Thợ Săn Tại Dị Giới

Kim Thiền Thử


trước sau

“Kim Thiền Thử, Trung Cấp yêu thú tầng bảy!” Sau khi nhìn thấy bảng thông tin của con chuột lông vàng này, Trần Vũ cũng có chút kinh ngạc.

Vì theo như số liệu hiện lên trên hệ thống, con chuột này chính là thủ phạm gây ra huyễn ảnh ở trước mắt. Bởi vì nó có một cái kỹ năng tên là Khói Độc Mê Vụ, đây là một loại khói độc có thể làm cho con người hoặc là yêu thú sau khi hít phải rơi vào tình trạng mê muội, sinh ra huyễn ảnh. Mà vừa rồi, khả năng kháng độc của Trần Vũ lại không có một chút tác dụng nào với độc tính của nó, điều đó chúng tỏ loại khói độc này mạnh đến cỡ nào.

“Chít! Chít!” Kim Thiền Thử cũng rất là kinh ngạc khi nhìn thấy Trần Vũ xuất hiện ở trước mặt mình, đặc biệt là long hồn của Hắc Long.

“Hừ, chỉ bằng vào một chút khói độc này của ngươi mà cũng muốn mê hoặc bản Hắc Long ta hay sao? Thật là đáng giận, ngươi đi chết đi!” Hắc Long tức giận gầm lên một tiếng, sau đó liền vung một cái long trảo lên vỗ về phía Kim Thiền Thử.

“Chậm đã!” Nhưng lúc này Trần Vũ lại đột nhiên hô lên.

Long trảo của Hắc Long chỉ còn cách con chuột lông vàng này chừng nửa thước thì ngừng lại: “Làm sao?”

Trong lời nói của Hắc Long có mấy phần không cao hứng, nhưng thái độ của nó dường như đã tốt hơn trước rất nhiều rồi.

“Ta cảm thấy con chuột này còn có chỗ dùng tới, ngươi có thể giúp ta bắt nó lại, để ta ký kết khế ước sủng vật với nó hay là không?” Trần Vũ hơi nhìn Kim Thiền Thử một chút, rồi quay sang nói với Hắc Long.

Hắc Long hơi hậm hực hừ lên một tiếng, rồi cũng không có phản đối gì, mà chỉ nhìn con chuột dưới đất, trừng mắt một cái: “Coi như ngươi gặp may, với lại bản Hắc Long ta không thích ăn thịt chuột, nếu không thì ngươi tới số rồi!”

Hắc Long nói xong cũng thu lại khí thế trên người, để cho con chuột kia không ngừng mừng rỡ kêu lên chin chít. Nó lúc này cũng không dám bỏ trốn, mà giống như là một con chó nhỏ, chạy tới bên cạnh Trần Vũ, cọ cọ cái đầu của nó vào chân của hắn, như tỏ ý là muốn nịnh nọt chủ nhân mới của mình vậy.

Hắc Long thấy thế thì hừ lên một tiếng: “Đúng là thứ không có tiền đồ!”

“Chít! Chít!” Con chuột này liền không ngừng kêu lên loạn lên, giống như là phản đối ý kiến của Hắc Long vậy.

Hắc Long không khỏi trừng mắt rồng lên nhìn nó, làm nó sợ hãi chui tọt ra phía sau lưng Trần Vũ mà kêu lên ầm ĩ. Trần Vũ cũng có chút giở khóc giở cười, cái con chuột này không khỏi cũng quá… gì và này nọ đi.

“Đinh! Chúc mừng chủ nhân ký kết khế ước sủng vật thành công!”

Sau khi đem tờ khế ước sủng vật sử dụng xong, trong đầu Trần Vũ liên tiếp vang lên âm thanh nhắc nhở của hệ thống.

“Chúc mừng chủ nhân hoàn thành nhiệm vụ lần đầu ký kết khế ước sủng vật, sau đây Tiểu Nguyệt xin thay mặt công ty Kỷ Nguyên Mới, tặng cho chủ nhân một bộ khế ước sủng vật cao cấp. Tờ khế ước này, có thể giúp chủ nhân ký kết khế ước với sủng vật mạnh hơn mình hai mươi cấp, đồng thời độ trung thành cũng đạt giá trị đầy, vĩnh viễn sẽ không phản bội chủ nhân của mình!” Hệ thống vừa thông báo xong, Tiểu Nguyệt liền từ bên trong Kim Sách ló đầu ra vui vẻ nói.

