Vào gương
Ngày đầu tiên, đám người Địch Ni không có bất kỳ manh mối nào, ban ngày ngoại trừ lợi dụng thời gian rảnh rỗi kiểm tra xứng quanh "gương" một chút, thời gian còn lại đều ngoan ngoãn đi học.
Những chiếc "gương" kia cực kỳ bình thường, không có một cái nào làm cho Địch Hạt cảm giác được loại khí tức như buổi sáng ngày hôm trước, ngược lại Lâm Hủ nhìn chằm chằm lâu, không có dị thường đều sắp tưởng tượng ra dị thường, luôn cảm thấy vừa quay đầu lại thì thân ảnh phản chiếu bên trong gương sẽ quay lại nhìn về phía mình, tự làm cho chính mình nổi da gà.
Quan Dục tuy rằng thoát khỏi xúc động dị thường, nhưng thân thể không thể khôi phục nguyên trạng, năng lực cũng bị suy yếu hơn phân nửa.
Hắn đã hỏi qua Địch Hạt, Địch Hạt nói nguyền rủa còn lại đã hòa làm một thể với linh hồn, nếu muốn giải trừ, cần một khoảng không gian và thời gian dài để thực hiện, hơn nữa phải có sự hỗ trợ của Địch Hạt, tốt nhất là nên trở lại không gian chủ thần sau đó mới làm.
Vì vậy, hắn chỉ có thể chịu đựng sự suy yếu trong phó bản đầu tiên này.
Một ngày học khiến cho mọi người đều cảm thấy mê man, đối với nhân loại đã thoát ly trường học nhiều năm mà nói, cơ bản không khác gì đang nghe sư thầy niệm kinh.
Địch Hạt ngược lại rất tò mò, sự hiểu biết của hắn về tri thức của nhân loại cơ bản chỉ đến từ những vật phẩm mà nhân loại hiến tế cho "thần tử", cho nên có tri thức hắn sẽ cảm thấy quen thuộc, nhưng có những tri thức hắn lại hoàn toàn không hiểu.
Xem ra sau này có thể đi xem những đồ vật có thể đổi được trong thương thành của chủ thần một chút.
Cho đến khi tan học, ba người đều không gặp phải chuyện gì kỳ quái.
Bọn họ cùng nhau ăn cơm tối, không gặp được người chơi khác, trước khi tách ra, Địch Hạt đứng ở trước mặt Lâm Hủ, quấn một luồng sương đen lên người cô, dùng để bảo vệ thân thể và định vị, chuyện buổi sáng vẫn luôn khiến hắn có chút không yên tâm.
Nàng hướng về Địch Hạt nói một tiếng cảm ơn, liền đi vào ký túc xá của mình.
Ngày hôm qua Lâm Hủ ở trong phòng không gặp phải chuyện gì, nhưng hôm nay, lại có người theo dõi cô.
......!Trong khi tắm, một bóng đen dần dần xuất hiện ở trong gương.
"Nó" toàn thân mọc đầy lông, nhưng còn chưa kịp đụng phải gương, đã có một tầng sương mù màu đen mơ hồ tràn ngập, giống như là muốn tô điểm tất cả dị thường.
Quái vật lông đen này phản ứng rất nhanh, không bị sương mù dính liền lui ra, phía sau "nó", một cô gái trong suốt dần dần hiện lên, thân ảnh so với ngày hôm qua có chút ảm đạm, cùng quái vật nhìn đám hắc vụ, khuôn mặt nhạt nhẽo nghiêm túc.
Sau đó các nàng thử đánh tan, tới gần, dời đi, đều không có cách nào vòng qua sương đen, tiến vào phòng mục tiêu.
Thẳng đến khi Lâm Hủ lên giường ngủ, các nàng đều không có cách nào bỏ chướng ngại vật bất thình lình xuất hiện này.
Cô gái cho rằng, chỉ cần kéo đối phương vào "gương", ở "thế giới phản chiếu" sương đen sẽ không thể ngăn cản chính mình, đi vào tập kích đồng đội của thiếu niên đả thương mình.
Mà kéo vào "Thế Giới Phản chiếu" cũng không nhất định cần tiếp xúc với đối tượng, cũng có thể trực tiếp đem hai không gian tiến hành đối điệu, vì thế cô giơ lên một chưởng, vung xuống phía dưới, phòng ngủ của Lâm Hủ trong nháy mắt liền chuyển hóa thành "Thế giới phản chiếu".
Trong không khí vang lên một tiếng thủy tinh vỡ vụn, Lâm Hủ vẫn không tỉnh, chỉ ôm chăn trở mình.
