Nguyên Viên Cung.
"Quận chúa nô tỳ có thể vào không?" Hoàng Y Tịnh đứng bên ngoài phòng gõ cửa.
"Vào đi." Thanh âm nhu nhuyễn thanh thoát từ bên trong phòng vang vọng ra bên ngoài.
Nhận được sự cho phép, Hoàng Y Tịnh mở cửa đi vào, tầm mắt vừa lúc thấy quận chúa ngồi ở kia, đi đến đứng cạnh chỗ nàng đang ngồi.
"Phân phó người hoàn tất rồi sao?" Liêu Đan Thiệp ngước nhìn nàng hỏi.
"Dạ rồi, nô tỳ đã phân phó người ở Nguyên Viên Cung xong rồi." Hoàng Y Tịnh gật đầu nói.
"Mau ngồi đi đừng đứng đó nữa." Liêu Đan Thiệp ngẩng đầu chỉ vào ghế bên cạnh, nàng thân thuộc như vậy cũng không phải ngoại nhân, đối mặt vẫn là dễ nói chuyện hơn.
Hoàng Y Tịnh nghe lời kéo ghế ra ngồi.
Đợi cho Hoàng Y Tịnh ngồi ngay ngắn trên ghế, Liêu Đan Thiệp mới nhìn nàng mở miệng hỏi: "Lúc sáng ở cửa cung em có thấy gì khác lạ không?"
Hoàng Y Tịnh nghe hỏi như vậy, trong đầu bắt đầu tua lại những chuyện lúc sáng, suy đi nghĩ lại một hồi lâu, đột nhiên linh quang chợt loé sáng, rốt cuộc cũng nhớ lại một sự kiện. Chỉ lo chuyện ở Nguyên Viên mà nàng chút nữa đã quên mất chuyện này, khẩn trương nói.
"Nô tỳ lúc sáng khi theo phía sau người để đến chỗ của Hoàng thượng và Hoàng hậu hành lễ. Lúc đó đi ngang qua ngự lâm quân lại vô tình thấy khuôn mặt người nọ, gương mặt y như đúc tên thổ phỉ lúc trước chặn đường chúng ta, nô tỳ thật không biết mình nhìn nhầm hay chỉ là người giống người. Nhưng thật sự rất giống!"
"Lời em nói là thật? Xem ra ta không phải bị hoa mắt rồi. Tên lúc sáng ta nhìn thấy cũng có gương mặt tương tự như tên thổ phỉ xuất hiện mấy ngày hôm trước. Ta cứ nguyên tưởng mình nhìn nhầm nhưng không ngờ em cũng thấy như ta. Lẽ nào lại là nàng!?" Liêu Đan Thiệp chớp chớp mi, nhếch môi nói. Người lúc sáng quả thật đứng rất gần chỗ nàng đứng, làm sao mà không để ý cho được. Cuối cùng có thể khẳng định được người nàng nhìn thấy lúc sáng không nhầm được.
"Nô tỳ thật không thể ngờ được sẽ có tình cảnh này, quận chúa người nhìn xem, nhất định có rất nhiều chuyện mờ ám ở phía sau nữa." Hoàng Y Tịnh ánh mắt thâm thúy, nghĩ nghĩ nói. Chuyện này sao có thể trùng hợp đến như vậy, rõ ràng có rất nhiều chuyện mờ ám phía sau.
"Người hôm đó rõ ràng là nữ nhân, bây giờ lại dám cải nam trang vào cung. Nhưng hơn nữa là nàng là một tên thổ phỉ nổi danh, chuyện này chẳng phải rất kì lạ sao? Em mau điều tra nàng giúp ta." Liêu Đan Thiệp tựa tiếu phi tiếu nói, thân phận nàng đặc biệt đến như vậy, nàng muốn biết ở phía sau người này rốt cục còn có chuyện kinh động nào nữa.
"Nô tỳ đi ngay." Hoàng Y Tịnh nghe xong liền đứng lên.
"Bằng mọi cách phải có được thông tin của nàng." Liêu Đan Thiệp gật đầu, bồi thêm một câu, "Ta tin em làm được. Càng sớm càng tốt."
Thời gian trôi qua đi, mới đó đã sáng sớm hôm sau, mặt trời vừa ló diện trên bầu trời được một lúc, ánh nắng màu vàng nhạt chiếu rọi xuống hoàng cung rộng lớn, đã thấy thân ảnh Hoàng Y Tịnh xuất hiện ở Nguyên Viên.
Hoàng Y Tịnh nói nàng đã tìm được tin tức của người kia, Liêu Đan Thiệp không thể không bất ngờ nhìn nàng với ánh mắt ba phần tin bảy phần khó tin.
"Nhanh như vậy?" Liêu Đan Thiệp nhướn mày hỏi.
Người này nói sao cũng không phải nhân vật tầm thường, muốn điều tra danh tính của nàng đừng nói là khó có khi còn tìm không ra, chuyện khó khăn đến như vậy nhưng Hoàng Y Tịnh vẫn tìm ra manh mối nhanh như vậy. Không thể phủ nhận năng lực siêu phàm của nàng được, những chuyện người khác không làm được thế nhưng không biết bằng cách nào đó nàng lại có thể làm được.
