Nơi này là "Thần Phật Môn", là nơi hội tụ vĩ lực của thần minh.
Trước mặt đều là ảo ảnh, là cảnh tượng trước kia được thần lực huyễn hóa tái hiện lại.
Vương Chi Hách hư ảo nhàn nhạt, ôm thân thể của đồng đội đã bị nghiền nát tiêu tán, chậm rãi hóa thành hư vô, không ngừng sụp đổ gào thét, trong miệng hắn tràn đầy tiếng rên rỉ áp lực đến cực hạn, giống như là muốn khóc, lại vì chống đỡ một hơi, khống chế chính mình không rơi nước mắt.
Nhưng ánh mắt của hắn không cách nào không toát toát ra sự bi thương cùng tuyệt vọng, cùng với những cừu hận và sự điên cuồng xâm nhập tận xương tủy.
"Khải!"
Người đàn ông không kiềm chế được cảm xúc gọi tên của người đồng đội cuối cùng của mình, như thể cầu nguyện cho một cái gì đó, nhưng thực tế sẽ không đáp ứng mong muốn của mình.
Thực tế chỉ có thể rơi xuống vách đá, bật ngón tay của mình.
Vốn Vương Chi Hách còn đang cố gắng chống đỡ, không dám lộ ra sự yếu đuối ẩn giấu, nhưng khi Khải kêu gọi một tiếng, khiến hắn rốt cuộc không chịu nổi nữa, nhịn không được mà rơi nước mắt, khóc không thành tiếng.
Hắn muốn cứu Khải, muốn cứu người chiến hữu cuối cùng của mình, nhưng sức lực nhỏ yếu cùng vô lực đã cắn nuốt tất cả hy vọng, làm cho hắn chỉ có thể nhìn chiến hữu giãy dụa trong phút giây cuối cùng, bất lực.
"A Hách...!Đây, đây là điểm của tôi...!Anh hãy nhận nó...!Có như vậy, hẳn là khụ khụ, đủ rồi..."
Vương Chi Hách biết Khải đang nói cái gì là đủ rồi, nhưng hiện tại hắn không muốn suy nghĩ những chuyện này, chỉ quan tâm đến chiến hữu sắp chết.
Thân thể Khải chỉ còn lại đầu và nửa người trên, hắn dùng khí lực cuối cùng điều ra hệ thống của mình, tính toán đem điểm số của mình chuyển giao cho đội trưởng của bọn họ, làm hy vọng cuối cùng.
Loại động tác này dị thường thuần thục, phảng phất ở trong đầu diễn luyện quá nhiều lần, cũng ở trong hiện thực gặp qua quá nhiều lần.
"Không, không!"
Vương Chi Hách hô to nghe có vẻ như là cự tuyệt, nhưng cũng không phải là cự tuyệt những điểm này, mà là cự tuyệt kết cục đại biểu cho loại hành vi này.
Những người sống sót cuối cùng của thế giới 000 của bọn họ đã lập một lời thề, nếu ai đó muốn chết trong trò chơi, bọn họ sẽ chuyển điểm của họ cho đồng đội của họ.
Như vậy mới có thể không lãng phí bất kỳ điểm nào, như vậy mới có thể có được điểm có thể đổi "đạo cụ kia".
Một người không được thì một đám người, một đám người không được thì tất cả mọi người.
Tất cả mọi người đều cống hiến số điểm của mình, sẽ luôn có biện pháp lấy đủ điểm.
Sẽ luôn có cách để trả thù tên thần minh đáng ghét kia.
Ngay cả khi họ chết, họ phải mở đường cho những người bạn đồng hành của họ.
"Đừng...!Nói nhảm...!Chẳng lẽ khụ, anh muốn nhường...!Nỗ lực của tất cả mọi người, đều lãng phí sao...! "
Sức lực thân thể của Khải đã không còn nhiều, cơ hồ chỉ còn lại vai và đầu, ngữ khí của hắn suy yếu đến khó có thể tiếp tục, nhưng vẫn ra sức lên tiếng với Vương Chi Hách, phảng phất như thúc giục.
"Khải...!Cậu nói sẽ cùng tôi giết đến trước mặt vị thần tà thần điên khùng có bệnh kia, cùng nhau đánh hắn ta khiến hắn sống không bằng chết, để cho hắn ta phải trả giá...!Cậu đã nói rồi! Mọi người đi rồi, chỉ còn lại chúng ta...!Cậu làm sao có thể lưu lại tôi một mình, tự mình ngã ở chỗ này, Cậu đã nói qua..."
"Mọt máu nóng bỏng...!Tôi đã không chống đỡ được cho đến khiđó...!Cho nên anh mới phải giúp tôi...!Thu điểm, đổi cái kia, thay cho tôi đem tên cẩu thần kia đánh đến không thể chết được nữa, biết không...!Thay thế, tất cả chúng ta..."
Giọng điệu của Khải đã bắt đầu hư hóa, bởi vì thân thể hắn gần như chỉ còn lại nửa cái đầu.
Một con mắt còn sót lại đã bắt đầu tan rã, nhưng vẫn cố chấp nhìn Vương Chi Hách, mặc dù cái gì cũng không thấy rõ.
Vương Chi Hách muốn giữ lại chiến hữu, nhưng hắn lại biết rõ ràng, đó là điều không có khả năng.
Dưới ánh mắt tàn phá của đồng đội, thân thể hắn tựa hồ biết không thể tùy ý để điểm số biến mất, vì thế liền giống theo bản năng nhận lấy tất cả điểm của Khải.
Nhìn thấy động tác của Vương Chi Hách, ánh mắt Khải rốt cục cũng dịu dàng, sự vỡ vụn của hắn đã lan rộng đến hơn phân nửa đầu, chỉ còn lại đôi mắt cuối cùng còn chưa tan vỡ.
Không có thanh âm, chỉ có ánh mắt, giống như có quá nhiều chuyện muốn nói, nhưng cái chết đối với nhân loại thật sự quá bất lực, Khải cái gì cũng không kịp biểu đạt, ngay tại trong miệng vết thương dị chủng thần lực ăn mòn, chân chính hóa thành tro tàn.
Vương Chi Hách của hư ảnh gập người, tiếng khóc đè nén chỉ kéo dài vài giây, đã bị nam nhân cưỡng ép đè xuống.
Một lần nữa nâng khuôn mặt, tràn ngập quyết tuyệt và kiên nghị.
Tất cả chiến hữu đều đã chết, tất cả đồng bạn đều rời đi, nhưng
Vương Chi Hách còn không thể dừng lại, hắn không thể.
Dù buồn, tuyệt vọng đến đâu, hắn cũng không thể.
Nếu như hắn dừng lại, liền thật sự mất đi cơ hội cuối cùng này.
Mất đi, cơ hội báo thù tà thần, mất đi cơ hội cứu thế giới 000.
Ngón tay hắn run rẩy triệu hoán ra chủ thần cửa hàng của mình, đổi ra đạo cụ đắt tiền trong văn bản giải thích vẫn tràn ngập trào phúng, "Dực Thần".
Đây là hy vọng của những người sống sót của thế giới 000 của họ cho đến nay.
Mặc dù có thể vẫn còn là một cái bẫy, nhưng họ không có lựa chọn nào khác ngoài việc cố gắng làm điều đó và