Thợ Săn Tại Dị Giới

Quỷ Hoa


trước sau

“Ngao ô!”

Âm thanh phát ra từ đôi mắt màu xanh vào lúc này lại giống như một thứ âm thanh câu hồn đoạt phách. Trần Vũ cả người xụi lơ, ngã trên mặt đất, còn Tiểu Phương thì đã cuộn tròn trong chăn không dám ló đầu ra ngoài. Một cái bóng trắng biến mất giữa màn đêm, như một vệt sáng rơi vào trời sao. Những tiếng “ngao ô” không còn xuất hiện thêm một lần nào nữa.

Bầu trời đêm dần trở nên tĩnh lặng, những vệt sáng ban mai bắt đầu chiếu xuống Trần Gia thôn, Trần Minh mệt mỏi vươn cái vai của mình đứng dậy, ngáp dài một tiếng, sau đó mới vặn vẹo người đi trở về thôn. Trên đường đi thỉnh thoảng có vài đội săn từ trong thôn đi ra ngoài săn bắn, Trần Minh vui vẻ mỉm cười với tất cả mọi người, đem lời nói tốt đẹp để chúc mừng cho bọn họ có một chuyến đi săn thật tốt đẹp.

Khi về đến nhà, Trần Minh mới sực nhớ ra là mình quên mua thêm một phần ăn sáng cho Trần Vũ, mới cười khẽ một tiếng rồi xoay người lại chạy đi một lần nữa.

Lúc này, Trần Vũ vẫn còn đang gục đầu nằm ngủ trên cạnh giường, còn Tiểu Phương thì vẫn co rút nằm ở trong chăn. Mãi đến khi tiếng kêu cửa của Trần Minh ở bên ngoài vọng vào cả hai mới giật mình tỉnh dậy. Trần Vũ vừa mở mắt ra, đã thấy ánh mắt bối rối của Tiểu Phương nhìn về phía mình.

“Cái này là cái tình huống gì a?”

Trần Vũ cũng luống cuống, không biết phải làm gì!

“Này, người anh em! Ngươi làm gì ở trong đó mà lâu như vậy? Mau mau ra mở cửa đi, ta mua đồ ăn sáng đem đến cho ngươi đây!”

Giọng của Trần Minh từ bên ngoài cửa vọng vào. Trần Vũ hết nhìn ra cửa lại nhìn về phía Tiểu Phương. Tiểu Phương mím chặt môi, rồi lườm hắn một cái thật sâu, lúc này mới lớn tiếng hô lên: “Huynh kêu cái gì mà kêu! Người ta còn đang ngủ đây này!”

Trần Minh đứng bên ngoài cửa, giọng nói có chút kinh ngạc, gọi vọng vào: “Ô, nha đầu ngốc! Ngươi làm gì ở trong phòng đó? Còn vị tiểu huynh đệ hôm qua ta dẫn tới đâu rồi?”

“Hắn? Hắn bị ta đá xuống núi rồi! Huynh đi xuống núi mà tìm hắn!” Tiểu Phương nói đến đây, không biết là vô ý hay cố ý, lại giơ giơ chân đá cho Trần Vũ mấy cái. Mặc dù bị đá rất đau, nhưng Trần Vũ cũng không dám lớn tiếng kêu la.

Tiểu Phương nhìn thấy biểu hiện của Trần Vũ trên khuôn mặt khó thấy lộ ra một nụ cười rất vui vẻ. Nhưng sau đó, tiếng Trần Minh ở bên ngoài cửa lại vọng vào: “Em gái! Ngươi cũng đừng hù chết ta a! Người là do ta dẫn tới, Minh lão đã nhờ hắn làm việc cho lão, nếu mà hắn có chuyện gì thì lão sẽ đến tìm ta tính sổ đấy!”

Nét vui vẻ trên mặt Tiểu Phương liền xụ xuống, nàng hơi gắt gỏng, nói: “Kệ huynh, ta không quan tâm! Huynh mau đi đi! Ta muốn ngủ, huynh đừng có làm phiền ta!”