Quái vật lông đen không thể chờ đợi để xông vào phòng ngủ để cắn nát đồng đội của tên đáng ghét kia.
Nhưng ngoài dự liệu của các nàng, tầng sương đen kia cư nhiên vẫn quấn quanh toàn bộ phòng ngủ, phảng phất như một tầng vòng bảo hộ.
Quái lông đen nếu không phải bị cô gái kéo một chút, thiếu chút nữa liền đụng phải.
Các nàng hai mặt nhìn nhau, chẳng lẽ đêm nay không có cách nào để tiếp cận được tên nhân loại này sao?
Các nàng không dám mạo hiểm xông vào, dù sao cảnh tượng sáng nay còn rõ ràng trước mắt, thiếu niên kia căn bản cũng không có tiến vào "Gương Chiếu", nhưng lại có thể phát ra công kích có thể thương tổn đến các nàng, nếu như trêu chọc phải kẻ thù mạnh như vậy, các nàng căn bản không có khả năng dễ dàng đào thoát, thậm chí còn có khả năng bị chân chính đánh chết.
Tràng diện đột nhiên dừng lại, trước kia, thậm chí tối hôm qua còn tùy ý đùa bỡn con mồi, hiện tại chỉ có thể đứng ở ngoài phòng không dám tiến thêm một bước.
Quái vật lông đen đột nhiên bắt đầu tạo ra tiếng ồn, đập vỡ phòng khách của "thế giới phản chiếu", hy vọng có thể đánh thức con mồi, để cho cô gái kia bước vào cái bẫy khủng khiếp.
Đáng tiếc Lâm Hủ ngủ vô cùng ngọt ngào, làm cho tất cả hành vi của "nó" đều biến thành vô ích.
Cứ như vậy, Lâm Hủ ở trong phòng ngủ "Phản chiếu thế giới" an tâm ngủ cả đêm, mặc dù bị hai quái vật nhìn chằm chằm, nhưng nàng cái gì cũng không phát hiện, trực tiếp ngủ đến sáng sớm hôm sau.
......
Sáng hôm sau, Địch Hạt và Quan Dục lần nữa đi tới căng tin, lại phát hiện người chơi tới nơi này trở nên ít đi, thậm chí cho dù đến, sắc mặt cũng không đẹp.
Loại trừ nữ nhân ngày đầu tiên đi ra khỏi cổng trường, hai nữ game thủ tối hôm qua bị quỷ tàn sát, hiện tại hẳn là còn lại bảy người, ngoại trừ Địch Hạt, Quan Dục, Lâm Hủ, hẳn là còn có hai người nam hai nữ nữa.
Nhưng bây giờ trong căng tin, chỉ có hai nữ sinh cùng một nam sinh sắc mặt cực kém, nam sinh kia không thấy đâu, thậm chí ngay cả Lâm Hủ cũng không xuất hiện.
Địch Hạt hơi nhíu mày, hắn cùng Quan Dục ăn điểm tâm, đợi đến nửa tiếng trước khi lên lớp tiếng chuông vang lên, đều không nhìn thấy bóng dáng của Lâm Hủ.
Ba người chơi còn lại đều đã đi rồi, bọn họ toàn bộ hành trình đều không nói gì, phảng phất bị mắc kẹt trong cảm xúc của mình, không biết tối hôm qua bọn họ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
"Địch, chúng ta có muốn đi xem không, có lẽ Lâm Hủ cũng giống như hai nữ game thủ ngày hôm qua gặp phải chuyện gì."
“......!Không vội, để ta hỏi cô ấy."
Quan Dục sửng sốt một chút, đột nhiên nhớ tới "nhóm chất trong não" mà Địch Hạt đã taoj vào ngày hôm qua, lúc này mới giật mình.
Cũng không thể trách hắn, sáng hôm qua bọn họ vừa mới thành lập nhóm chat để trò chuyện xong, nhưng bởi vì luôn ở cùng một chỗ, chưa từng dùng loại phương thức đối thoại trong đầu này nữa, vì thế vẫn luôn nói chuyện trực tiếp.
Bởi vì đối với phương thức này không quen thuộc, cũng chưa từng có loại kinh nghiệm "không để ý phó bản, không gian" giao tiếp toàn năng này, cho nên hắn vẫn không có nhớ tới cái "nhóm" có cảm giác tồn tại cực yếu này.
Là hắn thấy ít, bất quá từ bây giờ trở đi, phỏng chừng muốn quên cũng không quên được.
[Lâm Hủ, cô đang ở đâu? ]
[Địch Hạt? Ôi, ôi! Ồ… Tôi cũng không biết, nhưng ở đây còn có một nhóm người nữa.
