"Nương nương, không xong rồi, chuyện ngày càng trở nên nghiêm trọng thật rồi!" Lạc Mạn một mạch chạy vào phòng, vẻ mặt hớt hãi lo lắng đến tái xanh.
"Có chuyện gì sao?" Dạ Vi Tước đang trong tư thế mệt mỏi tay ôm đầu, nghe thấy âm giọng kích động lúc này liền ngẩng đầu.
"Lúc nãy nô tỳ nghe được...nghe được Lâm tướng quân và Dạ tướng quân lãnh quân trở về..." Lạc Mạn nói đến đây, không thể nào nói tiếp tục, phải nhìn thoáng qua biểu hiện của nương nương mới nghẹn ngào nói tiếp, "Nương nương, Kỳ Tử Nhạc nàng...nàng bị trúng tên, tới tận hai mũi tên ghim vào người! Mà tên chính là...nương nương chính là do Dạ tướng quân dương thủ!"
Dạ Vi Tước nghe Lạc Mạn nói xong câu thứ nhất đã cảm nhận được chuyện xấu, dù biết là vậy nhưng không ngờ câu thứ hai lại đả thương lòng người đến mức này.
Nghe xong đầu như oanh oanh nổ từng tiếng, cơ thể Dạ Vi Tước không ngừng run rẩy, cả người cứng đờ cơ hồ không thở nổi, nơi bên trái lòng ngực nhói đau, đôi mắt mơ hồ nhìn Lạc Mạn như không thể tin được chuyện vừa nghe, khuôn mặt Dạ Vi Tước trong nháy mắt trắng toát, tìm một ít huyết sắc cũng không có, trong mắt từ từ đã hằng đỏ.
"Nương nương...!" Lạc Mạn nhìn biểu hiện thống khổ của nương nương, bản thân không chịu nổi mà khẽ gọi, vừa nghe Kỳ Tử Nhạc bị tên ghim trúng vào người, người ngoài như nàng còn thấy đau đớn, huống hồ là...là nương nương.
Trong lòng Dạ Vi Tước sụp đổ, từ đáy lòng dâng lên đắng chát khó chịu, đôi mắt trở nên đỏ vực mất bình tĩnh, nước mắt như châu sa từ khoé mắt khẽ rơi xuống, lần đầu tiên Dạ Vi Tước buông bỏ hết mọi phòng tuyến trong lòng, một Dạ Vi Tước luôn luôn xuất hiện với bộ dáng cao quý tao nhã, thanh cao như ngọc, khí chất ngời ngời, không có lộ ra một khuyết điểm nào cả.
Nhưng lúc này là một Dạ Vi Tước vô cùng yếu đuối, mang bộ dạng chật vật khó coi chưa từng xuất hiện, nước mắt thi nhau lăng trên má, một màu chua xót bi thương phũ nơi khoé mắt.
"Nàng thế nào rồi? Bản cung muốn biết nàng thế nào rồi!?"
Dạ Vi Tước nâng giọng, lời nói không giữ bình tĩnh, trong phút chốc bản thân rất lo sợ, đột nhiên nàng ý thức được một việc, Dạ Vi Tước sợ sẽ không gặp được Kỳ Tử Nhạc nữa, vĩnh viễn mất đi nàng, sợ cả đời này sẽ không gặp được nàng nữa. Nghĩ như vậy trong lòng Dạ Vi Tước càng đau đớn chua xót hơn, Kỳ Tử Nhạc tựa như vô hình đâm một nhát dao vào sâu trong trái tim mình, máu tươi đầm đìa tuôn chảy.
"Nô tỳ còn nghe nói người của kỳ sơn đã nhanh chóng mang Kỳ Tử Nhạc bỏ đi, hiện tại không ai biết được tình trạng của nàng thế nào. Nương nương người đừng quá lo lắng, Kỳ Tử Nhạc nàng sẽ không sao đâu! Nhất định sẽ không sao đâu!" Lạc Mạn lo lắng nói.
Trong đầu Dạ Vi Tước lúc này lúc chỉ có có một ý niệm duy nhất, mọi thứ lúc này không quan trọng nữa, nàng thật sự chỉ muốn gặp được Kỳ Tử Nhạc.
Máu mủ huyết thống không buông xuống được, người kia cũng lại khiến cho nàng không thể buông xuống được. Hôm nay trái tim lại đau đớn như bị cường ngạch xé rách ra, nàng thật sự không muốn Kỳ Tử Nhạc biến mất, nếu như vậy, tâm nàng biết phải làm sao.
Dạ Vi Tước sau một lúc hoảng loạn, cuối cùng tâm đã bình ổn lại một ít, lúc này quay sang nói với Lạc Mạn.
"Lạc Mạn, bản cung muốn gặp Kỳ Tử Nhạc."
