Trans: Mai
Beta: Yam
Đại học Z có diện tích rất rộng, Nhạc Quỳnh Quỳnh lôi kéo Ninh Tây Cố vòng từ Đông sang tây, đi qua ba con đường, đi bộ hơn bảy tám trăm mét mới tới nơi cô đậu xe.
Trên đường đi có rất nhiều học sinh và người qua đường, cô không đeo kính râm hay khẩu trang, mặc dù hiện tại thời tiết cũng không nóng lắm nhưng cô vẫn mang theo dù để che nắng.
Ninh Tây Cố đứng bên trái cô, tay phải thì giữ lấy tay cô, tay còn lại thì cầm dù.
Nhạc Quỳnh Quỳnh cúi xuống nhìn bóng của hai người bị chiếc dù che khuất hòa vào nhau.
Đi bộ đến một con đường nhỏ rợp bóng cây, Nhạc Quỳnh Quỳnh bảo Ninh Tây Cố cất dù đi.
Có lúc có người đi đường quay đầu lại nhìn, Nhạc Quỳnh Quỳnh không biết là họ đang nhìn cô hay là Ninh Tây Cố nữa.
Cho dù biết người đi đường không có ác ý gì, nhưng cô vẫn có chút chột dạ.
Vì mục tiêu của cô cũng không trong sáng lắm.
Luôn cảm thấy là bản thân đang bắt cóc một nam sinh ngây thơ vậy.
Không sai.
Tối nay cô dự định sẽ lợi dụng bầu không khí hài hòa này, cô muốn đẩy nhanh tiến độ với Ninh Tây Cố.
Cô muốn tặng bản thân mình cho Ninh Tây Cố, làm món quà sinh nhật thứ 25 của mình.
Đi cũng được một đoạn.
Ninh Tây Cố thấy từ lúc cô ra khỏi ký túc xá đến giờ vẫn chưa nói câu nào, nghĩ cô cảm thấy ngượng ngùng nên chủ động trò chuyện an ủi cô: “Chị à, chị không cần cảm thấy xấu hổ đâu.
Nhìn chị cũng chỉ như mười chín hai mươi thôi, người khác chắc chắn cũng nghĩ chị là nữ sinh thôi.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh căng thẳng nói: “Không phải tôi lo lắng điều này.”
Cô quay đầu lại nhìn Ninh Tây Cố, một tia sáng xuyên qua khe hở giữa những tán lá rơi vào đôi mắt Ninh Tây Cố, chiếu sáng làm đôi mắt Ninh Tây Cố nhìn như một viên ngọc sáng long lanh không tỳ vết, sạch sẽ không chút tà niệm.
Ánh mắt Ninh Tây Cố như muốn hỏi: “Vậy thì là chuyện gì thế?”
Dáng vẻ lo lắng của cậu, lại giống chú cún bự con hết lòng tin tưởng chủ nhân của mình vậy.
Nhạc Quỳnh Quỳnh không khỏi cảm thấy xấu hổ, cô nào dám nói với Ninh Tây Cố về suy nghĩ không trong sáng của mình.
Chỉ cần nhìn vào ánh mắt đó, thì cô không được tự nhiên mà nhìn đi chỗ khác.
Ninh Tây Cố vừa đi vừa nói: “Tôi cảm thấy rất vui, chị, cuối cùng thì chị cũng thừa nhận tôi với mọi người rồi.”
“Tôi vốn dĩ vẫn muốn nói là có khi cho đến khi chị không cần tôi nữa, chị cũng sẽ không nói với người khác rằng tôi là bạn trai của chị ấy chứ, hình như chị cảm thấy rất khó để mở miệng.”
Tất nhiên cậu hiểu suy nghĩ của Nhạc Quỳnh Quỳnh, cậu cố tình nói ra như vậy là để khiêu khích cô thôi.
Nhạc Quỳnh Quỳnh bị cậu nói trúng tim đen, không dám quay đầu lại nhìn.
Chỉ là càng cảm thấy xấu hổ.
Khi Ninh Tây Cố nói như vậy, giống như muốn nói: “Tôi biết là chị không nghiêm túc đối với tôi, nhưng tôi thì thật lòng đối với chị.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh nói: “Đi đường thì đừng nói những chuyện này, chúng ta lên xe trước đi.”
