Thời gian trôi qua đi nhanh chóng, sắc trời cũng đã dần dần sáng Kỳ Tử Nhạc nhưng vẫn còn ngồi nguyên ở hành lang đó, hai tay ôm lấy một ống trúc nhỏ dài, bên cạnh còn mảnh vỡ của bát canh gừng.
Không hiểu từ lúc nào mà trên bầu trời lại có nhiều mây đen kéo đến như vậy, bao phủ xám xịt cả một bầu trời, gió cũng bắt đầu thổi đến từng trận từng trận, gió đến như vũ bão như muốn thổi bay đi tất cả, sau đó là mưa kéo đến bao phủ toàn bộ nơi đây.
Gió mưa gào thét bên tai không ngừng nhưng Kỳ Tử Nhạc vẫn ngồi im một chỗ khư khư ôm lấy ống trúc nhỏ trong lòng, bộ dạng nhắm mắt tịnh thần không có rời đi, tuy nói là ngồi bên trong hành lang nhưng không có nghĩa là không bị mưa gió tạc vào, nàng là người đương nhiên nàng cũng biết lạnh, thân thể này kịch liệt phản đối muốn rời đi nhưng là trái tim lại không cho phép, lòng vì chuyện kia mà vẫn còn rất nóng giận, Kỳ Tử Nhạc nghĩ đến viễn cảnh Liêu Đan Thiệp có đoạn tình cảm kia với Dạ Vi Tước tâm đột nhiên lại rất lo sợ, Dạ Vi Tước rõ ràng chưa phải là gì với nàng, nhưng lại có cảm giác sợ mất lan tràn trong tim phổi vô cùng khó chịu.
Một trận mưa này có biết bao nhiêu lạnh lẽo nhưng lại có một chịu được, rốt cục nàng có phải quá ngu ngốc không?
Mưa gió gào thét dữ dội cuối cùng cũng qua đi, mây đen kéo đi hết trả lại một bầu trời đẹp đẽ như trước, trời lúc này cũng đã sáng.
Cung Sa Lạc Mạn sau khi hầu hạ nương nương rửa mặt xong hai người từ bên trong điện mở cửa bước ra chuẩn bị đến ngự thiện phòng để chuẩn bị canh nóng, chỉ là vừa đi được vài bước liền kinh hãy dừng lại, trong miệng lắp bắp nhưng lại không nói ra được chữ nào, hai người hoàn toàn biến sắc, sắc mặt ngưng trọng vô cùng.
Kỳ Tử Nhạc thân thể ước sũng, sắc mặt tái nhợt đang ngồi co rút ở đó, các nàng thật không biết hắn có phải là người không, không lẽ suốt đêm qua hắn đều ngồi ở đây? Lạc Mạn vội vàng chạy đến nơi của Kỳ Tử Nhạc vỗ vỗ vào vai nàng kêu một tiếng:
"Kỳ Tử Nhạc...Kỳ Tử Nhạc...!"
Dường như nàng đã ngất xỉu rồi, các nàng lay động nhưng nàng vẫn không cử động.
"Kỳ Tử Nhạc mau tỉnh lại!"
Lạc Mạn tiếp tục kêu thêm vài tiếng nữa mới thấy nàng cử động, đợi đến khi thấy Kỳ Tử Nhạc chậm rãi mở mắt ra mới tiếp tục nói: "Ngươi tại sao không trở về mà còn ở đây nữa? Ngươi đúng là đồ điên!"
"Hay là vào bẩm báo nương nương trước đã." Cung Sa chần chờ nói nhỏ.
Chuyện như vậy bẩm báo nương nương thì tốt hơn, các nàng không có quyền tự tiện mang Kỳ Tử Nhạc vào bên trong, tốt nhất là để nương nương ban lệnh.
Hai người lập tức trở vào trong tẩm điện.
Vào bên trong Lạc Mạn đứng trước mặt Dạ Vi Tước ấp úng nói: "Nương nương...Kỳ Tử Nhạc hắn... hắn..."
Dạ Vi Tước thấy hai người các nàng quay lại còn nói đến Kỳ Tử Nhạc nữa mới thắc mắt hỏi: "Kỳ Tử Nhạc làm sao? Đi ngự thiện phòng nhanh như vậy đã trở về?"
Cung Sa thấy Lạc Mạn chỉ có chút chuyện như vậy nhưng nói cũng không xong, vô cùng bất mãn, nhanh chóng giải thích rành mạch: "Lúc nãy nô tỳ định đi ngự thiện phòng nhưng là...bắt gặp Kỳ Tử Nhạc ước sũng ngồi ở trước cửa điện."
"Kỳ Tử Nhạc như thế nào lại ngồi ở trước điện?" Dạ Vi Tước khi nghe đến Kỳ Tử Nhạc người ước sũng ngồi ở cửa điện, trong lòng liền kích động mạnh, đôi bàn tay nắm chặt lấy thành ghế, gương mặt tuy cố gắng bình tĩnh nhưng vẫn ẩn nhẫn lo lắng.
"Kỳ Tử Nhạc vẫn ở ngoài sao? Sao các em không đỡ hắn vào đây." Dạ Vi Tước vội vàng nói, nói xong đã đứng lên muốn đi ra bên ngoài.
"Nương nương, là nô tỳ sợ....hây...nô tỳ liền mang hắn vào đây." Cung Sa vội nói.
Dạ Vi Tước cùng hai người các nàng liền nhanh chóng bước ra ngoài. Vừa bước ra cửa liền đưa mắt nhìn sang, các nàng lại được một phen kinh hãi nữa, chỉ tay về phía lúc nãy Kỳ Tử Nhạc ngồi, hoảng hốt nói: "Kỳ Tử Nhạc hắn đã biến mất đâu rồi? Nương nương lúc nãy hắn vẫn còn ngồi ở đây."
Dạ Vi Tước nhìn nơi đó đã trống trơn biết là Kỳ Tử Nhạc đã bỏ đi rồi, không nói thêm được lời nào nữa đã xoay người trở vào trong điện.
Cung Sa Lạc Mạn thấy vậy thở dài một cái theo nương nương trở vào bên trong.
Dạ Vi Tước vẫn chưa hiểu đầu đuôi câu chuyện ra sao, tối hôm qua Kỳ Tử Nhạc đến, nàng rõ ràng đã nói nàng về có gì mai hẳn nói. Đáng lẽ phải rời đi rồi mới đúng, đợi các nàng vào mới hỏi: "Mau nói cho bản cung biết chuyện gì đã xảy ra?"
"Đều là tại nô tỳ mà ra." Cung Sa cắn cắn môi rành mạch một hơi kể lại chuyện đêm hôm qua...
"Nương nương, Kỳ Tử Nhạc hắn một mực ngồi ở hành lang còn ôm khư khư một ống trúc trong người."
Cung Sa tiếp lời: "Nô tỳ vốn tưởng Kỳ Tử Nhạc chỉ