Kim Ninh Cung.
"Nương nương, nô tì đã chuẩn bị xong, mời người dùng." Tố Nhi đem một bát canh hồng sen lên cung kính nói với Dạ Vi Tước.
"Được." Dạ Vi Tước thản nhiên nói, nàng vẫn giữ nguyên tư thế đọc sách, nét mặt bất động thanh sắt.
Một lúc sau Dạ Vi Tước mới đóng sách ngẩn đầu đem hồng sen chậm rãi cho vào miệng, nhìn người vẫn đang đứng một bên hỏi: "Cung Sa, Lạc Mạn đã về chưa?"
"Dạ thưa nương nương các nàng đi đã lâu chắc cũng sắp trở lại." Tố Nhi đáp.
Đúng lúc đó xuất hiện hai cung nữ mà Dạ Vi Tước vừa hỏi từ bên ngoài đi vào thư phòng.
"Hồi nương nương hiện tại Hoàng Thượng đang ở điện không bận chính sự." Lạc Mạn thấp người kính cẩn nói.
"Nô tỳ vừa hỏi được lễ cúng tế ở Ngữ Nam năm nay vẫn
diễn ra như thường năm."
Cung Sa hướng Dạ Vi Tước nói , Ngữ Nam cách kinh thành rất xa thường năm diễn ra lễ cúng tế rất lớn ở chùa Vạn Thiên, chùa Vạn Thiên là nơi rất linh thiên nên người đỗ về nơi này rất nhiều, mà nương nương mỗi năm đều đến đó.
"Ừ" Dạ Vi Tước ừ một tiếng xem như đã hiểu được mọi chuyện . Nàng là muốn tới chỗ Hoàng Thượng để xin phép xuất cung , nàng không thể tự tiện rời cung bởi vì hắn ta là người có địa vị cao nhất, hắn không cho phép ai tự quyết định mà không có sự cho phép của hắn, lòng tự tôn của đế vương rất cao.
Nương nương là vậy , luôn lãnh đạm, trên người luôn toát ra khí chất tôn quý, băng lãnh làm cho người ta cảm giác khó gần. Các nàng theo nương nương từ nhỏ nên rất hiểu nàng. Cung Sa Lạc Mạn từ nhỏ ở phủ đã được học võ công chỉ riêng Tố Nhi thể chất yếu kém không thể học. Các nàng là người mà phụ thân của nương nương giao cho trọng trách bảo vệ nàng . Vì thế các nàng là tâm phúc của Dạ Vi Tước và được người tin tưởng.
"Cung Sa giúp bản cung thay y phục."
Dạ Vi Tước đổi một bộ y phục lam nhạt bằng bộ cung bào đỏ sẫm để đến Ngọc Uy Cung, càng làm tăng khí chất của nàng thanh nhã mà tôn quý.
__________________________
Ngọc Uy Cung.
"Bẩm báo Hoàng Thượng , Hoàng Hậu yết kiến."
Dương Trùng Ngạn báo với Liêu Trì Phong. Dương Trùng Ngạn là thái giám thân cận của Hoàng Thượng cũng là tổng quản trong số hoạn quan ở cung .
"Mau cho nàng vào đây ."
Hôm nay không bận chính vụ, cũng đã lâu không gặp nàng, hôm nay nàng tìm đến tự nhiên hắn cảm thấy rất cao hứng l.
"Thần thiếp tham kiến Hoàng Thượng." Dạ Vi Tước hành lễ với Liêu Trì Phong.
Liêu Trì Phong đang ngồi trên ghế thấy nàng đi vào hành lễ, vội vàng đứng dậy nâng tay nàng "Không cần, miễn lễ miễn lễ đi."
"Đa tạ Hoàng Thượng." Dạ Vi Tước nói.
"Sao hôm nay nàng có nhã hứng đến đây tìm ta." Liêu Trì Phong ôn nhu nói.
"Thần thiếp đến là để xin Hoàng Thượng xuất cung đến chùa Vạn Niên ở Ngữ Nam để cầu an thỉnh phúc." Dạ Vi Tước ngữ khí lãnh đạm xa cách không đổi sắc nói.
Nàng thật không muốn đến nơi này chút nào, càng không muốn thấy người trước mắt. Không biết bao lâu rồi nàng không đến nơi này. Mà hắn ta cũng không đến tẩm cung của nàng, hàng đêm đều đến tẩm cung của Hướng Xuân Vân .
"Thì ra là vậy." Liêu Trì Phong lộ vẻ bất mãn nói, ôn nhu của ta đỗi lại lạnh nhạt của nàng, phút chốc nhã hứng đều tiêu biến mất, nữ nhân này khuynh quốc khuynh thành là đại mỹ nhân của Đại Liêu chỉ sợ có một mà không có hai, nhưng luôn lãnh đạm làm cho hắn muốn gần cũng thật khó. Bất kể nam nhân nào cũng muốn nữ nhân của mình ôn nhu khuất phục trước hắn, nhưng nữ nhân này không thể khuất phục lúc nào cũng băng lãnh, lúc trên giường cũng vậy làm cho hắn chán ghét vô cùng. Hướng Xuân Vân tuy là đại mỹ nhân nhưng cũng thua Dạ Vi Tước nhưng lúc trên