Sáng hôm sau Dạ Vi Tước thức dậy rất đúng giờ, nàng vốn là người sống tuân theo phép tắc, kỉ cương rõ ràng nên đã quy định trước giờ thìn (trước 7A.m) là phải thức dậy, tuy rằng đêm qua không ngủ được nhưng hôm nay cũng không ngoại lệ. Dạ Vi Tước hôm nay mặc cung y màu xanh đậm, tóc kết cũng rất đơn giản, trang điểm cũng rất nhẹ nhàn, dùng điểm tâm sáng xong lại đưa tầm mắt nhìn ra ngoài, hôm nay không khí rất thoáng đãng, lại muốn ra ngoài dạo một chút.
Dạ Vi Tước chân chậm rãi bước trên nền đá tiến về phía bắc hoa viên, nhưng là khung cảnh trước mắt hiện ra làm cho đôi chân mau chóng khựng lại, không thể tin những gì mình thấy, thực tại trước mắt là m nàng có chút không hấp thu được. Dãy hoa trắng bao bọc quanh hồ lúc trước biến đâu mất rồi!? bây giờ chỉ còn lại một ít hoa trắng còn lại đều bị thay thế bằng nhiều hoa khác, mỗi một đoạn lại một màu hoa khác, quanh hồ đủ loại màu sắc rực rỡ đến quá chói mắt.
"Là ai làm?"
Dạ Vi Tước nhíu chặt mày, đủ để biết nàng hiện giờ có bao nhiêu tức giận.
Cung Sa nhìn theo hướng đó, cảnh tượng này cũng làm nàng kinh hồn, hốt hoảng vội trả lời.
"Hôm qua nô tỳ đi qua đây nhưng vẫn bình thường, không có thay đổi gì cả nhưng hôm nay nó tại sao lại xuất hiện, nô tỳ thật sự...thật sự không biết!"
Dạ Vi Tước kìm chế cảm xúc bản thân, tập trung suy nghĩ một lúc, trong đầu dần khái quát được, cũng đoán ra được là ai làm, trên đời này không có ai có gan lớn đến nỗi dám thay đổi cảnh vật ở Kim Ninh Cung mà chưa hỏi ý kiến của nàng, Hoàng Thượng lại càng không. Trên đời này chắc chỉ có một người duy nhất.
Dạ Vi Tước gọi Cung Sa lại gần mình, thanh âm rất nhỏ chỉ đủ cho hai người nghe thấy: "Kỳ Tử Nhạc đã đến chưa?"
"Dạ rồi." Cung Sa cung kính đáp.
"Em dẫn người lui xuống hết đi sau đó gọi Kỳ Tử Nhạc đến đây cho bản cung."
Cung Sa vừa đi một lúc, Kỳ Tử Nhạc rất mau xuất hiện ở đây, chạy đến vui vẻ: "Nàng tìm ta sao, có chuyện gì vậy?"
Dạ Vi Tước sắc mặt lạnh lùng, không trả lời Kỳ Tử Nhạc mà đi về phía trước, bước đến trước hồ mới dừng lại, đưa mắt nhìn dãy phong lan đỏ tươi đến chói mắt dưới chân mình. Từ khi nào mà nó lại ở đây? Quá mức loè loẹt chói mắt!
Kỳ Tử Nhạc thấy nàng bước đi cũng nhanh nhẹn bước theo sau, bước đến cạnh Dạ Vi Tước nhìn tác phẩm của mình rất là phấn khích: "Nàng thấy có đẹp không? Là..."
Kỳ Tử Nhạc chưa nói dứt lời đã bị Dạ Vi Tước chen ngang, thái độ rõ ràng tức giận: "Kỳ Tử Nhạc ngươi cũng thật to gan, chưa có ý bản cung mà dám tự tiện thay đổi hoa của bản cung! Ai cho ngươi cái quyền này?"
Kỳ Tử Nhạc không ngờ đến chuyện nàng sẽ tức giận, trong lòng đôi phần không khỏi lo sợ̣, vội vàng đi đến trước mặt nàng cố ý giải thích, "Hôm qua ta sợ nàng giận nên định làm chút gì đó bất ngờ cho nàng, nhưng mà...không ngờ nàng lại không thích..."
Kỳ Tử Nhạc thở dài một hơi vẻ mặt bi thương tột cùng.
"Ta thấy hoa trắng tuy rằng rất đẹp rất tinh khiết nhưng nếu chỉ có một màu trắng chẳng phải rất đơn bạc cô đơn sao? Nên ta chỉ đơn giản muốn thêm màu sắc khác để cho nó hài hòa lại thôi mà."
Kỳ Tử Nhạc nhìn Dạ Vi Tước vẫn đang còn mặt lạnh, rồi lại nhìn dãy hoa, màu sắc của hoa kết hợp với màu xanh ngọc bích của nước trong hồ, thật sự rất đẹp mà cớ gì nàng lại tức giận dữ vậy? Kỳ Tử Nhạc sợ nhất chính là Dạ Vi Tước lạnh nhạt bỏ mặc không thèm để ý tới mình, cứ tựa như nàng là không khí vậy thật sự làm cho nàng rất khó chịu.
Dạ Vi Tước im lặng một lát mới chịu mở miệng, thanh âm tuy nhẹ nhàng nhưng vẫn lạnh nhạt như cũ.
"Đều là tự mình trồng sao?"
Kỳ Tử Nhạc vừa