] Sự
sụp đổ của bóng ma điện tử đã tạo ra sự rực rỡ của giao tiếp của người chơi.
Mặc dù không thể quảng bá.
Giống như Quan Dục, Lâm Hủ cũng quên mất sự tồn tại của "nhóm" này, cho nên vẫn không trao đổi với đám người Địch Hạt.
Buổi sáng cô vừa ra khỏi phòng ngủ còn chưa lập tức chú ý tới thảm cảnh trong phòng khách, vẫn rửa mặt xong từ phòng vệ sinh đi ra mới đột nhiên phát hiện, phòng của mình đã bị nổ tung.
Nàng trước tiên hoài nghi chính là, có quỷ quái nhìn chằm chằm vào mình, đem chính mình đưa đến dị không gian.
......!Không thể không nói, phỏng đoán này của cô thật sự là đã chính xác, nhưng kỳ thật quá trình này so với suy nghĩ của cô còn phức tạp hơn một chút.
Đúng vậy, một chút.
Bởi vì cùng đám người Địch Hạt hẹn xong sẽ cùng đi đến lớp, cho nên nàng vội vàng hoảng hốt thu thập xong cửa, muốn nhìn xem trên thực tế là tình huống gì, nếu thật sự tiến vào không gian khác, rốt cuộc phải như thế nào mới có thể thoát ra.
Kết quả là ngay sau khi cô đi ra ngoài, cô đã nhìn thấy.
Ngoài cửa căn bản không phải là hành lang ký túc xá của cô, mà là nhà vệ sinh của tòa nhà giảng dạy.
Xung quanh cô không có ai cũng không có gì kỳ quái, chỉ là một cái WC trống rỗng, sương đen nhàn nhạt vờn quanh cô, làm cho cảnh tượng vốn tồn tại đều không thể hiện ra.
Nàng đơn giản kiểm tra một chút, phát hiện đích xác không có cái gì, liền xoay người đi ra ngoài.
Ngoài cửa không phải là hành lang bên ngoài nhà vệ sinh, ngược lại là ngoài cửa sổ lớp học ở giữa hành lang.
Sau đó nàng liền xác định là mình đích xác tiến vào một không gian kỳ quái nào đó, hai là mình trong thời gian ngắn căn bản tìm không thấy lối ra.
Tuy rằng đến thời gian Địch Hạt bọn họ nhất định sẽ biết mình xảy ra chuyện, thế nhưng nơi này rốt cuộc là địa phương quỷ gì a, nếu có quỷ mà nói, không thể đi ra nói chuyện với nàng sao? Cũng không thể là mượn một cái sân trường để diễn kịch câm đi.
Không đúng, cái này cũng không có người, ngay cả kịch câm cũng không diễn được, chẳng lẽ là...!Trình bày mô hình kiến trúc cấp khái niệm? Một bộ phim quảng cáo về cơ sở vật chất môi trường khuôn viên trường tốt?
Chính là lúc này, trong đầu nàng nhớ tới thanh âm của Địch Hạt.
[Địch Hạt...!Tôi cũng không biết mình đang ở đâu, mỗi lần mở cửa đều đi tới nơi hoàn toàn không liên quan gì với nhau, căn bản không có quy luật.
]
[...!Trong thực tế, có, nhưng cô không thể nhìn thấy nó.
Cô đừng nhúc nhích, tôi và Quan Dục tới tìm cô.
]
[Hả? Ồ… Tôi biết rồi.]
Sau đó Lâm Hủ liền đứng bất động, chờ Địch Hạt đến tìm nàng, nàng đối với thiếu niên có tín nhiệm tuyệt đối.
Địch Hạt mang theo Quan Dục đi đến cửa căng tin, sau đó phát động hiệu quả danh hiệu "Cảm ơn Hoắc Lam".
Tuy rằng hắn không có đi qua không gian nơi Lâm Hủ đang tồn tại, thế nhưng hắn hắc vụ đi theo cô, hiện tại còn quanh quẩn ở trên người đối phương.
Sương mù đã đi nơi nào thì nơi đó hắn sẽ đến được.
Vì thế mở cửa, Địch Hạt và Quan Dục liền đi tới cửa sổ phòng học ở giữa hành lang bên ngoài, trực tiếp đến "thế giới phản chiếu".
Lâm Hủ còn chưa đợi mấy phút, đã thấy đám người Địch Hạt từ cửa trước phòng học đi ra, trong nháy mắt xuất hiện trước mặt cô.
Nhưng một khắc Địch Hạt xuất hiện, tầm nhìn của mọi người giống như mơ hồ trong chớp mắt, phảng phất toàn bộ thế giới hóa thành gợn sóng trên mặt nước, sau đó đảo mắt lại bình tĩnh lại.
