Chuyện là...
Kỳ Tử Nhạc giật mình tỉnh dậy từ rất sớm, là bởi vì trong lòng có chút lo lắng không yên. Để đến bước này quyết định, phải làm khó Tước nhi đến chừng nào, nhưng rốt cuộc đây chính là tâm nguyện thứ hai trong cuộc đời của mình, dù thế nào cũng phải thử qua.
Mặt trời chiếu qua khung cửa, nắng ấm xuyên vào bên trong, căn phòng đầy sáng, nhìn Dạ Vi Tước ngủ ngon, Kỳ Tử Nhạc không nỡ đánh thức, lẳng lặng nằm bên cạnh đợi Dạ Vi Tước tự tỉnh giấc, hôm qua là một ngày mệt mỏi của nàng.
Đến lúc hai người rời đi trà lâu đã sáng muộn, Kỳ Tử Nhạc dắt tay Dạ Vi Tước đi ở bên đường lớn, trên đường thật sự đông người, hôm nay chỉ có hai người cầm tay nhau sải bước, bọn họ chỉ mới đi được một đoạn, tuy là không lộ rõ mặt mũi, tuy không phải trang phục hoa sắc lộng lẫy nhưng bất kể là ai đi qua cũng muốn quay đầu nhìn lại, một sự cuốn hút đến kì diệu.
Dạ Vi Tước, nàng là bậc mẫu nghi thiên hạ suốt mười mấy năm qua, đứng trước trăm người vạn người, thần thái cao cao tại thượng, ngời ngời khí chất, nhưng có ai ngờ hôm nay lại kéo tay áo Kỳ Tử Nhạc nói một câu khiến người ta thật không tin nổi: "Tiểu Nhạc, ta có chút...lo lắng."
"Tước nhi, dù có thế nào ta cũng sẽ không buông tay nàng." Kỳ Tử Nhạc quay sang quả quyết, càng siết chặt tay Dạ Vi Tước hơn. Phía cuối đường đã là nhà của mình.
Cánh cửa lớn vẫn còn đóng chặt, hai thân ảnh cao cao đứng ở trước, Kỳ Tử Nhạc tiến lên phía trước vài bước che hơn một nửa người Dạ Vi Tước. Tay Kỳ Tử Nhạc gõ vào cửa vài cái, cũng không biết sau cửa có hạ nhân hay không, cứ như thế lại gõ thêm vài cái.
Hôm nay Kỳ Tử Nhạc tử tế như thế nhưng lại không có ai hay sao? có phải là đang thách thức ta đây hay không? Đang lúc định gõ cửa một lần nữa, thì cuối cùng cánh cửa cũng phát ra âm thanh.
Kỳ Tử Nhạc hít một hơi xuống, không đợi hạ nhân mở hết cửa, đã lên tiếng: "Là ta, nói với nương là ta đã về, ta đợi người ở trước cửa."
"Vương chủ, người chờ hạ nhân một chút."
Một chút của hạ nhân quả thật chính xác, cánh cửa nhanh chóng được mở rộng, theo đó hình ảnh quen thuộc cũng dần xuất hiện trước mặt.
"Nương...con về rồi." Kỳ Tử Nhạc mỉm cười nhìn Đường Yên.
Đường Yên có chút khó hiểu nhưng cũng bước đi sau lời vừa nhận được, từ lúc hạ nhân báo Kỳ Tử Nhạc đợi ở ngoài cửa đã cảm thấy lạ lùng, hoài nghi đây có chắc là nhi nữ của mình hay không? Trong lòng sớm cũng đoán là có chuyện, lúc thấy Kỳ Tử Nhạc ở cửa chính, gương mặt Đường Yên nhăn lại, chau mày khó hiểu nhìn nàng.
Chỉ vài giây sau đó, Đường Yên đã thay đổi bằng một cảm xúc khác, ánh mắt có chút mở to kinh hãi, trong một khắc đã giật mình khi nhìn thấy thân ảnh phía sau Kỳ Tử Nhạc, Kỳ Tử Nhạc lại còn cầm lấy tay người phía sau.
Kỳ Tử Nhạc kéo nhẹ tay Dạ Vi Tước, Dạ Vi Tước thuận ý bước lên bên cạnh Kỳ Tử Nhạc, tay tháo mũ che trên mặt xuống, hơi cuối ánh mắt, mím môi xem như chào hỏi người trước mặt.
"Nương..."
Một câu gọi của Kỳ Tử Nhạc vang lên, Đường Yên mới bừng tỉnh rời mắt từ Dạ Vi Tước sang nữ nhi của mình, nhìn một cái liền thấu hiểu tâm tư của nàng. Đường Yên thở dài quay đầu bước, không quên để lại một câu: "Cùng vào đi."
Kỳ Tử Nhạc vui vẻ ra mặt, kéo tay Dạ Vi Tước theo sau nương, xem như khởi đầu tốt.
Kỳ Tử Nhạc theo sau Đường Yên, miệng không ngừng hỏi chuyện nhà, đi lâu như vậy thật sự có lỗi với mọi người.
"Sáng sớm phụ thân ngươi đã ra ngoài có chút chuyện, đến trưa sẽ về."
