Kỳ Tử Nhạc rảnh rỗi đến mức không có chuyện gì làm, mới bước ra trước cửa phòng tìm gió trời, tiện thể cầm theo sáo mà tiểu Dao đã tặng.
Cố thổi với sáo ngọc trên tay một lúc, lặp gì lặp lại vài lần như thế nhưng cách mấy cũng không thể nào thoát khỏi mớ suy nghĩ liên quan đến Hà Nguyệt Chiêu.
Trong đầu mình tại sao không ngừng nghĩ đến Hà Nguyệt Chiêu. Cảm giác không an tâm cứ hiện hữu, không phải là nằm ở Dạ Vi Tước, mà là nằm ở Hà Nguyệt Chiêu.
Nghi vấn nhiều nhất trong đầu chính là câu hỏi, Hà Nguyệt Chiêu đối với Tước nhi là gì? Chỉ đơn giản là bằng hữu thôi sao?
Rõ ràng hành động cùng ánh mắt của Hà Nguyệt Chiêu đối với Tước nhi quá thể kì lạ. Chẳng lẽ nàng mang theo loại tâm tư kia sao?
Càng nghĩ Kỳ Tử Nhạc càng thấy cả kinh, mọi chuyện ghép lại với nhau quả nhiên hợp lí, thiên hạ rộng lớn nhiều nhân sinh như thế, cũng không phải là không có người mang tâm tình như mình.
Đang lúc loay hoay trước sân, thật trùng hợp, ngẩng đầu đã thấy Hà Nguyệt Chiêu đang đi về phía mình. Càng lúc càng gần, mày Kỳ Tử Nhạc đã nhăn lại một mảng.
"Nguyệt Chiêu tiểu thư đến đây làm gì?" Học theo cách mà Tước nhi gọi, Kỳ Tử Nhạc cũng bắt chước.
"Ta tìm Vi Tước."
Vừa nghe hai chữ Vi Tước, Kỳ Tử Nhạc đã có chút hít thở không xong, cảm giác thật muốn đấm một phát mới hả giận mà.
"Ta nghĩ giờ cũng không còn sớm, Nguyệt Chiêu tiểu thư không nên đến tìm tiểu thư của ta." Kỳ Tử Nhạc ra vẻ thờ ơ lạnh nhạt đáp lời.
"Ta với vị cô nương đây cũng chỉ mới lần đầu gặp, nhưng sao ta lại thấy khó chịu trong mắt cô nương rất nhiều, ta rốt cục đã làm gì đắc tội sao?" Hà Nguyệt Chiêu không e ngại trực tiếp nói thẳng với người trước mặt. Vì cớ sao ánh mắt khi nhìn mình không có thiện cảm, rõ ràng mình cùng nàng cũng chưa có chuyện gì xảy ra, Hà Nguyệt Chiêu chỉ muốn một phen hỏi rõ.
"Mọi chuyện đều có lí do cả thôi." Kỳ Tử Nhạc nghiêm mặt, cùng Hà Nguyệt Chiêu rất thẳng thắn, "Cách Nguyệt Chiêu tiểu thư quan tâm tiểu thư của ta, dường như nó đã vượt qua mức bình thường rồi thì phải?"
"Thật nực cười. Ngươi có tư cách gì để quản những chuyện này?" Hà Nguyệt Chiêu bật cười theo cách cười giễu.
"Ta thấy Nguyệt Chiêu tiểu thư rất thích tiểu thư của ta thì phải?" Nóng giận nhưng Kỳ Tử Nhạc vẫn còn giữ được bình tĩnh, đối với Hà Nguyệt Chiêu hỏi một câu luôn thắc mắc ở trong lòng.
Hà Nguyệt Chiêu có chút hoảng trong mắt, không nghĩ sẽ có người sẽ nắm bắt được tâm tư của mình. Nhưng rất nhanh Hà Nguyệt Chiêu đã lấy lại bình tĩnh, vốn là người thẳng tính, không kiên dè, còn từng tiếng nhấn mạnh.