Sau vô số tầng gương, thiếu nữ trung học quỷ dị nâng hai mắt bàng quan lên mặt gương, trong đồng tử trong nháy mắt hiện lên một tia hồng quang thần dị, "Nàng" cảm ứng được, một loại dấu hiệu đến từ linh hồn, không phải linh hồn của "nàng", mà là linh hồn của một thiên thạch.
"Nàng" là quỷ, là gương, là thiên thạch, là cá thể lột xác dưới nhiều ý chí tạp chủng, hiện tại, một trong những ý chí cùng "nàng" nói, có một kẻ địch đã cản trở nó xuất hiện ở lĩnh vực của "nàng", nhất định phải tiêu diệt.
Thân ảnh thiếu nữ trong nháy mắt nghiền nát, lướt qua tầng tầng tầng lớp lớp không gian, truy tìm kẻ địch.
Địch Hạt cũng cảm thấy một tia dao động khó hiểu, thần tính của hắn nhắc nhở có kẻ thù đang tới gần, sau khi thức tỉnh cảm giác, hắn phát giác mình có một danh hiệu hơi hưởng ứng, tựa như đang phát huy tác dụng của chính nó.
Danh hiệu kia, rõ ràng chính là "kẻ thù của bạch nguyệt".
Địch Hạt có chút khó hiểu, phó bản này cư nhiên cũng có dấu vết của [Bạch Nguyệt]? Vị thần này rốt cuộc đã xâm chiếm bao nhiêu thế giới, tạo thành bao nhiêu sự ảnh hưởng.
Không hiểu vì sao, Địch Hạt cảm thấy mình còn có khúc mắc với hắn, mà đó sẽ là một cuộc hành trình không đơn giản.
"Địch? Có chuyện gì vậy? "
Quan Dục nhìn thấy Lâm Hủ đi tới, Địch Hạt lại không trao đổi với cô, ngược lại sững sờ tựa hồ tự hỏi cái gì đó, liền nghi hoặc lên tiếng hỏi.
Thiếu niên chỉ lắc đầu, hiện tại cũng không phải lúc nói chi tiết, hắn chỉ đơn giản đáp lại.
"Ta tựa hồ kinh động tới chủ nhân của thế giới này, đợi lát nữa nếu phát sinh chuyện gì, các ngươi đừng kinh hoảng, ở trong sương mù của ta, ta sẽ bảo vệ tốt các ngươi."
Quan Dục sửng sốt một chút, hơi gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ, tình huống hiện tại của hắn cũng không nói nên lời gì sóng vai tác chiến, chỉ là nội tâm hơi nổi lên một tia khác thường.
Lâm Hủ trực tiếp bị đánh trúng, "Ta sẽ bảo vệ tốt các ngươi", a, lời nói êm tai cỡ nào, vẫn xuất phát từ miệng thiếu niên da đen đẹp trai như vậy, một điểm nào đó trong nội tâm cô bị hung hăng đâm trúng.
Địch Hạt nhẹ nhàng nhìn nàng một cái, không biết lại nghe được thứ gì trong suy nghĩ lung tung của nàng.
Hắn không mang theo hai người trở về hiện thực, ngược lại ở cái "Phản chiếu thế giới" này thăm dò, nếu đã phát hiện ra thế giới dị thường này, đương nhiên phải ở chỗ này tìm kiếm manh mối, có lẽ " điều kiện thoát ra" muốn phá vỡ "gương", liền giấu ở chỗ này.
Về phần trừng phạt nếu như không đi học, nói thật Địch Hạt cũng không thèm để ý, ngày hôm qua chỉ là bởi vì không có mục tiêu, trong gương cũng tìm không thấy dị thường, hắn mới có chút tò mò mà đi học thôi hiện tại có chỗ đáng giá thăm dò hơn, ai còn quản những thứ kia.
Mà có Hắc Vụ bảo hộ, Quan Dục cùng Lâm Hủ cũng sẽ không gặp phải cái gì.
Ba người đi xuống cầu thang và bước ra khỏi cảnh tượng.
......
Không gian "phản chiếu thế giới" này dị thường hỗn loạn, bọn Địch Hạt sau khi đi tới phòng vệ sinh thì vòi hoa sen không đóng, không cẩn thận tràn nước ra khỏi sàn nhà, đi tới một không gian màu đen.
Trong nháy mắt ngã xuống, trong đầu Lâm Hủ nghĩ, "Tôi cư nhiên nặng như vậy sao, phải giảm cân rồi".
......!Nghe được Địch Hạt chỉ có thể không nói gì, hắn đối với tuyệt đại đa số