Nghe nàng nói như vậy, vẻ mặt của Trần Vũ càng thêm hớn hở, hắn nói: “Tiểu Nguyệt, ta càng lúc càng thấy ngươi đẹp hẳn ra nha!”

Tiểu Nguyệt nghe mấy lời này, khuôn mặt nàng có chút đỏ lên, cười hì hì, nói: “Chỉ cần chủ nhân thích, Tiểu Nguyệt lúc nào cũng sẽ xuất hiện trước mặt chủ nhân thật là xinh đẹp như vậy nha!”

Nàng vừa nói, vừa kéo lấy váy áo, nháy nháy mắt nhìn Trần Vũ, làm Trần Vũ không khỏi thất thần một lúc, lộ ra bộ mặt Trư Ca của mình.

“Tiểu Nguyệt, ta cảm thấy ngươi càng lúc càng rất biết câu dẫn người khác nha!” Trần Vũ hơi đưa mắt lên đánh giá thân hình của nàng một chút, lúc này, thân thể của nàng cũng biến lớn hơn rất nhiều, có mấy phần giống với Tiểu Nguyệt trước đây mà hắn còn gặp ở trên Trái Đất.

Nhìn bộ dạng này của hắn, Tiểu Nguyệt có chút xấu hổ, thu mình trở về lại Kim Sách, hơi ló đầu ra nói: “Chủ nhân rất đáng ghét!” Nàng nói xong liền biến mất không thấy đâu nữa.

Trần Vũ hơi có chút sững sờ, hắn không nghĩ nàng lại có lúc đáng yêu đến như vậy!

“Chít! Chít! Chít!” Tiếng kêu chin chít của Kim Thiền Thử, làm cho Trần Vũ có chút giật mình, hắn vội vàng đem ý thức hồi trở lại thực tế.

Bây giờ, Trần Vũ và Kim Thiên Thử có một mối quan hệ rất là vi diệu. Trần Vũ không chỉ có thể cảm nhận được suy nghĩ của Kim Thiền Thử, còn có thể dùng suy nghĩ của mình để ra lệnh cho nó làm việc. Trần Vũ cũng không biết, những thứ này là do hệ thống sắp đặt, hay là đặc thù của loại khế ước này. Cho nên, lúc nghe thấy tiếng kêu của Kim Thiền Thử, Trần Vũ liền biết là nó muốn để cho hắn đi lấy một thứ gì đó. Thứ này là thứ gì, ngay cả Kim Thiền Thử cũng không biết, nó chỉ biết rằng, thứ này đối với nó rất có sức hấp dẫn. Mà những thứ như thế, ở trong mắt của Kim Thiền Thử
đều chính là bảo vật.

Trần Vũ hiểu được suy nghĩ của nó xong, hắn cũng có chút dở khóc dở cười, nhưng dù sao cũng đã đến đây rồi, hắn cũng không muốn bỏ qua một thứ như vậy. Hắn nghĩ nghĩ một hồi, rồi mới hơi cúi người xuống đem Kim Thiền Thử đặt ở trên vai của mình. Kim Thiền Thử có vẻ như rất thích đứng ở trên vị trí này, mà ánh mắt của nó lại còn thỉnh thoảng hướng về phía Hắc Long, rồi kêu lên chin chít như thể là khiêu khích Hắc Long vậy, thậm chí, nó còn giơ giơ hai chi trước của mình lên để ngoắc ngoắc Hắc Long. Hắc Long thấy thế, không khỏi có cảm xúc muốn xông lên đem một trảo chụp chết con chuột gớm ghiết này! Chỉ có điều, có Trần Vũ ở đây, nó chắc chắn là không thể giết chết con chuột khốn nạn này được. Nhưng nếu như có cơ hội, nó nhất định sẽ đem con chuột này nướng lên, ăn thử xem mùi vị của nó như thế nào. Chỉ nghĩ như vậy thôi, Hắc Long đã không khỏi nhếch môi lên cười một cách đầy tà ác.

Thấy cái dáng vẻ này của Hắc Long, Kim Thiền Thử liền run rẩy, vòng qua sau đầu của Trần Vũ trốn, mà trong miệng của nó lại không ngừng kêu lên ầm ĩ. Trần Vũ có chút bực mình liếc Hắc Long một cái, nói: “Hắc Long, ngươi đừng có hù nó được hay không a? Ta còn có việc phải làm đây, ngươi mà còn dọa nó như vậy nữa, thì còn lâu ta mới cho ngươi bộ khôi lỗi kia làm thân thể nha!”

