Trở ra Yên Linh cung, Kỳ Tử Nhạc đi một đường thẳng đến một nơi được mệnh danh là hấp dẫn nhất hoàng cung.
Đi một lúc lâu cũng đến được, quả nhiên không có sai, cực kì hấp dẫn lòng người, đứng từ xa đã có mùi thơm ngát xộc vào mũi vô cùng kích thích vị giác.
Nơi mà nàng vừa đặt chân đến chính là ngự thiện phòng, tất cả sơn hào hải vị, món ngon thứ lạ đều từ đây mà ra, nơi này vô cùng lớn, xung quanh chỉ toàn thấy lương thực.
Đi sâu hơn vào bên trong tiến đến hành lang mùi thơm càng rõ ràng hơn, bởi vì qua giờ chiều đã lâu thức ăn đều đã chuẩn bị xong chỉ còn chờ mang lên, vì vậy mà người ở trong phòng lớn có phần rảnh rang.
"Đại nhân, người đến đây tìm gì sao?" Lý Hạch thấy có người bước vào cửa lớn liền nhìn ra, có phần bất ngờ tròn mắt, liền rời bếp đi ra cửa. Theo lí hắn chức phẩm của hắn không bằng, còn thua rất xa người trước mắt liền theo phép tắc cung kính.
"Đại nhân đang rảnh sao?" Kỳ Tử Nhạc hơi cười cười nói, trên người vẫn là lớp trường lam phẫn nam trang, tuy có phần nặng nề và rất khó chịu nhưng biết làm được, nàng muốn vào cung đi lung tung khắp nơi thì phải chấp nhận.
"Đúng vậy ta đang có khoảng thời gian rảnh, đại nhân đến đây là cần gì sao? Ta giúp đại nhân." Tuy vẫn chưa hết bất ngờ việc quan võ xuống bếp, nhưng Lý Hạch rất nhanh nhạy nói.
"Vậy ngươi có biết làm loại bánh ngon nào mà chưa dâng lên trong cung không?"
"Đương nhiên biết, còn biết rất nhiều loại bánh ngon, chỉ tại ta không có cơ hội để làm." Lý Hạch nghe người trước mắt nói, trong đôi mắt không giấu nổi tia sáng phấn khích.
Muốn làm một loại bánh cho hoàng gia dùng khó hơn đồ ăn chính rất nhiều, có rất nhiều thứ quan ngại quả thực không hề dễ, cũng không được tự tiện lung tung mà làm, vì vậy mà hắn chỉ có thể học rồi để đó. Nhưng hôm nay lại có người tìm hắn hỏi về bánh, khiến cho hắn rất vui mừng, có lẽ hôm nay được một dịp trổ tài.
"Là ta muốn tặng cho một người, ngươi có thể làm trước cho ta dùng thử không? Nếu được sao đó ta muốn chính tay mình làm, ngươi xem như vậy sẽ rất ý nghĩa đúng không?" Kỳ Tử Nhạc hướng đến Lý Hạch nói.
Trước kia nàng rất hay mang đến cho Dạ hậu nhiều loại bánh trong cung không có, nhưng tất cả đều dùng bạc mà mua. Đã từ lâu rồi không có mang đến, nàng muốn lần này chính tay mình làm.
Lý Hạch nghe đề nghị liền vui vẻ gật đầu, bắt đầu vào bếp, bàn tay điêu luyện thoăn thoắt nhanh chóng vào việc, tất cả đều nhanh gọn.
Kỳ Tử Nhạc đứng bên cạnh y nhìn, nhìn có chút hoa mắt, lão luyện thành thục đến như vậy, quả nhiên là cao thủ nơi đây. Chăm chú nhìn từng công đoạn của Lý Hạch làm, tất cả đều được nàng ghi nhớ lại.
Qua một lúc cuối cùng cũng hoàn thành, bánh vàng ươm vô cùng hấp dẫn đã được đặt ra đĩa.
"Đại nhân mời." Có chút tự hào về thành quả, Lý Hạch hơi cao giọng đưa tay mời.
Kỳ Tử Nhạc cười cười, cầm lên cái bánh bắt đầu đưa lên miệng.
"Bánh giòn giòn nhân bên trong cũng rất ngon." Kỳ Tử Nhạc mở to mắt kinh ngạc.
