"Dạ hậu, đã rất nhiều năm trôi qua rồi, ta không thể chờ được nữa!" Lâm Dương Nhiệm đập tay lên bàn tỏ vẻ nóng giận.
Hắn hiện tại là người quyền lực nhất, trước thái hậu không cần phải kiên dè, thậm chí còn lớn giọng.
"Lâm tướng quân, ai gia thật không biết mình có điểm gì hấp dẫn được ngài, bên cạnh ngài mỹ nhân không ít hà cớ phải bận lòng vì một goá phụ."
Đối với việc Lâm Dương Nhiệm đập tay lên bàn, Dạ Vi Tước không thể làm gì ngoài việc bất lực chịu đựng. Từ lúc y hồi phục từ thương tích, trở lại càng bành trướng uy quyền, hai năm nay luôn nằm ở thế bị động, nàng không thể làm gì hơn ngoài việc kháng cự.
"Ta muốn nàng, rất muốn nàng, nhiều năm nay ta một lòng phò trợ cho hoàng thượng đều là vì nàng. Tâm ý của ta rõ ràng như vậy nhưng nàng lại không muốn hiểu sao!?"
Lâm Dương Nhiệm đến trước mặt nắm lấy cổ tay Dạ Vi Tước đưa lên cao. Ánh mắt mang theo ngọn lửa dục vọng chăm chăm nhìn người đang cuối đầu. Mà Dạ Vi Tước lại cố sức muốn vùng vẫy làm cho Lâm Dương Nhiệm càng thêm siết chặt cổ tay nàng hơn.
"Lòng thành của ta nàng không thấy sao?"
"Lâm tướng quân xin tự trọng!"
Gương mặt Dạ Vi Tước lộ vẻ khó chịu cùng đau đớn, mày nhíu chặt lại nhưng vẫn cuối đầu thật thấp. Mặc dù Lâm Dương Nhiệm nhiều năm qua luôn uy hiếp nàng nhưng sẽ không lớn mật lỗ mảng như hiện tại, có lẽ đến hôm nay mới thực sự bùng nổ.
"Ta muốn nàng một lòng hướng về ta, cho ta, cho tất cả thứ nàng có, nhiều năm qua ta kiên nhẫn đến mức nào nàng có biết không? Đến bây giờ nó đã đi qua giới hạn rồi!"
Lâm Dương Nhiệm bậm môi, tức giận gằng giọng. Liên tục nhiều năm qua hắn kiên nhẫn không dám động thủ đến nàng, nhưng thực sự hắn không thể nhẫn thêm được nữa. Nữ nhân trước mắt quá khó để khiến nàng động tâm, nhưng chỉ cần thấy nàng hắn không thể từ bỏ chinh phục trái tim lạnh giá.
"Lâm tướng quân, ai gia có gì để khiến ngày mê muội, bên cạnh ngày vô số mỹ nhân trẻ trung xinh đẹp hơn ai gia gấp bội, quả phụ như ai gia không đáng để ngày mặc niệm nhiều năm như vậy."
Ngay từ lúc đầu nàng vốn đã biết hắn có định kia với mình, rõ ràng y là người có địa vị cao như vậy, xung quanh vô số mỹ nhân vô cùng hấp dẫn, muốn bao nhiêu liền có bấy nhiêu, bọn họ cũng sẽ ngoan ngoãn phục tùng y, hà cớ gì phải ép buộc nàng, một cái quả phụ đã già rồi sao có thể so sánh với thiếu nữ xuân xanh, nhưng y vẫn không chịu buông bỏ, luôn luôn âm thầm đe doạ, bức nàng đến đường cùng.
"Bất kể là tâm nàng hay thể xác của nàng ta đều muốn có được...Hoàng thượng cùng Dạ gia nằm ở trong tay ta, tất cả sẽ do nàng quyết định."
Lâm Dương Nhiệm thực sự bùng nổ tức giận, gương mặt hùng hổ, ánh mắt thật dữ tợn, nhấn mạnh từng câu từng chữ làm cho lời nói doạ người càng trở nên nguy hiểm.
Rõ ràng hắn đang cùng nàng nói chuyện, thế nhưng nàng không để hắn vào mắt, thậm chí nhìn một cái cũng không. Nhiều năm qua luôn luôn cố sức lấy lòng nàng, chẳng những tâm không có được, một chút hảo cảm càng không. Dạ Vi Tước vốn chính là người sắc đá, nhưng sẽ không ngờ đến mức lạnh lùng như vậy, bình thường có phải chỉ cần một chút đối tốt có phải vô số nữ nhân đều cảm động quỳ rạp dưới chân hắn không? Riêng nàng, hắn biết, cho dù cố gắng bao lâu nữa đều sẽ vô ích. Chỉ còn cách cứng rắn, bức nàng không đường thối lui.
"Lâm Dương Nhiệm, rốt cục ngài muốn như thế nào mới vừa lòng!?"
Quả nhiên Liêu Nhiên chính là điểm yếu của Dạ Vi Tước. Chỉ vừa nhắc đến hắn sắc mặt Dạ Vi Tước lập tức đại biến, vừa kích động vừa hoảng sợ ngẩng đầu nhìn Lâm Dương Nhiệm.
"Ta muốn nàng uỷ thân cho ta." Lâm Dương Nhiệm nhếch mép cười tà nói ra, dừng một chút, ánh mắt chứa đầy dục hoả chăm chăm nhìn vào Dạ Vi Tước, đột nhiên hạ giọng phun ra từng chữ, "Ta muốn thú nàng thành chính thê."
Chỉ cần đem tên tiểu tử yếu nhược kia ra hắn sẽ nắm được nàng trong lòng bàn tay. Hoàng thượng là người nàng yêu thương nhất, vì lẽ đó mà hắn phò trợ cho hoàng thượng vì nghĩ rằng sẽ lấy được tâm nàng, nhưng hắn sai rồi!
"Nàng xem, ta vì yêu nàng mà bất chấp muốn thú nàng, tâm ý lớn như vậy nàng không chút động lòng sao?"
Trong lòng hắn người trước mặt đã tồn tại từ rất lâu, nhiều năm chỉ mặc niệm lưu giữ duy nhất hình bóng của nàng, một cái nữ nhân khiến hắn mê muội đến điên đảo tâm trí, từ trên người nàng luôn phát ra cao quý thanh khiết làm cho người ta có cảm giác trầm mê, vô vàng lực hấp dẫn khơi lên khát vọng của người khác, có được nàng chính là tâm nguyện của hắn.
"Không được. Chính thê...thật vô lý!"
Giống như bản năng Dạ Vi Tước thốt lên, như thế nào hắn có thể nói như vậy, chính thê? thật sự quá vô lí hoang đường. Trong lòng dâng lên cảm xúc chua xót, không khỏi khinh bỉ kẻ ngang ngược trước mắt, đem tính mạng nhi tử, đem tồn vong Dạ gia ra uy hiếp, thực sự muốn dồn mình vào đường cùng. Hắn vốn là người nắm quyền lực trên tay, Liêu Nhiên mang danh đế vương nhưng lại bị hắn kìm kẹp trong tay, không thể chống đối lại.
"Nàng thừa biết Lâm Dương Nhiệm này là người thế nào. Những việc ta nói ta sẽ