Edit: Song
Beta: Yam
Ninh Tây Cố đăng ảnh chụp chung với Nhạc Quỳnh Quỳnh đã photoshop lên.
Sau khi đăng xong lại không nhịn được mà kiểm tra lại album.
Cậu có rất nhiều ảnh chụp chung cùng Nhạc Quỳnh Quỳnh ở đây, có ảnh đi chơi ở công viên giải trí, có ảnh làm việc ở công ty, còn có ảnh xem hàng hóa ở nhà máy.
Cũng có một ít ảnh chụp riêng Nhạc Quỳnh Quỳnh, cậu lén chụp, có ảnh cô nằm trên giường miệng mở to khi ngủ, có ảnh tập thể dục mà mặt mũi dữ tợn, có ảnh đang say mê vuốt ve mèo, cậu vừa nhìn đã muốn cười, những lúc tâm trạng không tốt thì lấy ra xem.
Vẫn là đi tìm cô ấy trước đi.
Ninh Tây Cố đến nơi đã là gần mười giờ tối.
Nhạc Quỳnh Quỳnh vẫn chưa ngủ, cô mặc đồ ngủ mùa hè bằng tơ lụa, đầu mang băng đô hình con thỏ, trên mặt bôi mặt nạ rong biển màu xanh lá đậm, đôi mắt vừa sáng vừa tròn: “Ui, đại minh tinh tới rồi.”
Ninh Tây Cố bị trêu chọc thì có hơi xấu hổ.
Thật trùng hợp.
Cậu vừa tới nhà Nhạc Quỳnh Quỳnh, giày còn chưa thay, bố đã gọi lại cho cậu rồi.
Ninh Tây Cố nhìn tên người gọi đến, không lập tức nghe máy, nhìn qua Nhạc Quỳnh Quỳnh.
Vẻ mặt Nhạc Quỳnh Quỳnh mờ mịt: “Nhìn chị làm gì? Cậu nhận được cuộc gọi gì vậy?”
Ninh Tây Cố nói: “Bố em gọi tới.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh kích động nói: “Bố cậu muốn dùng mấy ngàn vạn để thu mua chị sao?”
Ninh Tây Cố đứng hình trong chốc lát, vừa bực vừa buồn cười, đôi mắt sáng nhìn chằm chằm cô.
Mặc kệ cậu gặp phải chuyện gì, ở chỗ Nhạc Quỳnh Quỳnh đều không nghiêm túc nổi.
Cậu tới phòng khách nghe điện thoại, Nhạc Quỳnh Quỳnh thiện ý để cho cậu không gian riêng tư, tự đi vào phòng: “Cậu gọi điện đi, chị đi về phòng.”
Ninh Tây Cố hạ giọng nói chuyện, vừa nhận điện thoại thì nhìn qua con gấu bông có camera giám sát trên tủ TV phòng khách, toàn thân không được tự nhiên, đứng dậy đi ra ban công, vừa đi vừa nói: “Alo.
Bố, con đang ở nhà bạn gái.”
Bố Ninh rất bình thản nói một tiếng “Ừ”, hỏi: “ Con nhờ chú Trần bảo bố gọi lại cho con, là có chuyện gì tìm bố sao?”
Mặc dù hiện tại đã không giải quyết được gì, nhưng Ninh Tây Cố vẫn nhắc lại một lần: “Con muốn nhờ bố xóa hết bài đăng về con ở trên mạng.”
Bên kia trầm mặc mấy giây.
Bố Ninh ung dung nói: “Ừ.
Được.”
Lại nói: “Bây giờ là thời đại Internet, về sau con phải thường xuyên xuất hiện ở trước mặt công chúng, con muốn mỗi bài đăng đều xóa đi sao?”
Ninh Tây Cố cứng ngắc nói: “Con cần giữ gìn sự riêng tư của mình.”
Bố Ninh đột nhiên trào phúng một câu: “Cho nên con cùng bạn gái nhỏ quay loại video không ra gì kia, sau đó mua lại công ty không phát video nữa như đang chơi trò đóng giả gia đình sao?” Rõ ràng đã ngứa mắt chuyện này rất lâu rồi, mỗi một chữ của ông đều thể hiện ông không đồng ý đến mức nào.
Ninh Tây Cố: “…”
Hai bố con đều trầm mặc, bọn họ không ăn ý đến mức ngay cả cãi nhau cũng cảm thấy rất gượng gạo.
Bầu không khí hạ xuống đến nhiệt độ đóng băng.
Ninh Tây Cố: “Vậy cũng không cần bố để lộ thân phận giúp con.”
