồi lại bị từ chối.
Anh bảo rằng đàn ông đàn ang không thiếu tay thiếu chân, em tiễn làm gì.
Sau đó Ngụy Nam bọc kín bản thân như cái bánh chưng rồi kiên cường một mình ra cửa.
Sau khi anh đi, một mình Thích Hân Nhiên ăn cơm, rửa bát, thu dọn nhà cửa.
Từ thành phố S bay trở về thành phố G mất khoảng 4 tiếng, cô cũng không quá mệt nên ngồi xuống sô pha xem TV, lướt Weibo chờ tin nhắn của anh.
Nhưng mà đến tận 2 giờ sáng vẫn chưa thấy tin nhắn.
Cô thoáng bất an song lại yên lặng khuyên chính mình đừng nghĩ nhiều.
Biết đâu chỉ là máy bay đến muộn còn chưa tới, hoặc là người nào đó về nhà ngủ rồi quên khởi động máy mà thôi.
Không có việc gì đâu.
Thích Hân Nhiên ngáp một cái, đứng dậy vào phòng tắm xả nước nóng, chuẩn bị tắm rửa sau đó đi ngủ.
Cô có một thói quen tắm bồn khi ở nhà một mình là vừa ngâm bồn vừa nghịch điện thoại.
Làm thế cốt là để tránh ngâm thoải mái quá rồi ngủ quên, hoặc thiếu oxy ngạt chết hoặc chết đuối trong bồn tắm.
Nhưng hơn nửa đêm cũng không có gì đáng xem, lướt một vòng, cuối cùng quay lại Weibo xem video hài.
“Ting.” Đột nhiên có thông báo tài khoản follow đăng trạng thái mới.
…… Muộn vậy?
Thích Hân Nhiên khẽ nhíu mày, mở ra rồi kéo xuống để load lại giao diện.
– @Hàng không Tiệp Á: Chuyến bay mang số hiệu 3A8257 từ thành phố S đến thành phố G do trục trặc máy móc đã phải hạ cánh khẩn cấp, tới rạng sáng 1 giờ 8 phút đến thành phố G, 13 hành khách bất hạnh gặp nạn, số còn lại bị thương đã được nhân viên chuyến bay đưa tới bệnh viện cấp cứu.
Đầu ngón tay lướt trên màn hình chợt dừng lại, ánh sáng trắng hắt ra dần dần đọng lại.
Số hiệu chuyến bay…… Số hiệu chuyến bay!
Cô lập tức vào website của công ty hàng không tìm kiếm thông tin của chuyến bay này.
Thời gian cất cánh là 8 giờ.
Chỉ duy nhất chuyến này.
Nước trong bồn tắm vẫn ấm áp mà Thích Hân Nhiên lại có cảm giác như rơi vào hầm băng.
Phản ứng đầu tiên chính là gọi điện thoại cho anh.
Tắt máy.
Tắt máy.
Vẫn tắt máy.
……
“Hắt xì! Hắt xì!”
Thích Hân Nhiên hoảng hốt lấy lại tinh thần, kinh ngạc phát hiện nước trong bồn tắm đã lạnh từ bao giờ, lúc đứng lên suýt nữa thì trượt ngã —— hai cái đùi đã tê rần, điện thoại cũng văng đi rất xa trên mặt đất.
Cô vội vàng mặc áo choàng tắm rồi qua nhặt điện thoại, lau khô nước trên màn hình.
Sau đó đặt một vé máy bay xuất phát sớm nhất từ thành phố S đến thành phố G.
Khi ấn xác nhận, ngón tay cô run rẩy.
6 rưỡi sáng cất cánh.
Gần 4 tiếng bay.
Cô thậm chí không biết bản thân chịu đựng như thế nào, chỉ biết liên tục gọi điện thoại cho Ngụy Nam.
Vẫn tắt máy.
Gọi vào đường dây nóng của công ty hàng không thì luôn bị báo đường dây bận, có lẽ người thân của những hành khách khác cũng đang rất sốt ruột.
Trên Weibo chính thức không công bố danh sách thương vong, cũng không thông báo tình hình sau đó.
Weibo cũng không viết rõ bệnh nhân đã được đưa bến bệnh viện nào cấp cứu.
…… Anh ở đâu?
Cô rốt cuộc nên đi đâu tìm anh?
Thích Hân Nhiên kéo hành lý, một mình đứng trong sảnh sân bay tấp nập