Hắc Long nghe nhắc đến bộ thân thể Thánh Cấp kia, nó liền có chút phiền muộn, liếc mắt nhìn Kim Thiền Thử một chút, sau đó trực tiếp chui trở về Hắc Long Giới, coi như mắt không thấy, tai không nghe thì tâm cũng sẽ không phiền nữa!

Không có Hắc Long để quậy phá, Kim Thiền Thử cũng trật tự hơn rất nhiều. Trần Vũ cũng không có ý định đi tới chỗ mà Kim Thiền Thử muốn hắn đi qua, dù sao đám người Trần Minh, Tiểu Phương vẫn còn đang bị độc vụ của nó làm cho mê muội, hắn cần phải cứu bọn họ tỉnh lại cái đã. Nhưng mà, để giải được loại độc này, hắn cần phải có Tịnh Tâm Đan mới có thể làm được. Mà những thứ đan dược này trên thương thành của hệ thống lúc nào cũng có bày bán, chỉ có điều, giá cả của nó lại không hề rẻ một chút nào. Mỗi một viên Tịnh Tâm Đan như vậy, hắn phải hao tốn mười lăm điểm thương thành để đổi, mà ở đây có tất cả sáu người bị trúng độc, tính ra thì hắn phải hao tốn hết chín mươi điểm thương thành để mua sáu viên Tịnh Tâm Đan này. Như vậy, từ một trăm điểm thương thành, hắn một lần tiêu hết, chỉ còn lại có mười điểm. Mà món khôi lỗi Thánh Cấp hắn hứa sẽ đem cho Hắc Long cũng trị giá lên tới một trăm vạn, chưa kể còn một số món Thần Binh, Thần Khí trị giá từ vài triệu đến mấy trăm triệu để bày ra trước mặt, làm hắn ngứa ngáy không thể nào chịu được. Cái cảm giác này, thật sự là làm Trần Vũ rất khó chịu. Hắn tự hỏi, những thứ này có phải là hệ thống cố tình bày ra để hố hắn hay là không đây?

Trần Vũ cầm Tịnh Tâm Đan lần lượt đi đến phân phát cho từng người một. Người đầu tiên được hắn giải cứu là Trần Minh. Sau khi dùng xong Tịnh Tâm Đan, huyễn ảnh cự hổ trước mặt của Trần Minh cũng biến mất, Trần Minh hơi phục hồi lại tinh thần, trong miệng hắn không ngừng thở ra từng hơi một. Nhưng nhìn dáng vẻ của Trần Minh lúc này, Trần Vũ không biết là nên khóc hay nên cười.

“Thật là sáng khoải, trong đời ta chưa bao giờ được đánh nhau sảng khoái như vậy a!” Trần Minh lúc này vô cùng hăng hái nói chuyện, làm cho Trần Vũ có chút hối hận, nếu biết như vậy, hắn cũng không hao phí mười lăm điểm thương thành để đối lấy một viên Tịnh Tâm Đan cho tên ngốc này!

Sau đó, Trần Vũ lại lần lượt đi đến chỗ của Hương nhi, Bạch Ngạn, Mạc Tiểu Tà, Bạch Tiểu Thuần để đem Tịnh Tâm Đan cho bọn họ phục dụng. Còn một viên cuối cùng, Trần Vũ là để dành cho Tiểu Phương. Chỉ có điều, Trần Vũ tìm mãi một lúc lâu mới nhìn thấy Tiểu Phương ngồi trốn ở dưới một góc cây khóc một mình. Trần Vũ nhìn thấy dáng vẻ này của nàng, trong lòng không hiểu được bỗng dâng lên một chút chua xót. Hắn đi vội tới bên cạnh nàng, vỗ lấy vai nàng: “Này, ngươi không có bị làm sao đấy chứ?”

Ai mà biết được, Tiểu Phương đột nhiên đem hắn đá bay ra ngoài, miệng không ngừng la lớn: “Ta hận ngươi!”

Hắn có chút tâm hỏng, trợn trừng hai mắt lên nhìn nàng: “Ta làm gì sai sao?”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện