Trans: Kim Ngân
Beta: Yam
Tay cầm đũa của Nhạc Quỳnh Quỳnh khựng lại, sau đó dứt khoát nói: “Sẽ không.”
Hẳn là sẽ không.
Tuy là cô rất thích Ninh Tây Cố.
Haiz, trai trẻ thật phiền toái, trai tân còn phiền toái hơn.
Nhạc Quỳnh Quỳnh suy nghĩ có chút cặn bã, chỉ ngủ có một lần liền muốn kết hôn, đùa gì vậy?
Phú bà trẻ tuổi xinh đẹp như cô nào có dễ câu như vậy? Này là muốn bẫy cô sao?
Ninh Tây Cố nhất thời ấm đầu, buột miệng nói ra đã cực kỳ hối hận rồi, lại còn bị cự tuyệt không chút do dự?
Đang ảo não thì Nhạc Quỳnh Quỳnh cợt nhả nói: “Không phải là chị ghét bỏ cậu, nhưng mà chị còn trẻ như vậy, không vội kết hôn.”
Ninh Tây Cố lại càng khó chịu, cậu hiểu rõ Nhạc Quỳnh Quỳnh, nhất định là trong lòng Nhạc Quỳnh Quỳnh đang ghét bỏ cậu.
Người phụ nữ này, những thứ khác thì không ổn, chỉ có tự tin là đứng đầu thiên hạ.
Nhạc Quỳnh Quỳnh còn nói: “Hơn nữa cậu vẫn còn rất trẻ, còn một năm nữa mới đủ tuổi kết hôn mà? Chị không vội cậu vội cái gì?”
“Em không vội.” Ninh Tây Cố thất vọng nghĩ, làm như cậu gấp gáp lắm: “Em chỉ là thuận miệng hỏi thôi.”
Tối hôm qua vừa mới ngủ, Nhạc Quỳnh Quỳnh vẫn còn khó chịu một chút, cũng không phải là vô cùng khó chịu, chỉ là có chút sưng, nhưng không chảy máu.
Tối nay cô cũng không định “Lâm hạnh” Cún con, đang phát sầu không biết nên nói với Ninh Tây Cố thế nào, lại nhìn thấy Ninh Tây Cố tự giác đi dọn giường dành cho khách.
(*Lâm hạnh: chỉ việc cung tần, mỹ nữ phục vụ chuyện chăn gối cho đế vương Trung Hoa xưa)
Như thế lại làm Nhạc Quỳnh Quỳnh cảm thấy ngượng ngùng, cô hỏi Ninh Tây Cố: “Cậu làm gì vậy?”
Ninh Tây Cố tự nhiên nói: “Dọn giường.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh hỏi: “Sao cậu biết cậu phải ngủ ở phòng khách?”
Ninh Tây Cố hừ lạnh một tiếng, giũ giũ chăn, tức giận nói: “Chị mỗi ngày một tâm trạng, cũng không phê chuẩn cho em ngủ ở giường chị.
Cho dù em có là bạn trai của chị đi nữa, nếu em mò lên, chị lại chẳng đạp em xuống à?”
Thật là nói đến độ làm Nhạc Quỳnh Quỳnh đỏ cả mặt.
Nhạc Quỳnh Quỳnh mềm lòng nói: “Hôm qua làm quá nhiều, nếu hôm nay cậu có thể ngoan ngoãn chút, thì cho cậu ngủ với tôi cũng không phải là không được.”
Cô vừa nói xong, Ninh Tây Cố không nói hai lời liền trèo lên giường của cô, hành động nhanh chóng khiến cho Nhạc Quỳnh Quỳnh hối hận cũng không kịp nữa.
Ai muốn ăn chay sau khi ăn thịt chứ?
Tắt đèn.
Đi ngủ.
Hai người trùm chăn cãi nhau.
“Cậu cởi hết quần áo làm cái gì?”
“Nóng quá.”
“Vậy tôi chỉnh lò sưởi thấp xuống 2 độ.
Cậu mặc đồ ngủ vào.”
“Em đây là đang thể hiện chính mình, nếu chị muốn sờ thì có thể sờ bất cứ lúc nào, không cần phải cởi quần áo nữa.”
“Vớ vẩn!”
“Em không vớ vẩn, chị có muốn sờ thử cơ bụng của em không?”
Nhạc Quỳnh Quỳnh cũng không biết sao mình lại mãnh liệt như vậy, mới nghỉ được một ngày, thế mà lại muốn làm rồi.
Cô nghĩ, có lẽ Ninh Tây Cố không biết cô cũng là xử nữ.
Đâm lao thì phải theo lao thôi, cô sợ nếu mình từ chối thì sẽ bại lộ mất, không phù hợp với hình tượng của cô, như vậy thì thật mất mặt! Không được, cô không thể để cho Ninh Tây Cố biết được!
