Vào phòng dưới ánh đèn sáng trưng, Dạ Vi Tước mới thấy rõ ràng người trước mặt mình. Mồ hôi tươm trên mặt, y phục lấm bẩn rất nhiều, Kỳ Tử Nhạc có bao giờ để mình trông chật vật như thế này bảo giờ đâu?
"Làm sao vậy?" Dùng khăn tay nhẹ lau trên mặt người trước mặt, Dạ Vi Tước nhăn mày hỏi.
Không đợi câu trả lời, vừa lau cho gương mặt Kỳ Tử Nhạc sạch sẽ, tâm trí mách bảo chắc chắn đã xảy ra chuyện, Dạ Vi Tước vội kéo lấy đôi tay đang buông lỏng lên xem xét, phát hiện cả hai lòng bàn tay đều trầy sướt rất nhiều, tức khắc trong mắt hiện ấm nóng, Dạ Vi Tước ngẩng đầu trừng mắt.
"Sao lại để bị thương?"
"Chỉ là vết thương nhẹ thôi..." Kỳ Tử Nhạc cố ra vẻ tự nhiên mỉm cười, vừa nói tay vừa muốn rút về.
"Vẫn chưa chịu nói sao?" Mặt mày Dạ Vi Tước tái đi trông thấy. Chẳng những không cho Kỳ Tử Nhạc rút tay lại, còn dùng lực giữ lại, vội kéo ống tay áo Kỳ Tử Nhạc lên.
"Lúc nãy...là do ngã ngựa." Dạ Vi Tước vừa lật tiếp ống tay áo, khiến Kỳ Tử Nhạc hoảng sợ lắp bắp nói ra.
Xắn cả hai ống tay áo lên, lại thêm nhiều vệt trầy vẫn còn tứa máu trên khuỷ tay.
"Rốt cục thì còn bị thương ở đâu nữa?" Dạ Vi Tước có chút giận, thanh giọng đè thấp nghe ra lãnh đạm.
"Ở đây." Kỳ Tử Nhạc kéo tay Dạ Vi Tước để lên ngực trái của mình, "Nàng có nghe thấy gì không?"
Dạ Vi Tước không trả lời, dùng ánh mắt đe doạ, rút tay mình về, quay đi cầm lấy đèn dầu đến trong tủ ở trong gốc, chỉ mong sẽ tìm được thứ có thể băng bó vết thương lại. Nơi này không phải là hoàng cung, không phải muốn là có ngay được, nhà của người khác mình cũng không thể tự tiện đi lung tung, nửa đêm mà tìm người ta giúp đỡ.
Loay hoay một hồi tìm, không có thuốc hay thứ gì có thể băng bó, Dạ Vi Tước đành phải quay lại, nhìn thấy bộ dạng Kỳ Tử Nhạc đứng ngơ ra, giận nhưng đành phải kiềm chế:
"Rửa sạch vết thương đã. Bị thương ở đâu cũng sẽ đau, còn mạnh miệng làm những điều vớ vẩn!"
Ngồi yên cho Dạ Vi Tước rửa sạch vết thương trên tay, cảm giác vui sướng giống như lơ lửng trên mây, ánh nhìn Kỳ Tử Nhạc thật chăm chú, chỉ một giây cũng chưa bao giờ rời khỏi người Dạ Vi Tước.
Ngây ra nhìn một hồi, bất chợt nhớ lại đoạn hình ảnh bắt gặp khi nãy ở giữa đường, chứng kiến nữ nhân lạ mặt đó tự nhiên cầm lấy tay Dạ Vi Tước, kế bên là gian hàng vòng tay, nên vừa nhìn đã biết ý định của y ngay, nữ nhân đó rốt cục là ai, mà dám tự tiện hành động với Tước nhi như vậy?
Chẳng lẽ đã mang vòng tay thật rồi sao? Dạ Vi Tước thật sự đã nhận lấy vật tặng đó sao? Nghĩ đến, Kỳ Tử Nhạc liền cả kinh, có chút lo sợ, trong lòng như muốn nhảy thót lên.
Hằng giọng một tiếng, Kỳ Tử Nhạc đưa một bên tay rảnh rỗi vừa được lau sạch của mình chạm vào bàn tay bận bịu của Dạ Vi Tước. Vừa lúc cảm nhận tay nàng ấy thực lạnh, hơi thở lúc này trở nên khẩn trương hơn, Kỳ Tử Nhạc thử kéo cổ tay áo lên một chút, cảnh tượng hy vọng đập thẳng vào mắt, chiếc vòng chỉ màu đỏ của mình nằm gọn trên cổ tay trắng nõn của Dạ Vi Tước, chỉ duy nhất mình nó.
Kỳ Tử Nhạc trân trân nhìn nó, rồi cười mỉm với vẻ mặt thoả mãn không dứt.
Lúc đầu khó hiểu Kỳ Tử Nhạc đang muốn làm gì, khi thấy chiếc vòng của mình bị lật lên sau lớp áo Dạ Vi Tước mới hiểu ra.
