Vốn nghe danh hoàng hậu nương nương tài cao sáng suốt, cầm kì thư họa đều tinh thông không ai sánh bằng. Luận về nhan sắc càng làm cho người ta kinh hãi hơn, tựa như băng thanh ngọc khiết không nhiễm chút bụi bẩn trần gian, khí chất băng lãnh từ trong người phát ra càng làm cho hoàng hậu trở nên cao quý.
Đã từ lâu lão nghe nói nhưng chưa một lần được thấy, trùng hợp nghe hạ nhân nói có một đại mỹ nhân vô cùng xinh đẹp xuất hiện ở kỳ sơn. Người nào mà được bọn họ trầm trồ thán phục nhan sắc đến như vậy lại còn băng lãnh ít nói, vừa nghe trong đầu lão liền đoán ngay là người nào, xinh đẹp lãnh đạm, khả năng lớn nhất chính là Dạ Vi Tước.
Nhưng chẳng lẽ là Dạ Vi Tước sao? Hoàng hậu nương nương cao quý đến như vậy, lại chịu đặt chân tới nơi hoang vu tầm thường như thế này quả thực rất khó tin.
Bởi vì tò mò muốn biết người nọ có phải Dạ Vi Tước hay không. Kỳ Vương Khởi không để lâu, có thắc mắc liền tìm ngay Kỳ Tử Nhạc mà hỏi.
Đứa nhỏ này quả thực rất cứng đầu, đến cả gia gia còn không muốn khai ra, một trận tra hỏi diễn ra cuối cùng tiểu Nhạc nàng mới chịu mở miệng nói ra.
Suy đoán là vậy, nhưng khi nghe chính miệng Kỳ Tử Nhạc nói ra vẫn không tránh khỏi kích động. Thật sự là Dạ Vi Tước, không ngờ nàng lại chịu đến kỳ sơn.
Ít nhiều lão cũng biết hoàng hậu vốn là người rất nguyên tắc kỉ cương, nhưng nàng chịu bỏ qua một ít phép tắc đến đây nói sao vẫn rất kì lạ. Là vì Kỳ Tử Nhạc bị thương, là vì người gây ra chính là đại huynh của nàng, là thật sự quan tâm, là thấy có lỗi mà đến hay là vì mục đích nào khác, thật lòng hay giả vờ, lão thật sự không thể đoán được.
"Tiểu Nhạc, ngươi cũng biết Dạ gia và Kỳ sơn vốn dĩ có hiểu lầm, mà Dạ gia lại vô cùng gay gắt chuyện này, xem Kỳ sơn như kẻ thù muốn tiêu diệt. Dạ Vi Tước chịu đến đây, là thật hay là giả, nàng có suy tính gì ngươi vốn không thể biết, ta chỉ sợ..."
Nói ra một đoạn này, Kỳ Vương Khởi có chút lo lắng nhìn tiểu Nhạc, không phải lo lắng chuyện vừa nói mà lo lắng sắc mặt của Kỳ Tử Nhạc. Quả thực không sai Kỳ Tử Nhạc nghe đến đó đã quay qua nhìn trực diện lão gia gia, trong nháy mắt trong đôi ngươi hơi phiếm hồng.
"Gia gia, xin người đừng nói nữa, xin đừng áp đặt lên người nàng ấy có được không? Dạ Vi Tước nhất định nhất định sẽ không làm như vậy đâu!"
"Được được gia gia không nói nữa!"
Vẫn là Kỳ Vương Khởi mềm lòng lập tức nhẹ giọng, chỉ cần thấy ánh mắt kích động tựa như tổn thương của Kỳ Tử Nhạc lão sẽ chịu không thấu.
Kỳ Tử Nhạc quả thực là người rất cứng rắn, đôi lúc lại dững dưng vô cảm với mọi thứ, tuy nói cười nhưng lại rất vô tâm, tận mắt thấy Kỳ Tử Nhạc lớn lên mới hiểu được, cảm xúc của nàng nàng không để cho bất cứ ai nắm bắt được cả, nhưng từ khi Dạ Vi Tước xuất hiện, nàng khơi lên được cảm xúc tận sâu bên trong của Kỳ Tử Nhạc, cũng chỉ có một mình Dạ Vi Tước mới làm được.
