"Lâm tướng quân!" Dạ Tuấn Lưu bước vào bên trong phòng, nhìn thấy Lâm Dương Nhiệm đang chăm chú gì đó trên bàn, liền khẽ gọi hắn.
"Dạ tướng quân đến rồi sao? Mau ngồi đi." Lâm Dương Nhiệm ngẩng đầu nhìn người vừa đến, chỉ ghế đối diện nói.
Ngay bên trên bàn đặt tấm bản đồ thật lớn, che phủ cả bàn, bản đồ rõ nhất là hình ảnh ngọn núi cao vót.
"Kế hoạch lần này, dự định của Lâm tướng quân thế nào, đã tìm ra cách đối phó thổ phỉ rồi sao?" Dạ Tuấn Lưu ngồi xuống, nhìn bản đồ chi chít vết vẻ, biết Lâm Dương Nhiệm bỏ công không ít, lần này có Lâm Dương Nhiệm lãnh binh cùng hắn phò trợ nhất định phải tiêu diệt hết bọn chúng, tiêu diệt hết bọn người ác ôn trừ hại cho dân.
"Dạ tướng quân tham khảo một chút xem, ta đã có dự tính rất cả, chỉ còn chờ thời cơ tốt liền xuất phát."
Lâm Dương Nhiệm hướng Dạ Tuấn Lưu chỉ vào bản đồ nhẹ giọng mà nói, đối với người này liền tôn trọng một chút, nên mới hỏi vài câu đáng lí không cần phải hỏi, cấp bậc của hắn hiện tại cũng không cần phải hỏi lại ý kiến của bất cứ ai, có thể tự ý mà quyết định tất cả, bởi hoàng thượng đã giao binh quyền cho hắn toàn quyền quyết định.
"Ta nghĩ, người cần tiêu diệt nhất chính là Kỳ Tử Nhạc, tiêu diệt được hắn nhất định sẽ tiêu diệt được tất cả bọn chúng, việc đầu tiên là phải tìm cách cho Kỳ Tử Nhạc xuất hiện trước đã!" Dạ Tuấn Lưu nhìn kế sách Lâm Dương Nhiệm đưa ra, suy ngẫm một lúc mới nói với Lâm Dương Nhiệm, tuy rằng cấp bậc hắn cao hơn, nhưng bất quá Dạ Tuấn Lưu cũng có thể tự tin bản thân mình tài trí không thua kém hắn, lúc nãy là Lâm Dương Nhiệm hỏi, hỏi hắn, hắn liền đem suy tính của mình ra trả lời.
Vốn dĩ, phụ thân không cho phép hắn nhúng tay với những chuyện có liên quan đến kỳ sơn nữa. Nhưng lần này hắn mạo mạng vậy, cừu hận trong lòng hắn rất lớn, chỉ muốn đem người kỳ sơn tiêu diệt sạch sẽ, chỉ có như vậy hắn mới hả giận, năm xưa kỳ sơn cướp đi sinh mạng rất nhiều người của Dạ gia, thế nhưng phụ thân hắn lại nói mọi chuyện chấm dứt, sao lại có chuyện đó được, nợ máu nhất định phải trả bằng máu!
Dạ gia không trả thù không, không có nghĩa quên hận, chỉ là phụ thân nói, kỳ sơn lợi hại thâm độc, không muốn tang thương tiếp tục xảy ra ở Dạ gia. Phụ thân không làm, vậy để Dạ Tuấn Lưu này thay Dạ gia báo thù. Kỳ Tử Nhạc kỳ vương kỳ sơn, sớm muộn hắn cũng đem ngũ mã phanh thây, tan xương nát thịt, khiến cho hắn thành tro bụi.
"Ta nghĩ nên thay đổi một chút ở đây." Dạ Tuấn Lưu chỉ tay vào bản đồ tiếp tục nói.
"Ở đây sao?" Lâm Dương Nhiệm chỉ vào bản đồ, dương mắt xác nhận lần nữa.
"Đúng vậy, Lâm tướng quân muốn thực hiện kế sách này, chưa chắc sẽ như ý muốn, Kỳ Tử Nhạc không phải lúc nào cũng sẽ xuất hiện ra bên ngoài." Dạ Tuấn Lưu đưa ra ý kiến. Thực chất muốn Kỳ Tử Nhạc xuất hiện phải tính toán kĩ càng, Kỳ Tử Nhạc không phải người có thể dễ đối phó.
Lâm Dương Nhiệm ngước nhìn Dạ Tuấn Lưu, vừa nghe xong trong lòng sinh khí không ít, nhưng không thể phát tác, cố gắng kiềm chế cảm xúc, gật đầu tán thành, "Muốn dụ Kỳ Tử Nhạc ra ngoài thật sự không dễ dàng, ý kiến này không tệ, vậy cứ theo Dạ tướng quân mà làm."
Hai vị tướng quân quyền cao chức trọng, tài trí hơn người cùng tham gia bàn bạc kế sách, kế sách này nhất định sẽ rất hoàn hảo. Lâm Dương Nhiệm cùng Dạ Tuấn Lưu sau một lúc bàn luận, Lâm Dương Nhiệm dương dương nở nụ cười tự đắc, thoả mãn hài lòng, như là nắm chắc phần thắng trong tay.