Chiếc vòng nhỏ vô cùng đơn giản này không có điểm gì thu hút, chẳng những thế lại còn bị chủ nhân của nó làm thành không ngay ngắn. Thế nhưng mình đã gìn giữ nó suốt nhiều năm qua, mắt cũng mù quáng thấy nó thật đẹp, xem là vật trân quý nhất trên người.
Lau sạch hết vết thương, lúc này Dạ Vi Tước mới ngẩng đầu. Bỏ qua nét mặt tươi cười của Kỳ Tử Nhạc, ánh mắt Dạ Vi Tước lúc nào cũng thật nghiêm túc, khi ngẩng đầu cũng đầy phức tạp.
"Tại sao lại đến đây?" Bao nhiêu đau khổ như thế vẫn chưa đủ sao? Lại còn đến đây để bản thân bị thương, cuối cùng, vẫn là vì Dạ Vi Tước...mà ra.
"Không nên dính dáng đến Dạ Vi Tước nữa, Dạ Vi Tước không đáng để nàng yêu."
Tự Dạ Vi Tước biết mình điều khiển khắc chế trái tim cùng lý trí giỏi đến mức nào, có ai ngờ sẽ lại vì một người mà đau đớn nhiều đến như vậy.
Kỳ Tử Nhạc đưa tay hướng đến trước mặt Dạ Vi Tước, nhẹ nhàng vuốt vài sợi tóc không ngay nếp ra sau tai, nhìn kĩ gương mặt xinh đẹp mình nhớ nhung đến hoá điên nhiều năm qua, cảm xúc sao lại giống như phút bạn đầu gặp gỡ, trái tim trong lồng ngực thổn thức đập nhanh kịch liệt.
"Tại sao à? Tại vì ta rất nhớ Dạ Vi Tước."
"Như vậy là không đúng." Dạ Vi Tước lắc đầu, đôi mắt hoe đỏ. Mình chẳng có điểm nào tốt đẹp cả, nhu nhược, yếu đuối, hèn nhát, chẳng có điểm nào ra trò, thật không xứng đáng với những thứ nhận được, thật không công bằng cho Kỳ Tử Nhạc, "Đáng lí phải là một người tốt hơn ta gấp vạn lần."
Một cái khép mắt, lệ liền rơi xuống.
"Không đúng, vậy thì cứ sai đi. Ta không cần người tốt hơn nàng gấp vạn lần, ta chỉ cần một mình Dạ Vi Tước thôi. Không có nàng bên cạnh trái tim ta rất trống trải, cảm giác đó cho dù người tốt hơn nàng cũng không khiến nó mất đi." Kỳ Tử Nhạc vội lau đi nước mắt vươn trên má Dạ Vi Tước.
Mà Dạ Vi Tước lại cầm tay Kỳ Tử Nhạc cản lại, làm Kỳ Tử Nhạc không khỏi lo lắng, gương mặt thoáng chốc đã biến sắc, nuốt xuống nước bọt mở miệng hỏi: "Nàng định đuổi người nữa sao?"
Dạ Vi Tước chóp mắt, nhưng lắc đầu.
"Vậy thì sao?" Kỳ Tử Nhạc nhướn mày, ánh mắt chùng xuống một màu tối, nhìn thẳng vào mắt Dạ Vi Tước tìm kiếm câu trả lời.
"Ta không muốn bất kì chuyện xấu nào sẽ xảy đến nữa, Tử Nhạc, một lần đã đủ rồi." Dạ Vi Tước ôn nhu nhìn Kỳ Tử Nhạc, lời nói là cự tuyệt, nhưng ánh mắt lại vô cùng trìu mến.
Một lần Kỳ Tử Nhạc đau khổ đã quá lớn, tương lai chính là điều không thể nói trước, chỉ sợ mình sẽ lại tiếp tục gây thương tổn lần nữa.
"Vậy ta theo ý nàng rời khỏi?" Kỳ Tử Nhạc nhướn mày, nghiêm túc hỏi, "Nàng cứ như vậy để ta đi?"
Mi mắt sụp xuống, Dạ Vi Tước cuối đầu nhìn thấp.
Vừa nghe Kỳ Tử Nhạc nói, lòng có bao nhiêu phát hoảng chỉ mình mới rõ, mới biết vừa rồi tự lừa dối bản thân lớn đến mức nào, đại loại là, nghĩ một đằng, nói một nẻo.
"Vậy được ta sẽ theo ý nàng." Kỳ Tử Nhạc nhấn mạnh câu nói, ra vẻ cứng rắn, chống tay xuống giường đứng dậy, nhất định sẽ đi thật.
Dạ Vi Tước nhanh tay nắm cổ tay Kỳ Tử Nhạc lại, miệng cười chua xót: "Tiểu Nhạc năm đó đâu rồi, nói đi liền đi sao?"
Đôi môi Kỳ Tử Nhạc rốt cục có một đường cong dương lên.
"Ai nói ta sẽ đi luôn? Ta chỉ định ra khuôn viên tản mát, ít nữa sẽ quay lại." Kỳ Tử Nhạc giả ngơ đáp lại, xong lại chỉ tay Dạ Vi Tước, "Cái này là Dạ Vi Tước giữ ta lại chứ không phải là ta