Đi vào sảnh lớn Đường Yên không để Kỳ Tử Nhạc ngồi xuống ghế, đã mở miệng nói: "Tiểu Nhạc, gia gia vẫn đang chờ con về."
Ý của nương Kỳ Tử Nhạc đương nhiên hiểu, dùng ánh mắt lo ngại nhìn người, có chuyện gì không thể nói cho mình nghe sao, giờ bỏ đi, Tước nhi phải biết làm sao.
Dạ Vi Tước cũng hiểu ý Đường Yên, khẽ kéo ống tay áo Kỳ Tử Nhạc, ánh mắt như biết nói, khẳng định mình ổn.
Kỳ Tử Nhạc biết nhưng vẫn chần chờ không muốn đi, tuy rằng bị đuổi nhưng làm sao mà an tâm bỏ Dạ Vi Tước lại được. Đến khi Dạ Vi Tước gật đầu khẳng định thêm hai ba lần, Kỳ Tử Nhạc đành phải thở dài rồi rời khỏi.
"Hôm nay đến đây, Dạ Vi Tước thật sự khiến ta bất ngờ không tưởng." Đường Yên ngồi xuống ghế đối diện Dạ Vi Tước, ánh mắt chăm chăm nhìn nàng.
Ngồi đối diện với Dạ Vi Tước gần như thế, càng nhìn càng thấy người trước mặt mình mỹ mạo quá mức xuất sắc, trước giờ biết rõ Dạ Vi Tước nhan sắc khuynh thành nhưng lần này thật bất ngờ. Nhiều năm về trước gặp nhau trong tình huống xấu như vậy, nhưng quả thật phải cảm khái, bây giờ đã qua lâu như thế, gặp lại nàng với bộ dạng này càng khiến người ta kinh ngạc, vì sao lại khiến người ta nhìn rồi thì khó mà dứt ra được.
"Ta cũng bất ngờ với ý định của mình." Dạ Vi Tước mỉm cười, ngẩng đầu rành mạch đáp trả, cùng với người lúc ở cửa lớn hoàn toàn khác nhau, "Nhưng quyết định này đều là dành cho tiểu Nhạc."
"Ngươi nghĩ ta sẽ chấp thuận?" Đường Yên nhướn mày hỏi lại. Dạ Vi Tước một khi hạ mình đến đây, xem như bỏ xuống một chút tôn ti sỉ diện, có phải đã dằng vặt bản thân nhiều lắm không?
"Dù người có chấp thuận hay không, cũng không quan trọng với ta, hôm nay ta đã dành tất cả dũng khí để đến đây chứng minh, là muốn thấy tiểu Nhạc vui vẻ. Điều tiểu Nhạc cần là một bữa cơm có nương, phụ thân, gia gia và ta." Dạ Vi Tước hoàn toàn lấy lại khí chất vốn có của mình, ánh mắt sắc bén không chút do dự trả lời.
"Nghe một câu này của ngươi xem như được an tâm. Đã lâu như vậy ta cũng không còn quan trọng việc các ngươi yêu nhau, sau một bài học năm năm trước, ta chỉ muốn tiểu nhi của ta ngày ngày được vui vẻ, hạnh phúc. Hôm nay ngươi bỏ xuống cao thượng của mình để đến đây xem như là thật lòng với nàng, điều ta muốn cuối cùng là thấy thật tâm của ngươi" Ánh mắt Đường Yên giãn ra, gương mặt cũng không còn nghiêm trọng như ban đầu.
"Chuyện xảy ra của quá khứ không như người nghĩ. Tất cả đều lệch đi một hướng thật khác, khiến mọi chuyện rất tồi tệ."
Thấp thoáng xa xa đã thấy Kỳ Tử Nhạc quay trở lại, Đường Yên vẫn nhìn bóng dáng Kỳ Tử Nhạc, mở miệng thốt lên: "Đa tạ vì năm đó đã cứu bọn họ. Cũng thứ lỗi vì năm đó đã hành xử với ngươi như thế."
Năm đó hạ nhân Kỳ sơn không trốn thoát bị bắt lại rất nhiều, Lâm Dương Nhiệm giam giữ tất cả bọn họ, chỉ chờ ngày xử tử. Không ngờ không lâu sau đó bọn họ được người dẫn đường thoát ngục, hỏi ra thì được Hắc, Bạch đến cứu, đều là do thái hậu ở phía sau chỉ đường đi lối bước, cứu được vài chục mạng người.
Kỳ Tử Nhạc bước gần hơn, trên mặt có nụ cười tươi không dứt, Dạ Vi Tước nhìn thấy lòng cũng vui vẻ theo. Quyết định này có thể đổi lấy nụ cười của Kỳ Tử Nhạc đã khiến mình mãn nguyện.
"Hai người các ngươi trước tiên nghỉ ngơi đi, ta đi chuẩn bị bữa trưa." Đường Yên nói rồi bước đi, để Kỳ Tử Nhạc và Dạ Vi Tước lại sảnh lớn, dù như thế nào vẫn cảm thấy ái náy với Dạ Vi Tước, liền sinh ra chút ngượng.
Đường Yên đi