Edit: Song
Beta: Yam
Đổi thành trước kia thì Nhạc Quỳnh Quỳnh đã lớn miệng khoe khoang khắp nơi với chị em plastic từ sớm rồi.
Hai tháng nay trải qua không ít chuyện, cô cũng không khoe khoang như vậy nữa.
Cô sợ lại có âm mưu gì, ngộ nhỡ trang điểm xinh đẹp, ăn mặc đẹp đến cửa hội trường, kết quả lại bị ngăn lại, không thể đi vào thì chẳng phải là rất xấu hổ sao? Là do cô một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng.
Nhạc Quỳnh Quỳnh thêm phương thức liên lạc của nhân viên công tác tại dạ hội từ thiện để hỏi thăm tình hình.
Cô suy nghĩ, do dự một lát, cuối cùng vẫn hỏi một câu: “Có cần đi cùng bạn nam không?”
Đối phương nói rằng không yêu cầu, nhưng có thể dẫn theo.
Nhạc Quỳnh Quỳnh cảm thấy da mặt mình dày thật, một con tép như mình trà trộn vào cũng thôi đi, còn muốn mang theo người cùng trà trộn vào.
Vậy có nên đưa theo Ninh Tây Cố không?
Nếu tiện thể mang cậu theo, nói không chừng sẽ là trải nghiệm xã hội vô cùng tốt với cậu thì sao? Trước đây Ninh Tây Cố chỉ là trai bao, cô tham gia hoạt động gì đều chưa từng cân nhắc tới Ninh Tây Cố.
Hiện tại bọn họ làm người yêu rồi, nếu cô không hỏi qua Ninh Tây Cố một tiếng, cậu nhất định sẽ tức giận.
Mỗi lần Ninh Tây Cố mở miệng nói đều rất hào phóng, thực ra lại rất để ý tiểu tiết.
Nhạc Quỳnh Quỳnh nghĩ như vậy, thế là đi hỏi ý kiến của Ninh Tây Cố: “Thứ bảy tuần sau cậu có rảnh không?”
Ninh Tây Cố: “Không rảnh.
Chị à, bố em bắt em về nhà một chuyến.
Có việc muốn tìm em làm ạ? Việc gì vậy?”
Nửa câu Nhạc Quỳnh Quỳnh mới gõ được đã bị cô xóa đi từng chữ, lại nhắn: “Ồ.
Không sao.
Vốn dĩ có hoạt động có thể dẫn theo bạn nam, cậu không rảnh thì thôi vậy, tôi tự đi, tôi mặc cái váy mà cậu tặng đi nhé.”
Ninh Tây Cố: “Chiếc váy kia chị mặc qua một lần rồi, mặc lại lần nữa lỡ bị chị em plastic của chị nhìn thấy sẽ không cười chị sao? Em tặng chị thêm một cái mới, coi như là lời xin lỗi vì không thể đi cùng chị.”
Có váy mới mặc ai mà không thích.
Nhạc Quỳnh Quỳnh cảm thấy gu của Ninh Tây Cố còn rất được, đáp ứng luôn: “Được thôi được thôi.”
Bốn ngày sau, Nhạc Quỳnh Quỳnh nhận được một chiếc váy dài màu đỏ, chất liệu vô cùng tốt, màu đỏ rất thuần, cắt may cũng vừa vặn, phong cách phục cổ, giống như chiếc váy yêu thích của nữ minh tinh Hollywood thế kỷ trước vào thời hoàng kim, cao quý mà ưu nhã.
Mặc lên càng đẹp mắt.
Nhạc Quỳnh Quỳnh còn đặc biệt đi nhuộm tóc vì chiếc váy này, đổi sang màu nâu đậm nhìn như mật ong dưới ánh sáng, làm cô nhìn tây hơn, nếu không cô cảm thấy mình không xứng với chiếc váy này.
Hơn nữa để tóc đen trong một khoảng thời gian dài, cô cũng có hơi ngán rồi.
Cô cũng chụp hình chiếc váy này gửi cho Doãn Tiểu Thiền xem.
Doãn Tiểu Thiền nói: “Quào.
Bộ váy này đẹp thật, Nhạc Mỹ Lệ, mình cảm thấy cậu sẽ đè bẹp mấy nữ minh tinh trong buổi dạ tiệc này.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh không biết xấu hổ nói: “Còn không phải sao? Mình nhất định sẽ là cô gái đẹp nhất trong hội trường.”
Doãn Tiểu Thiền: “Chậc chậc, nếu sự tự tin của cậu có thể chia cho mình một nửa thì tốt rồi.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh: “Ha ha ha ha.”
Hai người cười không ngừng.
Doãn Tiểu Thiền cười mệt rồi, thở mấy hơi để bình tĩnh lại, hỏi: “Nhưng vẫn phải nói, bộ váy này lại là do cún con của cậu tặng à? Lần thứ hai rồi nhỉ, chiếc váy lần trước cậu ta tặng cũng rất đẹp.
Cậu ta mua ở tiệm nào vậy? Mình cũng muốn đi mua.”
“Mình cũng muốn mua đây.” Nhạc Quỳnh Quỳnh nói: “Bên trên chiếc váy cũng không có nhãn mác.
Mình hỏi rồi cậu ta cũng không nói cho mình, nói là thiết kế của một tiệm may tư nhân.”
Doãn Tiểu Thiền ngẩn người, cảm thán một câu: “Không hợp lý!”
Nhạc Quỳnh Quỳnh: “Đúng không? Thật không hợp thói thường!”