"Tiểu Nhạc, sinh ra ở Kỳ sơn quả thật rất thiệt thòi cho con. Phải chịu nhiều thứ đáng lí không có như vậy." Kỳ Vương Khởi đột nhiên nói.
"Gia gia sao lại nói như vậy!?" Có chút kích động trong đôi mắt, Kỳ Tử Nhạc đáp lại.
"Tuy là thân nữ nhi nhưng từ nhỏ đã áp đặt lên người con kì vọng rất lớn, phải cực khổ luyện tập võ công, bằng hữu không có mấy ai, không phải là tuổi thơ đầy màu sắc như những hài tử khác. Lại phải chịu rất nhiều vết thương trên người, chịu những đau đớn mà những nữ nhi khác khó mà chịu được."
Kể từ khi nàng bị tên ghim trúng, lão đột nhiên nhận ra rất nhiều thứ, nhận ra hài tử mà lão yêu thương phải chịu rất nhiều thương tổn, từ nhỏ đã áp đặt lên nàng rất nhiều thứ, bắt nàng phải theo khuôn khổ, khổ luyện võ công binh khí rồi cả khinh công, tiểu hài tử đáng lí phải được vui chơi nhưng nàng chỉ quanh đi quẩn lại ở nơi hoang vu này.
Đó cũng chính là lí do lão không ngăn cấm nàng, không mạnh tay cản trở nàng, bởi vì đây là yêu thích đầu tiên của nàng, Dạ Vi Tước chính là người đầu tiên. Lão biết như vậy là sai, biết như vậy là nguy hiểm, nhưng lão muốn một lần cho nàng tự do.
"Gia gia đừng nói như vậy, tiểu Nhạc thực sự rất yêu thích học võ, nếu tiểu Nhạc không thích thì ai có thể ép được cơ chứ. Sao lại là thiệt thòi, tiểu Nhạc thấy được sinh ra lớn lên ở Kỳ sơn mới chính là may mắn, có gia gia yêu thương, có phụ thân cùng nương yêu thương, có cả Dương Tương Truyên, như vậy thực sự rất hạnh phúc." Nói đến đây, Kỳ Tử Nhạc vui vẻ cười lên.
"Con thấy như vậy sao? Chẳng lẽ gia gia nghĩ quá nhiều." Kỳ Vương Khởi nghe mấy lời nàng vừa nói liền bậc cười lớn, quả nhiên dẻo miệng, dẻo miệng đến mức làm cho lão gia gia này trong lòng tràn ngập vui vẻ.
"Đúng vậy, là người nghĩ quá nhiều rồi. Những vết thương của con thực sự không sao cả, chẳng phải tất cả đều được gia gia làm cho biến mất không tung tích sao?"
Khoé mắt Kỳ Vương Khởi đột nhiên đỏ lên, yêu thương hiện rõ mồn một trong mắt, mỉm cười đưa tay khẽ chạm lên đỉnh đầu Kỳ Tử Nhạc vuốt nhẹ.
"Tiểu Nhạc của gia gia là nhất, lớn lên xinh đẹp muốn hơn cả nương con. Năm xưa Kỳ Chính Thông cũng vất vả gian nan lắm mới có được trái tim của nương con. Bây giờ cha và nương chỉ có một mình con, nhất định phải hảo hảo chiếu cố bản thân thật tốt."
*****
Đi đến gần suối nhỏ chảy qua trong viên Kỳ sơn. Nhìn thấy thân ảnh mảnh mai phía trước, chỉ là nhìn từ phía sau lại thấy bóng lưng đó rất lãnh đạm đơn bạc.
"Nghe danh Dạ hậu đã lâu, hôm nay mới có dịp gặp mặt." Kỳ Vương Khởi bước đến chỗ Dạ Vi Tước đang đứng ngắm cảnh, lời nói bình thường nhưng giọng điệu lại làm cho người ta khó chịu.
Dạ Vi Tước hơi quay lại nhìn, là một lão tử tóc bạc trắng đang nhìn