“Đô… đô… này?” Nghe được thanh âm của đối phương, Lý Chí bàn tay đang cầm điện thoại không khỏi vì xấu hổ mà xiết thật chặt, “A, An ca sao? Trước kia anh đề nghị để tôi tới công ty, giờ còn có tính không?”
Nói tới Lý Chí người ngày, thời điểm công tác rất thật thà nghiêm túc và cần cù, đối đãi với đồng sự cũng ôn hòa hào sảng, duy chỉ có một chút vấn đề —– lòng tự trọng quá mạnh mẽ. Hiện tại trong xã hội, người ‘trôi nổi’ từ sơn thôn ra thành phố lớn như Lý Chí không hề ít. Chính là hắn cố tình phá lệ mẫn cảm, cho dù không thu tiền thưởng không lấy lòng cấp trên, có đôi khi còn trái lại khiến cấp trên phải cẩn thận ăn nói với hắn, miễn để cho không cẩn thận làm bị thương lòng tự trọng của gia hỏa này.
—- cho nên, làm thủ trưởng của hắn cũng không dễ dàng a…..
Cố tình con gái của ông chủ công ty bọn họ đã nhìn thấy nhiều chàng trai bốc đồng tại thành phố, cảm thấy mới mẻ, cư nhiên liếc mắt một cái lại nhắm trúng Lý Chí. Không nói tới Lý Chí hoàn toàn không có phản ứng gì với ám chỉ khiêu khích của vị đại tiểu thư này, đại tiểu thư này lại tự bổ não (tưởng tượng) rằng tiểu gia hỏa là do xuất thân từ trong núi, đối với tiểu thư nhà giàu yêu nhưng lại không dám yêu, vì thế bay tới trước mặt cha của cô nàng để xin ban hôn. Ông chủ bị con gái ôn ngôn nhuyễn ngữ (ngôn tử ôn nhu, giọng nói mềm mại) một trận, bị tẩy não thành Lý Chí cùng con gái của mình tình đầu ý hợp, cùng ngày đem Lý Chí triệu tới văn phòng của ông để thương lượng hôn sự.
Lý Chí bị ‘bắt mang tới’ một đôi mắt cá chết, mặt không chút thay đổi nhìn ông chủ của mình.
Ông chủ việc vui trong đầu, hoàn toàn quên mất lòng tự trọng của Lý Chí, liên tiếp cằn nhằn, “Việc mua phòng không cần cậu lo lắng, tôi trước cho hai đứa một căn ở khu trung tâm, chờ cậu có tiền trả lại… Sính lễ mang tới tượng trưng một chút là được, chủ yếu là con gái tôi thích cậu. Tôi xem tiểu tử cậu cũng không sai, thực kiên định. Chờ tới khi hai đứa kết hôn thì đi kí hộ khẩu địa bàm…”
Cho nên Lý Chí đồng học vì có lòng tự trọng quá mạnh mẽ, hắn rất có cốt khí xin từ chức.
Trong nhất thời bị kích thích đi từ chức, sau một tuần, tất cả những lý lịch sơ lược gửi đi đều như đá chìm sâu dưới đáy biển, Lý Chí mới rốt cuộc chống đỡ không được. Thời điểm lúc trước, khi thảo luận làm ăn, có một tổng giám đốc nhân sự của công ty có chút danh tiếng ý đồ muốn mời hắn qua làm việc, hơn nữa còn để lại danh thiếp. Tới loại thời điểm này rồi, Lý Chí không thể không buông lòng tự trọng của bản thân xuống để gọi điện cho đối phương.
Tuy rằng công việc hợp tác đã sớm xong, thế nhưng ấn tượng của đối phương về Lý Chí không tồi, lúc này còn hứa hẹn cho hắn một chức vị tại bộ kỹ thuật, hơn nữa còn tự mình dẫn hắn tới công ty để báo cáo.
An Duy đánh giá người trẻ tuổi trước mặt, Lý Chí khung xương không nhỏ, cũng không có vẻ khỏe mạnh, đôi mắt xếch có vẻ phong lưu thoạt nhìn một chút cũng không ảnh hưởng tới cảm giác chính khí trên khuôn mặt. Chậc, nếu như tròng mắt cá chết kia không buồn bã ỉu xìu thì nhất định càng thêm anh tuấn bức người. An Duy ngược lại lại lý giải vì sao cô gái kia lại thích tiểu tử này. An Duy đối với Lý Chí ấn tượng không sai, thanh niên này công tác nghiêm túc. Gã vô tình nhìn thấy không ít người trong công ty mình đang vụng trộm lén nhìn tiểu tử này, hắn lại quay đầu đi, coi nhân viên của chính mình như không khí.
An Duy dưới đáy lòng cười khẽ một tiếng, đầu năm nay người trẻ tuổi ở trong thành phố không có gốc gác không có chỗ dựa lại có cốt khí như vậy… rõ ràng thực sự không có tương lai.
Bất quá gã thật sự rất vui vẻ tặng cho Lý Chí một chức vụ, bởi vì với loại tính cách như thế này, Lý Chí tìm công việc khẳng định chẳng dễ dàng gì. Nếu để hắn lại quay trở về trong núi, ngẫm lại cũng thực đáng thương.
Lý Chí nếu