Bố Ninh hít một hơi, không lạnh không nóng nói: “Bố vốn dĩ không muốn nhúng tay vào đời sống tình cảm của con, nhưng con càng ngày càng chơi không ra thể thống gì rồi.
Con tỉnh táo một chút, mới có thể nhìn kỹ người bên cạnh hơn.”
Lời ông nói cao cao tại thượng, lại đường đường chính chính: “Bố đương nhiên là nghĩ cho con.
Bố không để ý qua mấy tháng nữa con chia tay, cho cô ta một khoản tiền phí chia tay, có thể để bố tới đóng vai kẻ ác lấy cớ cũng được.”
Chia tay gì cơ?
Ninh Tây Cố nhất thời không phản ứng kịp, sau đó mới nhớ ra, cậu đã hứa hẹn sẽ chuyển trường với bố.
Gần đây sống quá vui vẻ, cậu không nhớ một chút nào nữa.
Tâm Ninh Tây Cố loạn như ma, hình như cậu đã ừ một tiếng, mà hình như lại không có.
Cậu dựa vào lan can ban công.
Trong gió đêm, nhìn ra ánh đèn mờ của thành phố, thật muốn hút thuốc.
Cũng không biết qua bao lâu, có lẽ là mười phút, cũng có lẽ là nửa giờ.
Nhạc Quỳnh Quỳnh rửa mặt sạch sẽ, đi tới tìm cậu, vịn ở cạnh cửa, nhô ra nửa cái đầu, hỏi: “Vẫn đang sầu muộn sao? Ban đêm gió to lắm.”
Ninh Tây Cố xoay người, dựa lưng vào lan can, gọi cô một tiếng: “Chị.”
Ánh sáng lờ mờ bao phủ trên mặt cậu, đường nét ngũ quan thâm trầm được làm nổi bật, không còn tự tin ngạo mạn, mà là mang theo vài phần yếu ớt, rất khó để nhìn ra là một sinh viên mới hai mươi tuổi.
Đối với Nhạc Quỳnh Quỳnh, người đàn ông luôn ngụy trang bất khả chiến bại vô tình lộ ra nhược điểm, càng làm cô cảm thấy mê người.
Cô bất tri bất giác đi qua, muốn sờ đôi tai cụp xuống của cún con ủ rũ.
Ninh Tây Cố quá cao, cô vươn tay xoa đỉnh đầu cậu, hỏi: “Thế nào? Bố cậu không thích chúng ta yêu đương à?”
Cô nhìn trông ngốc nghếch, nói chuyện cũng không úp mở, luôn luôn có thể nói đến điểm mấu chốt bằng một câu.
Ninh Tây Cố không biết nên lắc đầu hay là gật đầu.
Nhạc Quỳnh Quỳnh không truy hỏi đến cùng, sờ tới sờ lui, cười một mình.
Ninh Tây Cố hỏi: “Chị cười cái gì?”
Quả thật giống như đang quay cảnh ngược luyến đột nhiên lại cười, quá ảnh hưởng bầu không khí.
Nhạc Quỳnh Quỳnh vui vẻ nói: “Chị cảm thấy chị sờ thế này đầu cậu thật giống Slam Dunk, hahaha.” Cô lại nhéo nhéo mặt cậu: “Được rồi được rồi, đừng phiền muộn nữa, không cần suy nghĩ xa như vậy, hiện tại chúng ta vui vẻ là được rồi.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh nhón chân lên hôn cậu một cái.
Giống như đốm lửa nhỏ rơi vào đám cỏ khô, tất cả cảm xúc hỗn tạp cùng nhau bùng nổ, đầu quả tim ngay lập tức nóng rực, tràn đầy khát vọng đối với cô.
Ninh Tây Cố nghĩ, có thể ngay lần đầu tiên gặp được Nhạc Quỳnh Quỳnh cậu đã muốn hôn cô rồi.
Cậu luôn tự xưng là người có phẩm vị cao cấp, cậu không muốn thừa nhận mình có sở thích khiếm nhã đối với người con gái như vậy, nhưng bây giờ cậu không thể không thừa nhận.
Cậu đã say đắm làn da đẹp của người phụ nữ này, cũng thích sự tự do và ngốc nghếch của cô.
Lý trí và xúc động đan xen đấu tranh trong đầu.
Lý trí tỉnh táo nói với cậu, sớm muộn gì bọn họ cũng chia tay, cậu đã lên dự định rất lâu rồi, bắt đầu đếm ngược.
Nhưng cậu lại kìm không được xúc động muốn hôn cô, chạm vào cô, có thể thân mật nhiều hơn một khắc.
Ngay lúc này, cậu có một loại ảo giác ngay ngày mai sẽ chia tay.
Khiến