"Đúng đấy, ta thích nàng. À không là ta rất thích nàng mới đúng."
"Thì ra là vậy. Nhưng chỉ thích thôi sao?" Kỳ Tử Nhạc không đùa bỡn, trên gương mặt hiện rõ nghiêm túc, lời vừa nói cũng trở nên tin cậy, "Ta thì khác, ta yêu nàng."
Sao Tước nhi cùng mình lại khác nhau nhiều đến vậy, mình đi đến đâu người ta đều ghét bỏ. Còn nàng đi đến đâu nơi đó liền có người yêu thích nàng, sao lại có thể gieo giắc nhiều ái tình như vậy khiến người ta phải khổ sở như thế này, lòng ta đã nóng như có lửa thiêu rồi!
"Đều đáng thương như nhau mà thôi!" Hà Nguyệt Chiêu cười chua xót.
"Ta không giống Nguyệt Chiêu tiểu thư, cũng không đáng thương. Ta chỉ khuyên tiểu thư nên từ bỏ, chấm dứt đi." Kỳ Tử Nhạc cố kim hãm cơn tức giận của mình để nói, nói xong cũng xoay người bỏ đi.
Ta theo đuổi nàng biết bao lâu, đều là mặt dày như mặt đường đeo bám, tôn ti sỉ diện, tính mạng đều vì nàng mà dẫm dưới chân, năm lần nãy lượt không sợ chết còn thấy vô cùng khó khăn. Chỉ với vài lời nói của ngươi còn chưa qua được một lớp phòng tuyến giữa ngàn lớp phòng bị kia nữa, ta chỉ có ý tốt khuyên ngươi mà thôi.
Hà Nguyệt Chiêu không khách khí, kéo vai áo Kỳ Tử Nhạc đang muốn đi quay lại muốn hỏi rõ.
Kỳ Tử Nhạc không kiên nể tay mạnh bạo gạt thẳng tay Hà Nguyệt Chiêu xuống:
"Tiểu thư tốt nhất thì đừng động vào người ta!"
"Khá lắm." Hà Nguyệt Chiêu nhăn mày, lực đạo vừa rồi rất mạnh, không ngờ người trước mặt sẽ có phản ứng như vậy, khí tức trong người vì vậy mà bộc phát, Hà Nguyệt Chiêu vỗ tay khen ngợi, bộ dạng thách thức khiêu khích, "Ta đã động rồi!"
Bao nhiêu lửa giận tích tụ trong người, đến mức không thể kìm nổi nữa. Kỳ Tử Nhạc không thèm nói gì đã một cái xuất thân động thủ, hai tay lập tức tạo thành quyền, tung chưởng đến kẻ trước mắt, muốn biết rốt cục thì người trước mặt võ công đến đâu, bộ dạng thách thức mình không thể ngấm nổi.
Hà Nguyệt Chiêu thân thủ mau lẹ, theo bản năng kịp thời tránh né được đòn quyền vừa rồi.
Hai bên đánh nhau được vài chiêu, tiếng động tay chân phát ra lớn đến mức có sức ảnh hưởng đến bên trong phòng. Chỉ thấy cửa phòng Dạ Vi Tước bật ra, theo sau là thân ảnh mảnh mai xuất hiện.
Kỳ Tử Nhạc hoàn toàn kìm kẹp được Hà Nguyệt Chiêu chỉ sau vài đường quyền: "Tự lượng sức mình."
"Hai người đang làm gì vậy?" Dạ Vi Tước có chút giận trong mắt, tông giọng cũng cao hơn một chút so với bình thường, trừng mắt với Kỳ Tử Nhạc hô một tiếng: "Kỳ Tử Nhạc thất lễ!"
Bộ dạng khoá cả tay chân Hà Nguyệt Chiêu vừa lúc bị Dạ Vi Tước bắt gặp, Kỳ Tử Nhạc liền hốt hoảng, vội vã buông ra.
"Ta nghe nói y bảo vệ Vi Tước, nên chỉ muốn thỉnh giáo một ít võ công của