Lý Hạch nghe vậy liền cười vui vẻ. Sau khi Kỳ Tử Nhạc ăn xong liền được Lý Hạch một bên tận tình chỉ dẫn, nhịp độ của Kỳ Tử Nhạc thua rất rất xa Lý Hạch, làm bên đây hỏng bên kia, vì vậy thời gian trôi qua rất lâu vẫn chưa xong.
Lý Hạch đứng bên cạnh rất tận lực, trong lòng cũng không hề cáo gắt, ngược lại có chút muốn cười. Đột nhiên hắn nhận ra tay người bên cạnh rất nhỏ lại còn rất trắng nhìn vào vô cùng đẹp, hoàn toàn rất kì lạ, hoàn toàn không phải tay của quan võ mà hắn biết. Có chút ngoài ý muốn mà nghĩ, nhìn vào liền là tay của nữ nhân thì đúng hơn.
Nhưng bất quá lại quên đi, bởi vì thân người bên cạnh cũng không hề cao lớn, nói sao chỉ cần võ thuật mưu lượt giỏi là được ngoại hình không liên can lắm, nghĩ như vậy Lý Hạch không nghĩ thêm nữa, tập trung vào việc chính hơn, giúp người bên cạnh thật tốt.
Nhưng chỉ mới vừa đó đã có chuyện xảy ra, dầu đã tung lên trúng tay y rồi, còn cả một mảng không nhỏ.
"Đại nhân...!"
"Ta không sao, cũng gần xong rồi, một chút nữa thôi." Vui vẻ ở trên mặt liền dâng lên, Kỳ Tử Nhạc hoàn toàn không biết đau rát gọi là gì, bàn tay vừa đó đã có một mảng đỏ lên trông thấy.
"Ai mà lại máy mắn được đại nhân tự tay tặng như vậy! Ở trong cùng lâu như vậy thực chưa từng thấy những gì tương tự hôm nay bao giờ, người được tặng quả thực rất có diễm phúc."
"Là người rất quan trọng." Kỳ Tử Nhạc hài lòng gật đầu, phấn khích bắt đầu cho bánh vào túi giấy, khuôn miệng không ngừng cong lên, híp mắt cười đến rạng rỡ.
Cầm túi giấy trên tay cũng không quên lấy từ trong người ra một túi bạc đưa đến, "Đa tạ hôm nay giúp đỡ ta."
*
Cầm túi bánh trên tay tiến đến lối củ quen thuộc, trên mặt Kỳ Tử Nhạc vui vẻ đến mức không ngừng mỉm cười, chỉ cần nghĩ đến lúc Dạ Vi Tước dùng bánh do nàng làm liền vô cùng phấn khích vui sướng không thôi, đầu óc thiếu điều đã muốn bay lên không trung.
Cái tay ngày có xu hướng đỏ hơn nhưng Kỳ Tử Nhạc lại quên mất, y phục cũng không được gọn gàng sạch sẽ, nhưng bởi vì quá phấn khích với túi bánh trên tay không thèm để ý cái gì.
Hăng hái đi một lúc lâu cuối cùng cũng đến, băng băng một đường thẳng đến ngay tẩm điện, nhưng lại bắt gặp Cung Sa Lạc Mạn ở bên ngoài, lại còn bị các nàng ngăn cản.
"Kỳ Tử Nhạc... nương nương không được khoẻ, ngươi về đi." Lạc Mạn lạnh lùng nói ra. Lúc chiều nhìn thấy một màn đó quả thực rất ngứa mắt.
"Không khoẻ ta càng phải gặp mới được...!" Kỳ Tử Nhạc ươn ngạch vểnh môi lên, muốn chen vào.
Lạc Mạn muốn cản nhưng Cung Sa lập tức ra hiệu để cho nàng vào. Tốt nhất nên để cho nàng cùng nương nương tự phân.
"Tước nhi nàng không khoẻ sao?" Kỳ Tử Nhạc vừa bước vào phòng đã nâng giọng. Tay cầm túi giấy đặt ra sau lưng muốn tạo nên bất ngờ.
Dạ Vi Tước nghệ được giọng nói, ngẩng đầu nhìn ra, thấy được người vừa bước vào, biểu tình như động lại Dạ Vi Tước khô hề lên tiếng trả lời.
Ngoài trời bóng tối dần dần bao phủ lấy, nhìn ra cửa sổ ánh trăng cũng dần xuất hiện trên bầu trời. Đáy mắt Dạ Vi Tước lúc này lại có phần bắt đầu nghiêm nghị, môi