Sau khi lên xe.
Nhạc Quỳnh Quỳnh ngồi ở ghế phụ, mắt nhìn về phía trước
Nhưng mùi hương thơm mát sau khi tắm của Ninh Tây Cố cứ thoang thoảng bay đến, hòa quyện với mùi nước hoa trên cơ thể của cô, cô ngửi được nhờ khứu giác nhạy bén của mình.
Đang nhàn hạ nên cô thử phân biệt thử xem, đó là mùi chanh, kiểu mùi cơ bản, nhưng cô không cảm thấy nó không hề rẻ.
Hơn nữa cô cảm thấy nó có mùi thơm hơn bất kỳ loại nước hoa dành cho nam nào, sạch sẽ và còn mang theo hương vị của tuổi trẻ.
Cô nhìn thấy tay Ninh Tây Cố đặt trên tay lái.
Ninh Tây Cố có một đôi tay rất đẹp, ngón tay thon dài, các khớp xương rõ ràng, thậm chí cả móng tay cũng rất đẹp.
Cô nghĩ cậu có thể đi làm một người mẫu tay nam.
Nếu sử dụng đôi bàn tay này để giới thiệu sản phẩm thì chắc chắn sẽ có nhiều người sẵn sàng chi tiền.
Cô nhớ tới lần đầu tiên gặp Ninh Tây Cố, cô nắm lấy tay cậu rồi viết địa chỉ email của mình vào lòng bàn tay.
Khi đó cô nghĩ thế nào nhỉ?
Cô cũng không nhớ rõ nữa.
Đến nhà hàng rồi.
Trước tiên là ăn bánh kem.
Nhạc Quỳnh Quỳnh cười hì hì hỏi: “Đây thật sự là cậu tự tay làm à?”
Ninh Tây Cố gật đầu: “Tất nhiên, trước đây tôi chưa từng làm bánh cho người khác đâu.”
Nếu đổi lại là nửa năm trước, Ninh Tây Cố hoàn toàn không thể tưởng tượng được mình sẽ làm những việc này.
Ngay cả nấu ăn, làm việc nhà cho người khác cũng là trải nghiệm mà từ trước đến nay cậu chưa từng có, cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, bất giác đã làm cho Nhạc Quỳnh Quỳnh rồi.
Cậu cũng không thấy bị yếu thế hay phiền phức, ngược lại còn rất tận hưởng những khoảnh khắc đó.
Nhạc Quỳnh Quỳnh mỉm cười cảm ơn cậu: “Cảm ơn bé thanh cao.”
Không, điều không thể tưởng tượng được nhất là cậu lại vui vẻ tổ chức sinh nhật cho một người phụ nữ như vậy.
Ninh Tây Cố cắm một cây nến trên bánh và nói: “Ước đi.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh đưa điện thoại cho cậu: “Giúp tôi chụp một tấm ảnh, nhớ là phải chụp đẹp chút đó.”
Hai tay Nhạc Quỳnh Quỳnh đan vào nhau, chống vào cằm, nhắm mắt lại.
Ngọn đèn tường màu cam mờ ảo phủ lên người cô như một tấm vải tuyn mềm mại, ánh nến yếu ớt nhẹ nhàng chiếu trên khuôn mặt cô, bỗng chốc nét mặt cô trở nên yên bình lại.
“Tách.”
Ninh Tây Cố chụp xong.
Cậu nhìn Nhạc Quỳnh Quỳnh, chỉ cảm thấy ánh sáng rơi trên người cô càng thêm dịu dàng và đáng yêu, khiến trái tim cậu lập tức tan chảy.
Cậu nghĩ, quả nhiên lúc người phụ nữ này không nói chuyện vẫn là đáng yêu nhất.
Ninh Tây Cố thật sự muốn biết điều ước của cô là gì.
Nhưng chắc là những thứ như kiếm thật nhiều tiền, trở nên xinh đẹp hơn… Đôi khi cô là một cô gái, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu.
Nhạc Quỳnh Quỳnh mở to mắt, trước ánh nhìn đoán già đoán non của Ninh Tây Cố, cô nở nụ cười rạng rỡ: “Nhìn cái gì đấy? Cậu đang dùng thuật đọc tâm à?”
