Bị luồng khí thế khủng bố này bao trùm lấy, Trần Vũ cảm giác như mình sắp bị nghiền nát thành bột phấn. Nhưng may mắn là, người đàn ông trung niên trước mặt cũng không có nhằm vào hắn, khí thể vừa tản ra liền nhanh chóng thu lại.
“Người trẻ tuổi, ngươi không cần phải sợ! Ta cũng không cần biết ngươi là ai, và ngươi từ đâu mà đến. Ta chỉ cần biết rằng, ngươi là người có thể mở được cánh cửa đá kia, như vậy là đủ rồi! Bởi vì, cánh cửa đá này là một món thần vật, người mở được nó chỉ có Thiên Nhân được phái đến mà thôi!” Nói đến đây, trong giọng nói của người đàn ông này trở nên trầm lắng, và có chút hoài niệm.
Ông ta lại tiếp tục nói: “Thật ra, ta cũng không phải là nhân loại, trong cơ thể ta mang một nửa dòng máu của Tiên Tộc, còn một nửa còn lại mới là nhân tộc. Nhớ năm đó, khi ta còn trẻ, ta thường hay đi lui tới khắp nơi trên lục địa, quen biết rất nhiều bằng hữu, qua lại rất nhiều thành trì. Nhưng mà, cho đến một hôm, khi ta gặp được nàng, thế giới của ta đã hoàn toàn thay đổi. Nàng là con chim Phượng Hoàng ở trên trời cao, mang huyết mạch vô cùng cao quý, còn ta chỉ là một người thi nhân lang bạc, không một chút tiền đồ. Nàng kiêu sao như một đóa hoa trong hải dương mênh mông, lại rực rỡ như ánh sáng của mặt trời chói lọi. Ta đã yêu nàng, yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, ngay cái lần, nàng hóa thân thành một nàng thiếu nữ, đẹp đẽ và gợi cảm ngâm mình trong dòng sông ấm áp ấy.
Đêm hôm đó, ta đã không thể nào ngủ được. Trong tâm trí ta, tất cả đều là hình bóng của nàng. Và ta đã thề, ta thề rằng, một ngày nào đó, ta sẽ biến nàng thành nữ nhân của ta, vĩnh viễn chỉ thuộc về một mình ta!
Ta đã quá yêu nàng, yêu một cách điên cuồng. Ta đã biến đỉnh núi mà nàng đang sinh sống thành một nơi để người người kính ngưỡng, ta đã biến cả một vương triều, thành một nơi vĩnh viễn thờ phụng cho nàng. Ta làm tất cả những việc đó đều là vì nàng, ta thậm chí còn làm cả một hành cung để cho nàng ở lại, xem nàng như một nữ hoàng. Nhưng tất cả những điều ta làm, nàng đều chướng mắt chẳng thèm bận tâm. Thậm chí ngay cả một cái liếc mắt, nàng cũng chưa hề ban tặng cho ta.
Ta không cam tâm, ta thật sự không cam tâm!
Cho nên, ta đã dùng biện pháp đê hèn nhất, chiếm lấy thân xác của nàng. Sau đêm đó, nàng hận ta. Nàng hận ta đến nỗi đã đem cả đỉnh núi đó đốt cháy thành tro tàn, cả một vương triều trở thành biển lửa. Nhưng, ta là kẻ gây ra tất cả tội lỗi đó, lại không dám đối mặt với nàng. Ta đã bỏ trốn, bỏ trốn đến một nơi thật xa. Và kể từ đó, ta không bao giờ được gặp lại nàng nữa.
Sau một thời gian phiêu bạc, khi ta một lần nữa quay trở lại nơi đó, mọi thứ đã trở nên hoang tàn. Và nàng, đã vĩnh viễn biến mất, không còn thấy đâu nữa. Ta nghe có người nói rằng, nàng đã hóa thành biển lửa, chui vào trong lòng đất. Lại có người nói, nàng hóa thân thành một con chim phượng, bay thẳng lên bầu trời, biến vào hư không.
Những lời đồn đãi đó, ta đều không tin, vì ta biết, nàng là một con chim Phượng Hoàng cao quý, một khi nàng không tìm được ta trả thù, nàng nhất định sẽ không bỏ đi dễ dàng như vậy. Và cuối cùng, cho đến một ngày nọ, ta cũng tìm gặp được nàng. Nhưng đó cũng không phải bản thể của nàng, cũng không phải là nàng lúc hóa thân thành thiếu nữ. Mà, đó là một tia tàn niệm cuối cùng nàng lưu lại trên thế gian này.
Lúc này ta mới biết, thì ra đêm hôm đó, sau khi nàng bị ta cường ngạnh chiếm đoạt thân thể, nàng đã bị tổn thương vô cùng nghiêm trọng. Vì nàng là Phượng Hoàng, trước khi chưa bước vào Thần Cảnh, tuyệt đối không thể thất thân, nếu không máu huyết sẽ bị nghịch chuyển, bạo thể mà chết.
Ta đã thật sự rất hối hận! Ta không nghĩ đến, vì một ham muốn nhất thời của mình, mà đã hại chết đi người ta yêu thương nhất!
Nàng chết đi, thứ nàng lưu lại chỉ là một giọt máu huyết. Nàng nói với ta, đây chính là giọt máu ẩn chứa sức mạnh bản nguyên của nàng. Chỉ cần có thể kích hoạt để cho nó thức tỉnh, nàng sẽ một lần nữa sống lại. Nhưng đáng tiếc, cả đời ta lại không thể nào đem giọt máu này làm cho thức tỉnh, vĩnh viễn không thể cho nàng sống lại thêm một lần nào nữa.
