"Mẫu hậu." Đột nhiên có tiếng gọi thật thân quen vang lên phía ngoài cửa.
Một thân long bào nhanh chóng xuất hiện nơi đại điện.
"Nhiên nhi sao lại đến đây vào giờ này?" Dạ Vi Tước bất ngờ nhìn nhi tử xuất hiện trước mắt, giờ này đáng lí hắn phải ở Lạc Hoà điện mới đúng.
"Bãi triều nhi thần liền đến đây." Liêu Nhiên trả lời xong liền trực tiếp bước đến nơi mẫu hậu.
Vừa thấy Dạ Vi Tước, bao nhiêu cảm xúc kiềm nén đồng loạt bùng nổ, hơi thở của Liêu Nhiên rất loạn, ánh mắt mới đó đã chuyển đỏ rực chăm chăm nhìn Dạ Vi Tước.
"Nhiên nhi, có chuyện gì sao?" Dạ Vi Tước lo lắng nói, bất an nhìn ánh mắt đầy phẫn nộ của y đang nhìn mình, mới vừa đó đã biến đổi, làm sao không lo sợ cho được.
"Tại sao?" Nắm chặt tay thành nấm đấm, Liêu Nhiên gằng lên, ánh mắt ngày đỏ hơn, "Tại sao mẫu hậu lại đáp ứng hắn!?"
Một câu vang lên, một câu nhắc lại chuyện cũ, một câu khiến cho lòng Dạ Vi Tước nhói đau, cánh môi mỏng run lên, hơi thở trở nên thật nặng nề. Có cảm giác thật chán ghét bản thân, làm một cái mẫu thân thật không tốt, thật đáng hổ thẹn.
Dạ Vi Tước thôi nhìn Liêu Nhiên, ánh mắt rơi xuống phía dưới sàn, không dám nhìn nhi tử của mình: "Mẫu hậu thật tồi tệ, làm nên những chuyện dơ bẩn như vậy, thật đáng hổ thẹn với Nhiên nhi."
"Là hắn dơ bẩn mới đúng!" Thôi không phẫn nộ, Liêu Nhiên liên tục lắc đầu, quỳ xuống dưới chân mẫu hậu, tay nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của người thốt lên, "Nhi thần sao lại không hiểu được những chuyện này, tất cả điều là do nhi thần không tốt, để hắn đem ra uy hiếp mẫu hậu... người sao lại vì nhi thần mà hy sinh nhiều như vậy!?"
Dạ Vi Tước thở dài, cố điều khiển tâm tình không để cho cảm xúc hỗn độn này vùi dập, đưa tay vuốt khẽ gương mặt Liêu Nhiên, hình hài đã thay đổi, cao lớn thật nhiều, cuối cùng cũng thấy được một Liêu Nhiên trưởng thành, nghe những lời y nói, bản thân mình trấn an được một chút.
"Nhiên nhi có thực sự muốn làm hoàng đế không? Hay là chúng ta rời hoàng cung đến nơi khác sinh sống có được không?"
Liêu Nhiên chưa trả lời, chỉ một mực nhìn mẫu hậu, hắn biết mẫu hậu đang nghĩ những gì, điều mẫu hậu chọn luôn luôn muốn tốt cho hắn, rời hoàng cung là việc bảo vệ hắn khỏi Lâm Dương Nhiệm, nhưng hắn trưởng thành rồi không cần mẫu hậu bảo hộ nữa.
"Nhi thần không muốn rời đi...nhi thần chính là hoàng đế Đại Liêu, đất nước này là của Liêu gia gầy dựng, Liêu gia minh trị, không có chuyện để kẻ khác ngồi lên vị trí đế vương này!"
Nhiều năm trước, lúc mẫu hậu bị bắt đi, dù cho nhờ Hắc, Bạch nhưng vẫn không tìm ra tung tích, tưởng chừng hết hy vọng, đêm đó, đột nhiên mẫu hậu được hắc y nhân đưa trở lại hoàng cung. Hắc y nhân còn đến tẩm điện hắn, để lại một quyển sách, để lại một mảnh giấy nhỏ, duy nhất một câu.