************
Giờ đã qua giờ dùng bữa trưa, hầu hết tất cả mọi người đã dùng bữa xong, Dạ Vi Tước chắc chắn không ngoại lệ. Tính toán kĩ lưỡng giờ giấc, Kỳ Tử Nhạc sớm đã len lén chạy vào cung, đứng trước thư phòng ở Kim Ninh chờ đợi, mặc kệ thế nào chỉ cần gặp được Dạ Vi Tước thôi.
Quả nhiên tính toán không sai, từ xa xa xuất hiện thân ảnh quen thuộc, gương mặt thành thục xinh đẹp, biểu tình thanh đạm thực sự đem Dạ Vi Tước trở nên rất đặc biệt, đặc biệt đến mức lưu luyến chân tâm, gây thương nhớ không vơi. Kỳ Tử Nhạc nhìn có chút xúc động, trong lòng dấy lên ngọn lửa thêu đốt, lòng nóng râm ran khó chịu, là nhớ, rất nhớ người trước mắt này đây, đã nhiều ngày rồi không được thấy, cảm giác đó rất bức rức khó chịu.
Cung Sa, Lạc Mạn theo sau Dạ Vi Tước, sớm đã thấy thân bạch y đứng trước cửa.
"Nương nương, là Kỳ Tử Nhạc."
Dạ Vi Tước gật đầu, bước thêm một đoạn, cũng theo đó thấy được Kỳ Tử Nhạc đang tiến lại phía mình.
"Tước nhi mấy ngày nay đã không gặp được nàng rồi, ta muốn nói chuyện với nàng." Kỳ Tử Nhạc kích động đi đến trước mặt Dạ Vi Tước nói.
Dạ Vi Tước không nói gì cả, chỉ có ánh mắt lạnh lùng thẳng tắp bước qua Kỳ Tử Nhạc, đẩy cửa bước vào thư phòng, tuy không nói nhưng biểu hiện như vậy nhìn vào cũng có thể xem là đáp ứng.
Chuyện này vốn không thể trốn tránh được, trốn tránh được bao lâu chi bằng một lần đối mặt đem tình cảm này một lần dứt khoát, trong lòng Dạ Vi Tước thực sự đã hạ quyết tâm.
"Ngươi vào đi!" Cung Sa khe khẽ nhắc nhở Kỳ Tử Nhạc đang vẫn còn ngây người đứng ở đó.
Nhìn một màng vừa rồi, trái tim Kỳ Tử Nhạc giống như bị cấm nhiều thật nhiều nhát dao vào, nhói lên từng trận đau đớn vô cùng, người vừa nãy là Dạ Vi Tước sao? Ánh mắt đó là Dạ Vi Tước dành cho nàng sao? Ánh mắt đó tựa như lần đầu tiên nàng gặp Dạ Vi Tước, chỉ có xa lạ, chán ghét, lạnh lùng, tựa hồ nhìn thôi cũng đã không muốn, sao lại như vậy, sao nàng lại có cảm giác mọi chuyện như trở lại lúc bắt đầu vậy.
Kỳ Tử Nhạc nghe Cung Sa nói mới rời bỏ suy nghĩ hỗn loạn, nhanh chóng tiến vào thư phòng. Bước vào lại nhìn thấy tấm lưng lãnh bạc của Dạ Vi Tước, gương mặt liền chùn xuống, đôi mắt trong suốt lộ vẻ bất an.
Lúc nãy bắt gặp ánh mắt băng lãnh đó, khiến cho bước chân Kỳ Tử Nhạc phi thường nặng nề, không dám càn rỡ nữa. Chỉ nhẹ nhàng đến phía sau Dạ Vi Tước, rất muốn ôm nàng.
Không như ý muốn của Kỳ Tử Nhạc, chưa kịp ôm lấy được nàng, Dạ Vi Tước đã bất chợt xoay người lại đối mặt với Kỳ Tử Nhạc. Đôi mắt nghiêm túc, thần sắc lãnh đạm nhìn Kỳ Tử Nhạc, đến mức khiến cho Kỳ Tử Nhạc trong lòng có dự cảm xấu, thấp thỏm bất an.
"Tước nhi...nàng sao vậy? Ta đã làm gì sai sao? Nàng nói đi ta sẽ thay đổi, ta nhất định sẽ thay đổi mà." Ánh mắt Kỳ Tử Nhạc không thể bình tĩnh được, giọng nói run run khẽ nói.
"Kỳ Tử Nhạc, ngươi thay đổi được ngươi là người Kỳ gia sao? Ngươi thay đổi được quá khứ sao?"Dạ Vi Tước nâng cao thanh giọng, trong mắt cơ hồ nóng giận không kiềm chế nổi cảm xúc.
Dạ Vi Tước chỉ nói ít câu nhưng Kỳ Tử Nhạc lại mơ hồ đoán được chuyện gì xảy ra, gương mặt tái nhợt không còn chút máu huyết, hốt hoảng nói, "Tước nhi...nàng đang nói gì vậy?"
"Rốt cục ngươi biết bao lâu rồi? Có phải ngay từ lúc đầu