"Cũng không dễ như người nghĩ đâu, là do chúng ta biết được bộ dạng của nàng, thân phận đặc thù của nàng trước, nhờ vào đó nên mới có thể tìm ra tin tức dễ dàng, nếu không có nô tỳ cũng bó tay, khẳng định không thể tìm được một chút tin tức nào cả." Hoàng Y Tịnh giải thích rõ hơn cho quận chúa nghe, người này thân phận đặc biệt như vậy, cư nhiên tìm tin tức của nàng làm sao có thể, cũng may biết trước danh tính một ít mới có khả năng tìm ra.
Liêu Đan Thiệp gật đầu hiểu ra chân tướng sự việc, "Thảo nào nhanh như vậy, chút nữa ta quên mất chuyện này. Em điều tra được gì từ nàng?"
"Hôm qua, nô tỳ đi tra xem nàng giữ chức vụ gì trong cung, may mắn tìm thấy nàng cũng là lúc nàng rời khỏi hoàng cung, liền chớp cơ hội đi theo nàng. Hành tung người này không rõ ràng, nô tỳ chỉ dám giữ khoảng cách rất xa, chính vì vậy cuối cùng lại mất dấu."
"Mất dấu?" Liêu Đan Thiệp nâng giọng lặp lại câu hỏi.
Hoàng Y Tịnh gật đầu xác nhận, lại nói: "Ngay chỗ mất tung tích thật sự rất nhiều người, nhưng may mắn nằm trong khu vực phủ thừa tướng."
Dừng một chút mới nói tiếp.
"Lại nghe được câu chuyện, nhiều ngày trước trong phủ Thừa tướng có xuất hiện một nữ nhân xinh đẹp từ phương xa đến, nhìn vào có rất nhiều điểm tương xứng trùng hợp, nô tỳ liền đi điều tra ngay, không lâu liền có thể khẳng định nàng là cháu gái của tướng đại nhân Từ Minh."
Lời mà Hoàng Y Tịnh vừa nói làm cho nàng không thể nào ngờ đến, đúng là toàn những chuyện ngoài sức tưởng tượng quá xa. Nàng thế nào lại là cháu gái của Từ Minh?
Liêu Đan Thiệp vẫn không thể tin hỏi lại: "Em chắc chắn là nàng thật không? Làm sao có thể?"
"Nô tỳ chắc chắn!"
Ngữ khí Hoàng Y Tịnh chắc như đinh đóng cột, hoàn toàn khẳng định lời mình nói là sự thật không sai. Quả thật mất rất nhiều công sức mới có thể điều tra ra, điều không chắc chắn nàng sẽ không dám đem nói cho quận chúa nghe.
Liêu Đan Thiệp gật đầu, hoàn toàn tin tưởng nàng, chuyện gì chắc chắn nắm trong tay Hoàng Y Tịnh mới dám đem nói cho nàng biết.
"Nô tỳ chỉ thắc mắc tại sao tên thổ phỉ đó lại là cháu gái của Từ Minh, rõ ràng Từ đại nhân trung lập với người khác, không nằm trong lớp tham quan nịnh thần, kể cả lúc trước còn ra tay giúp Hoàng hậu nương nương, cũng có thể xem như là vị quan liêu đáng tin cậy, chuyện này khúc mắt nằm ở đâu chứ."
Nếu là thật, thân phận của nàng quá mức làm cho người khác kinh hãi, Thừa tướng có biết nàng là thổ phỉ không? Hay là cùng một ruột với nhau?
Nàng là cháu gái của Thừa tướng đại nhân binh quyền chức trọng, nàng là người thống lĩnh thổ phỉ Kỳ sơn nổi danh trên thiên hạ, nàng là đội trưởng của đội ngự lâm quân trong triều, nàng là người đem danh dự của nàng ra đùa giỡn chà đạp, nàng là người chính miệng hạ nhục nàng không thương tiếc. Hay lắm! Đợi sau này tính luôn một thể.
"Nàng lấy danh trong triều Dương Nguyện nhưng danh thật là Dương Tương Truyên." Hoàng Y Tịnh tiếp tục nói.
"Dương Tương Truyên sao?" Liêu Đan Thiệp hứng trí lập lại, người này cái gì cũng thú vị, đến cái danh cũng vậy, càng nghĩ thì lại càng tò mò, gan lớn lại đến như vậy, nàng rất muốn thử xem nó lớn đến đâu? Đúng là ngông cuồng! Liêu Đan Thiệp nhếch miệng cười, khoé môi xuất hiện đường cong như hoa, vô cùng sống động xinh đẹp.
Hoàng Y Tịnh đứng một bên nhìn, thầm nghĩ, lâu rồi nàng không có thấy Quận chúa cười như vậy, Quận chúa cười như thế này làm cho nàng cảm thấy ớn lạnh, da gà đều nổi lên hết, cái này không thể đùa được, thật sự rất nguy hiểm.
Dương Tương Truyên này quả thật rất là may mắn gặp ai không gặp lại gặp ngay Quận chúa. Dám hạ nhục mấy lời đê tiện bỉ ỏi đến như vậy, hậu quả đáng tiếc, nhất định