Chỉ một câu trên mảnh giấy đó, liền giúp cho hắn biết phương hướng phía trước, mỗi ngày hắn đều nhớ đến, nhớ rõ như in ở trong đầu vậy, chỉ một chút nữa thôi hắn sẽ thực hiện được điều hắn muốn!
Nhưng...là do mẫu hậu vì Lâm Dương Nhiệm uy hiếp hay là người đã mệt mỏi, thực sự muốn rời xa hoàng cung này? Liêu Nhiên bất chợt nghĩ đến vấn đề đó.
"Mẫu hậu không muốn sống ở nơi gò bó này nữa có đúng không?"
Nhìn sâu vào đôi mắt của mẫu hậu, muốn tìm câu trả lời ở trong đó, ánh mắt thật xinh đẹp, ánh mắt lúc nào cũng chỉ có dịu dàng ôn nhu. Từ khi trưởng thành, từ khi tiếp nhận ngôi vị, mới cảm nhận được những thứ mẫu hậu trải qua, nơi này đấu đá thật tàn khốc, bao năm qua mẫu hậu đã chống đỡ biết chừng nào.
Một câu Liêu Nhiên vừa nói đã đúng tâm ý trong lòng của Dạ Vi Tước, nhưng bất quá đó là chuyện vừa lúc nãy, sau khi nghe Liêu Nhiên nói y không muốn đi, suy nghĩ đã thay đổi.
"Vừa nãy chỉ là bất chợt nghĩ nên mẫu hậu mới nói như thế, Nhiên nhi đừng nghĩ nhiều, mẫu hậu sẽ luôn ở bên cạnh con."
"Mẫu hậu yên tâm, đợi nhi thần làm một việc cuối cùng, chúng ta sẽ cùng nhau rời xa nơi này, ngày tháng sau này cũng không cần phải suy nghĩ, cố chống chọi mọi thứ nữa, sẽ không khiến mẫu hậu chịu khổ thêm nữa."
Ngôi vị quan trọng, nhưng mẫu hậu càng quan trọng hơn.
Nụ cười của mẫu hậu, hắn muốn nhìn thấy lại nụ cười năm đó, nụ cười ở một nơi cảnh sắc thiên nhiên hoang vu tươi đẹp, không chút gánh nặng, không chút lo âu, không chút bận lòng, mà ở hoàng cung có lẽ sẽ không tìm ra.
*****
"Nương nương, người hoạ thật đẹp!"
Cung Sa nhìn bức hoạ sắp hoàn tất trước mắt không nhịn được mở miệng nói.
Dạ Vi Tước cuối đầu chăm chú vào bức hoạ đặt trên giá, từng đường nét hoạ mình đều thật cẩn thận tỉ mĩ.
Bức tranh vừa hoạ xong, nhìn lại thực hài lòng, nở một nụ cười.
Nương nương hoạ rất đẹp, đôi mắt trong tranh thần hồn rất chân thực. Người trong tranh qua nét hoạ rõ ràng xinh đẹp mê hoặc động lòng người. Thanh y nữ tử đứng trước bờ hồ ngọc bích, dáng dấp mảnh mai thanh thoát, dãy phong lan rực rỡ quanh hồ ngọc phũ lấy, càng làm cho bức hoạ vạn phần tuyệt mỹ.
Cảnh vật trước mắt, hồ ngọc bích, dãy phong lan xinh đẹp, hết thải đều là thực, chỉ duy, có người trong tranh, trước mặt, lại không có.
Nhưng người trong bức hoạ lại chân thực hơn hết.
Vẽ lại gương mặt người bằng tâm trí, khắc hoạ lại hình bóng người bằng kí ức.
Một điểm cũng không thiếu.
Người trong tranh không ai khác chính là người khiến cho nương nương day dứt nhất.
Có thể hoạ người mà không cần người ở trước mặt, từng đường từng nét, là có bao nhiêu tương tư mới có thể?
"Nương nương, người muốn đi chùa Vạn Thiên sao?"
Chợt nghe Cung Sa nói, Dạ Vi Tước dừng bút, giương mắt nhìn nàng, khe khẽ gật đầu.
"Dường như