Nhưng không thể không nói, tuy là Ninh Tây Cố còn trẻ, nhưng cũng là một người bạn giường biết học hỏi lại còn rất thông minh.
Trước lạ sau quen, cậu biết phải làm thế nào để hoà tan Nhạc Quỳnh Quỳnh trước.
Ngày hôm sau, mới sáng sớm Nhạc Quỳnh Quỳnh đã đưa Ninh Tây Cố về trường học.
Ninh Tây Cố vừa đến lớp đã bị mấy mấy nam sinh trong lớp vây quanh: “Nhạc Quỳnh Quỳnh là bạn gái cậu à?”
Nhạc Quỳnh Quỳnh vốn dĩ là một hotgirl mạng, cứ cho là không có ai biết, nhưng tin tức “Nam khôi yêu hotgirl mạng” này vừa truyền ra, mọi người chỉ cần lên mạng tra là sẽ biết.
Phản bội hội độc thân có người yêu trước thì cũng thôi đi, người yêu còn là một cô gái mặt mũi xinh thân hình đẹp nữa chứ.
Không chỉ thế lại còn là một hotgirl có chút tên tuổi.
Lúc trước mọi người chỉ biết Ninh Tây Cố yêu một phú bà, tuy rằng nói cậu bám váy phú bà là nói đùa, nhưng không ngờ bạn gái của Ninh Tây Cố chẳng những giàu có lại còn xinh đẹp như vậy.
Sắp làm cho người ta ghen tị đến chết rồi.
Lư Viễn nói đùa: “Phú bà đều chơi cùng phú bà, bạn gái của cậu có cô bạn nào có thể giới thiệu không? kiểu người thích cún con ý.
Anh em! Anh em tốt!”
Ninh Tây Cố bình thản nói: “Người ta cần dáng người đẹp, nếu cậu có tám múi thì tôi có thể giúp cậu hỏi chút.”
Lư Viễn chỉ tay: “Cậu đợi đấy, hôm nay tôi sẽ bắt đầu tập!”
Một trận cười ha hả vang lên.
Trong lớp có một nam sinh vẫn không vừa mắt Ninh Tây Cố, bất ngờ xen vào nói: “Trở thành lốp dự phòng của người khác mà cậu còn vui như vậy ư? Cái loại hotgirl mạng này đều xuất thân từ người mẫu thương mại*, mấy ai được sạch sẽ chứ, nhìn thì thanh thuần, bên trong không biết chơi đùa cởi mở bao nhiêu, chỉ có kẻ ngốc mới coi là bảo bối.”
(*Người mẫu thương mại: là một nhóm người ngoài lề của ngành công nghiệp người mẫu.
Họ không tham gia vào công việc người mẫu thực sự, mà đang chào mời kinh doanh bằng da và thịt dưới danh nghĩa người mẫu.)
Không khí nháy mắt trở lên lạnh lẽo.
Ninh Tây Cố đi đến trước mặt cậu ta, liếc nhìn cậu ta không nói một câu.
Đối phương bị cậu nhìn chằm chằm đến mức bất giác co rúm lại, nhưng vẫn muốn thể hiện:“Cậu làm gì? tôi cũng không chỉ đích danh ai, không lẽ cậu muốn thừa nhận sao?”
Ninh Tây Cố nghiêm túc nói: “Suy bụng ta ra bụng người.
Bạn gái tôi kiếm tiền bằng chính sức lao động của cô ấy.
Cô ấy là một cô gái nhẫn nại chịu khó lại thông minh có năng lực.
Tôi không chấp nhận những suy đoán, bôi nhọ vô cớ về cô ấy.
“Được rồi, tôi nói xong rồi.”
Vừa dứt lời, Ninh Tây Cố vung tay đấm hắn.
Sau đó cậu bị gọi đến văn phòng vì tội đánh nhau, lúc đánh thì rất hăng, còn kiên quyết không thừa nhận mình sai, bị ghi một lỗi phạt.
Đây là lỗi phạt đầu tiên trong đời học sinh ưu tú của cậu.
Nhưng Ninh Tây Cố không thấy hổ thẹn, ngược lại còn cảm thấy rất vẻ vang.
Nhưng chuyện này không cần nói cho Nhạc Quỳnh Quỳnh, dù cậu thấy Nhạc Quỳnh Quỳnh biết thì cũng không sao, cô là một người rộng rãi, chỉ là không muốn làm cô tức giận một chút nào.
Ninh Tây Cố bước ra khỏi văn phòng, ba cậu bạn cùng phòng đều lo lắng đợi cậu, nhao nhao bất bình thay cậu.
Rồi họ lại trêu đùa Ninh Tây Cố: “Nguôi giận chưa? Nam khôi Ninh.
bây giờ cả trường đều biết cậu nổi giận vì hồng nhan rồi.”
“Cậu đánh như vậy, người không biết còn tưởng