"Nương nương, muốn gặp được Kỳ Tử Nhạc chỉ còn cách phải đến kỳ sơn, nhưng thật sự rất khó, đường lên kỳ sơn nếu không có người chỉ dẫn sẽ vô cùng nguy hiểm." Lạc Mạn suy nghĩ sâu xa mọi việc mới nói.
"Không còn cách nào nữa sao? Bản cung thật sự không thể kéo dài tình trạng này nữa, bản cũng muốn biết nàng thế nào rồi!" Dạ Vi Tước khẩn trương đến độ không giữ được bình tĩnh trong lời nói.
Nàng muốn biết hiện tại Kỳ Tử Nhạc như thế nào, có tốt không? Dạ Vi Tước nàng hối hận rồi, hối hận mình yếu đuối mà làm tổn thương nàng. Kỳ Tử Nhạc xảy ra chuyện gì, nàng nhất định sẽ ân hận cả đời.
Lạc Mạn sau một lúc suy tư, đôi mắt như tìm ra được cách, rực sáng lên, "A...Hắc, Bạch vẫn còn ở chỗ của thái tử, nô tỳ liền đi một chuyến đến đông cung! Bọn họ nhất định sẽ đưa người đi kỳ sơn được."
******
Dạ Vi Tước được Hắc, Bạch đồng ý hộ tống đến kỳ sơn. Bọn họ vừa lúc nãy cũng nghe được tin dữ, cũng biết kỳ vương vì lí do gì mà trọng thương, không biết Kỳ vương của bọn họ thương thế trầm trọng đến mức nào, không biết có ảnh hưởng đến tính mạng không. Vừa định chạy lên kỳ sơn, cũng là lúc các nàng tìm đến bọn họ.
Không biết thực hư thế nào, nhưng nhìn hoàng hậu quả thật rất lo lắng, vả lại bọn họ biết, Kỳ Tử Nhạc yêu hoàng hậu nương nương đến mức nào, bọn họ cũng luôn luôn hy vọng nương nương cũng sẽ đáp lại Kỳ Tử Nhạc.
"Nương nương đến rồi." Hắc, Bạch hướng vào bên trong xe ngựa nói.
Dạ Vi Tước cùng Cung Sa, Lạc Mạn bước xuống, được Hắc Bạch chỉ đường vào bên trong kỳ sơn. Từ lúc xuống xe ngựa Cung Sa, Lạc Mạn được một trận há hốc mồm kinh ngạc, nơi này thật sự vừa rộng lớn lại vừa rất đẹp, thật sự không dám tin.
Bối cảnh đều lấy từ thiên nhiên, các nàng thực sự biết nương nương rất yêu thích những nơi như vậy.
Dạ Vi Tước lại không chút để ý, quên mất mọi thứ xung quanh, cảnh đẹp đến đâu cũng không có đặt vào mắt nổi.
Dạ Vi Tước nhẹ nhàng trước sau như một lịch thiệp nói với Hắc, Bạch.
"Ta gặp Kỳ Tử Nhạc được không?"
"Thủ hạ liền dẫn người đi." Hắc Y gật đầu đáp.
******
Bước lên dãy bậc than đá, nhìn lên, có vài người đứng trước cửa phòng, sắc mặt bọn họ rất khó coi.
Dạ Vi Tước có chút khẩn trương, nhưng là một nơi xa lạ, người cũng hoàn toàn xa lạ, nhất thời trong lòng lo lắng nhiều hơn.
Hắc Y bước đến liền gấp gáp mở giọng nói với một nha đầu gần đó, "Kỳ vương đang ở bên trong sao? Người sao rồi, có nguy hiểm đến tính mạng không?"
"Thuộc hạ không rõ tình trạng của người như thế nào, nhưng Lãnh y cùng Dương Tương Truyên, Mộc Thủy, Mộc Hoả đã ở bên trong đã được vài canh giờ rồi." Nữ nha đầu đáp.
Cùng lúc đó có tiếng động vang lên, là thanh âm của chốt cửa được mở, cánh cửa liền bật ra. Dạ Vi Tước lập tức nhìn lên, theo sau là hai thân ảnh quen thuộc, là Mộc Thuỷ và Mộc Hoả vừa bước ra, trên tay hai người còn có bông trắng nhuộm máu đỏ tươi, y phục màu đen cũng ướt đẫm, khoảng cách gần như vậy, có thể ngửi thấy cả mùi máu tanh tưởi.
Mộc Thủy Mộc Hoả bất ngờ nhìn người trước mắt nhưng rất mau ai cũng khôi phục thần sắc lãnh đạm của mình. Không nói lời nào liền muốn bỏ đi.
Dạ Vi Tước khi nhìn đến, bản thân không đứng vững nổi, thân người kịch liệt run rẩy, nơi bên trái lồng ngực nhói lên từng trận, mặt mày nàng lúc