“Có phải cậu đang đoán tôi ước gì không? Nói cho cậu biết cũng không thành vấn đề, tôi ước sang năm tôi sẽ có được hạnh phúc.”
Không biết lời cô nói là thật hay đùa, Ninh Tây Cố vẫn bán tín bán nghi.
Nhạc Quỳnh Quỳnh chớp mắt ranh mãnh, nói một cách khó đoán được thật hay là giả: “Tôi còn ước, có thể để cho Tiểu Ninh của tôi hạnh phúc như tôi vậy.”
Ninh Tây Cố ngẩn người, cho dù biết có thể Nhạc Quỳnh Quỳnh đang nói dối, nhưng trái tim cậu vẫn đập thình thịch, vừa thấy khó chịu vừa bực mình, tự nhiên lại bị cô dắt mũi.
Nhạc Quỳnh Quỳnh dùng nĩa để lấy một quả tây, đưa tới miệng Ninh Tây Cố: “Này, cho cậu thử trước.”
Ninh Tây Cố vừa mở miệng ăn quả dâu tây, Nhạc Quỳnh Quỳnh không ghét bỏ mà dùng chính cái nĩa đó xiên cho mình một quả, cô ngạc nhiên nói: “Woa, ngon thật đấy.”
Tiếp đó cô bắt đầu biểu diễn một tiết mục “Ghi hình chương trình ẩm thực” tại chỗ cho Ninh Tây Cố, cô còn dùng những từ ngữ khoa trương để khen ngợi chiếc bánh Ninh Tây Cố làm, khiến cậu vừa không nói nên lời lại vừa tức cười.
Sau khi ăn bánh và dùng xong một bữa ăn thịnh soạn, Nhạc Quỳnh Quỳnh gọi một chai sâm panh.
Nhạc Quỳnh Quỳnh hỏi: “Cậu có uống không?’’
Ninh Tây Cố do dự, nói: “Nếu tôi cũng uống thì khi về ai lái xe?”
Nhạc Quỳnh Quỳnh nói: “Thì gọi taxi.”
Hôm nay là một ngày đặc biệt, vì vậy cuối cùng Ninh Tây Cố vẫn đồng ý lời mời uống rượu cùng Nhạc Quỳnh Quỳnh.
Nhưng cậu uống không nhiều, sợ mình sẽ say, cậu còn phải chăm sóc Nhạc Quỳnh Quỳnh nữa.
Nhạc Quỳnh Quỳnh thầm nghĩ: Uống rượu cũng tốt, uống nhiều để lấy can đảm.
Nhưng trên thực tế cô uống quá giỏi nên vẫn tỉnh táo, ngay cả mặt cũng không đỏ.
Trước đây Nhạc Quỳnh Quỳnh luôn tự hào về tài ngàn chén không say của mình, nhưng hôm nay lại có chút khó chịu, sao cô lại có thể uống được nhiều như vậy?
Ăn xong thì cũng mới hơn tám giờ.
Nhạc Quỳnh Quỳnh kéo Ninh Tây Cố, tiếp tục tăng hai đi bar uống rượu.
Họ đến quán bar lần đó hai người gặp nhau.
Nhạc Quỳnh Quỳnh vừa uống rượu vừa nhảy, vô cùng cao hứng, Ninh Tây Cố ở bên cạnh nghiêm túc bảo vệ cô.
Thậm chí Nhạc Quỳnh còn kéo cậu lên sàn để nhảy cùng.
Cô mượn rượu để bung lụa.
Ninh Tây Cố lại nhìn cô với biểu cảm bối rối, không có khung cảnh kiều diễm, chỉ là đang nhìn một người điên say rượu, hết lần này đến lần khác thuyết phục cô: “Chị uống đủ chưa?… Tôi? Tôi không uống được nữa rồi.”
Điều này làm cho Nhạc Quỳnh Quỳnh có chút bực bội.
Vốn dĩ cô hy vọng Ninh Tây Cố biết tình thú một chút, chủ động biểu hiện ra một phần ý tứ, tối thiểu thì cũng bị cô quyến rũ ít chút chứ? Sau đó cô có thể mượn nước đẩy thuyền rồi.
Nhưng hôm nay quý ông Ninh Tây Cố lại vô cùng ga lăng,