Doãn Tiểu Thiền hỏi: “Nhạc Quỳnh Quỳnh, cậu chính là người làm nghề thiết kế trang phục, cậu không cảm thấy chiếc váy này rất giống váy đặt riêng cao cấp sao?”
“Nói thật, mình cảm thấy giống.” Nhạc Quỳnh Quỳnh không chút do dự trả lời.
Doãn Tiểu Thiền: “…”
Hình như người chị em cạn lời với cô rồi.
Nhạc Quỳnh Quỳnh nói tiếp: “Nhưng mình tìm trên mạng, so sánh với mấy nhãn hiệu lớn rồi, mình cũng tra không ra.
Mình cảm thấy phong cách có chút giống một vị đại sư.
Nhưng chung quy Ninh Tây Cố không có khả năng mua được thiết kế riêng của ông ấy chứ? Nghe nói nữ minh tinh tuyến một còn chưa chắc có thể thuê được váy của ông ấy, người bình thường như chúng ta nói mua là mua được sao?
Đúng thực như vậy, nếu nghĩ theo một hướng nào đó thì đúng là không thể tin được, chỉ có thể tiếp nhận một cách nói khác phù hợp hiện thực hơn một chút.
Doãn Tiểu Thiền: “… Cậu nói thế nghe cũng có lý.”
Cô ấy lại cảm thấy mình lo lắng quá nhiều rồi, luôn nghi thần nghi quỷ bạn trai nhỏ của Nhạc Quỳnh Quỳnh.
Nhạc Quỳnh Quỳnh cũng không phải đứa ngốc thật, cô chưa từng chịu thiệt.
Lần này, vì để tham gia tiệc, Nhạc Quỳnh Quỳnh còn tiêu nhiều tiền đi thuê một bộ trang sức kim cương.
Lần trước không nỡ tiêu nhiều tiền, kết cục thiếu chút nữa là phải chịu mất mặt, lần này cô đã nhận được một bài học, không keo kiệt như vậy nữa.
Có lúc cần tiêu tiền thì vẫn nên tiêu.
Cô lựa được mấy kiểu dáng, dự định chọn một trong số đó, sau đó chụp ảnh gửi Ninh Tây Cố xem, để Ninh Tây Cố chọn giúp cô từ xa.
Ba ngày này Ninh Tây Cố trở về quê, không ở trường học, nhưng mỗi ngày đều gọi video cùng Nhạc Quỳnh Quỳnh.
Nhạc Quỳnh Quỳnh nhớ tới lời lần trước mẹ dặn dò với mình, giả vờ hững hờ hỏi: “Rốt cuộc quê của câu ở đâu vậy? Cậu cũng không chịu nói với tôi.”
Ninh Tây Cố nói: “Ở thành phố L.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh thấy cậu không muốn nói nhiều, cũng không chất vấn cậu nữa, cô cũng không thèm, nhưng có chút không vui vẻ.
Ninh Tây Cố giả vờ không nghe ra, mới nói được mấy câu đã tắt máy: “Chị, bố em gọi em có việc, em tắt máy trước đây, gọi lại cho chị sau.”
Lời này cũng không phải là giả.
Quả thật Ninh Tây Cố bị bố gọi đi, cậu về quê vì có việc cần làm.
Hôm nay là ngày giỗ của mẹ cậu, phải về quê tảo mộ, thuận tiện đi thắp nén hương trước mộ anh trai luôn.
Mà bố còn tìm một đại sư gì đó, muốn làm việc cúng bái hành lễ cho mẹ.
Đại sư nói cậu là con trai ruột, phải tắm rửa đốt hương, ăn chay niệm kinh ba ngày cho mẹ mình.
Bản thân Ninh Tây Cố không tin những việc mê tín cổ hủ này, nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn làm theo, suy cho cùng cũng tốt hơn là bất kính, dù sao cũng không gây trở ngại đến việc gì.
Hơn nữa thế hệ trước tin điều này, nhất là bố cậu cùng với chú bác mà bố cậu quen biết đều tin, mỗi năm phải tốn không biết bao nhiêu tiền tặng cho cái người gọi là cao nhân.
Không phải nói, loại chuyện huyền huyễn thế này có lúc thật sự rất linh nghiệm.
Vào mấy ngày này, Ninh Tây Cố cũng không có tâm tư gì anh anh em em cùng Nhạc Quỳnh Quỳnh, ngay cả cười cũng không cười được mấy, giữ kín như bưng, cảm thấy không thể nhắc thêm với Nhạc Quỳnh Quỳnh nữa.
Hôm nay lễ tế bái đã hoàn tất.
Ảnh chụp trên bia mộ là ảnh mẹ hồi hơn bốn mươi tuổi, mặc dù lúc ấy mẹ cậu đã không còn trẻ, nhưng vẫn đoan trang, hào phóng, nhất là khi cười lên, đôi mắt dịu dàng như nước.
Ninh Tây Cố đứng chếch phía sau một bước, nhìn bóng lưng của bố, cảm giác dường như không được thẳng tắp như ngày thường nữa.
Bố Ninh quay đầu lại, nhìn cậu, nói: “Con về trước đi, bố nói chuyện riêng với mẹ con.”
Ninh Tây Cố gật đầu: “Vâng.”
Cậu không hỏi nhiều, quay người rời đi, nhưng khi đi được nửa đường lại quay đầu nhìn lại.
Bố Ninh ngồi xổm xuống, khom lưng, chỉnh sửa bó hoa cắm trong bình hoa trước mộ của mẹ, giống như