Trước lúc ta chết, ta đã từng gặp một vị tiền bối, vị tiền bối này tự xưng là Thần Kim Quy. Ông ấy nói, nếu ta đem tính mạng của mình ra đánh đổi,
ông ấy sẽ phái xuống một Thiên Nhân, có thể đem giọt máu Phượng Hoàng này làm cho thức tỉnh, để nàng một lần nữa trùng sinh, sống lại. Vì nàng, dù ta bỏ cả tính mạng của mình, ta cũng không hề tiếc nuối. Cuối cùng, ta cũng quyết định thử một phen. Và ngày này, ta cũng chờ được rồi!”
Nói đến cuối cùng, người đàn ông trung niên này mới lấy từ trong người ra một vật thể màu đen, to chừng cỡ nắm tay, và một miếng ngọc bội đưa cho Trần Vũ, nói: “Vật thể có hình thù như quả trứng này, chính là giọt tinh huyết của nàng lưu lại, còn miếng ngọc bội này là ta đặc biệt dùng để lưu lại một chút thần niệm của nàng. Thời gian của ta không còn nhiều nữa, ta hy vọng là ngươi có thể thay ta, đem nàng phục sinh trở lại, chiếu cố cho nàng thật tốt! Có như thế, ta ở thế giới bên kia cũng được yên lòng!”
Vừa dứt lời, hình ảnh của người đàn ông trung niên này dần dần biến mất. Sau đó, cả căn phòng cũng biến mất. Cuối cùng, Trần Vũ chỉ cảm thấy trong đầu của mình ong ong một hồi, rồi hắn thấy mình đang đứng ở trên một chỗ đất trống, bên cạnh hắn là một con chuột lông vàng, không ngừng kêu lên chít chít!
“Vũ, ngươi không sao chứ?” Tiểu Phương vừa thấy Trần Vũ xuất hiện liền vui mừng chạy tới.
Mà lúc này, những người khác cũng chạy tới theo.
“Ồ, cái miếu vừa rồi biến đâu mất rồi?” Bạch Tiểu Thuần vô cùng kinh ngạc nhìn ra bốn phía xung quanh.
Tất cả mọi người cũng đều kinh ngạc nhìn khoảng không ở trước mặt mình. Nhưng lúc này Trần Vũ cũng không quan tâm được nhiều đến như vậy. Hắn đã nghe thấy âm thanh nhắc nhở của hệ thống vang lên.
“Đinh! Chúc mừng chủ nhân nhận được một giọt tinh huyết của Phượng Hoàng!”
“Đinh! Chúc mừng chủ nhân nhận được linh hồn Phượng Hoàng!”
“Đinh! Vì chủ nhân nhận được ủy thác của Thi Nhân, nên hệ thống sẽ mở ra nhiệm vụ mới, phục sinh Phượng Hoàng! Đây là nhiệm vụ bắt buộc, kỳ hạn trong vòng mười năm chủ nhân phải hoàn thành, nếu không sẽ bị hệ thống trừng phạt, trực tiếp giảm mười cấp, không nhận được điểm kinh nghiệm trong vòng một năm!”
Nghe âm thanh thông báo này của hệ thống, Trần Vũ có chút choáng váng. Mà lúc này Tiểu Nguyệt cũng vừa vặn xuất hiện, cho nên Trần Vũ liền hô to: “Tiểu Nguyệt, chuyện này là như thế nào?”
Lần này Tiểu Nguyệt cũng không hề có chút bối rối nào, thậm chí nàng còn cười rất là vui vẻ nói: “Hì hì, chủ nhân, vì đây là người đã ủy thác cho công ty chúng em đưa chủ nhân đến đây. Cho nên, công ty chúng em bắt buộc phải hoàn thành tâm nguyện của ông ấy! Đây là uy tính của công ty, cũng là sự bày tỏ lòng biết ơn của công ty chúng em đến với đối tác! Vì vậy nhiệm vụ này không thể không để cho chủ nhân thực hiện được!”
Nói đến đây, Tiểu Nguyệt lại nói tiếp: “Nhưng chủ nhân cứ yên tâm! Thời hạn nhiệm vụ này còn rất dài, mà đầu mối của nhiệm vụ sẽ liên quan đến rất nhiều nhiệm vụ sau này! Mà sau khi hoàn thành được nhiệm vụ này, chủ nhân sẽ nhận được rất nhiều phần thưởng. Đặc biệt, còn có một phần thưởng mà chủ nhân nhất định sẽ rất thích thú nha!”
Tiểu Nguyệt nói đến đây, đột nhiên nheo mắt lại nhìn Trần Vũ cười cười, làm hắn có chút sốt ruột, nhìn không được mà gắt lên: “Phần thưởng gì?”
Tiểu Nguyệt làm bộ đưa tay lên che miệng lại, thì thầm nói: “Chủ nhân sẽ được sở hữu một công chúa của Phượng Hoàng nhất tộc làm sủng vật! Độ trung thành đạt điểm tối đa! Chỉ cần có thể nuôi dưỡng nàng đến đủ tuổi trưởng thành, thì chủ nhân có thể tùy ý muốn làm gì thì làm nha!”
Trần Vũ nghe xong, hai má có chút nóng rang, hắn tức giận nói: “Ngươi nghĩ ta là hạng người gì a? Ngay cả chuyện này mà ngươi cũng nói ra được!”
“Cái này cũng không phải là chủ ý của Tiểu Nguyệt nha! Tất cả đều là do hệ thống dựa vào theo tính cách của chủ nhân, sau đó mới tiến hành ban bố nhiệm vụ!” Tiêu Nguyệt vừa nói, vừa thâm ý cười.
Trần Vũ hết sức phiền muộn, hắn thật sự là loại người như vậy sao?