Nghe giọng gắt gỏng của em gái, Trần Mình đang đứng ngoài cửa cũng hơi có chút chần chờ, nhưng rồi hắn chỉ còn cách thở dài, nói: “Thôi được rồi, ta đi ra ngoài một lát rồi sẽ quay lại! Ngươi tranh thủ dạy ăn chút đò ăn sáng đi, hôm nay ta sẽ đi theo lão Tần đi săn, ngươi chớ có dậy quá trễ đấy!”

Trần Minh nói xong liền xoay người rời đi. Nghe thấy tiếng bước chân ở ngoài càng lúc càng xa dần, Tiểu Phương mới thở ra một hơi, cong môi lên lườm Trần Vũ một cái: “Cũng chỉ tại ngươi thôi đấy!”

“Tại sao lại là lỗi của ta?” Trần Vũ cũng lườm lại nàng.

“Hừ, ta nói là lỗi của ngươi, chính là lỗi của ngươi!” Nàng nói xong, còn rút thanh kiếm đặt ở bên cạnh ra quơ lên quơ xuống, hăm dọa, nói: “Lát nữa ngươi mà dám đi nói lời nào bậm bạ trước mặt huynh của ta, thì…”

Nàng vừa nói, vừa vung kiếm lên chặt xuống một nhát, dọa cho Trần Vũ nhảy dật lùi ra phía sau, ngã chỏng vó lên trời.

“Hừ, đồ quỷ nhát gan!”

Nàng ngoài miệng vẫn không quên mắng một câu, nhưng trong bụng thì thầm cười một cách thỏa mãn. Lúc này, nàng mới đứng dậy chỉnh chu lại trang phục, rồi đi tới bên cửa, cẩn thận mở hé cửa, ló đầu ra ngoài quan sát một lúc, rồi mới rón rén bước ra ngoài.

Nàng đi ra một lúc, mới quay đầu lại, ngoắc ngoắc Trần Vũ, ra hiệu: “Không có ai cả! Đi ra nhanh đi!”

Trần Vũ cũng rón rén bước tới bên cạnh nàng, nhìn trước nhìn sau một cách cẩn thận, rồi thì thầm nói: “Ngươi cẩn thận như vậy làm cái gì?”

“Hừ, ngươi thì biết cái gì? Huynh của ta tính tình rất thô lỗ, nếu mà để huynh ấy biết ta và ngươi ở chung một phòng, huynh ấy sẽ chặt ngươi ra thành mấy khúc!”

“Nghiêm trọng như vậy sao?”

“Ngươi nghĩ xem?” Tiểu Phương dùm ánh mắt khinh thường nhìn xem Trần Vũ.

Còn Trần Vũ thì thầm nhủ ở trong lòng: “Ta thấy ngươi còn thô lỗ hơn cả huynh của ngươi đấy!”

Không biết lúc này mà Tiểu Phương biết được suy nghĩ trong lòng của Trần Vũ, nàng có đem hắn chặt ra mấy khúc hay không?

Trần Gia thôn vào ban ngày trở nên náo nhiệt hơn
ban đêm rất nhiều. Hai anh em Trần Minh, Trần Tiểu Phương cùng với Trần Vũ và lão Tần cùng nhau đi lại trên đường. Trần Minh có chút kỳ quái nhìn về phía em gái mình: “Em gái, không phải lúc nãy ngươi nói Vũ huynh đệ bị ngươi đá xuống vách núi rồi hay sao? Sao bây giờ lại…”

Tiểu Phương nghe huynh trưởng của mình nhắc lại chuyện này, trong lòng có chút chột dạ, nhưng ngoài miệng thì hung ác nói: “Hừ, ai nói là ta không đá hắn xuống núi chứ? Chẳng qua là do mạng hắn lớn, nên hắn không bị té chết, ta mới thương tình đem hắn vớt lên! Như vậy không được sao?”

Những lời này của nàng chỉ có quỷ mới tin!

Trong lòng Trần Minh tuy có chút nghi hoặc, nhưng cũng không lòng vòng ở cái vấn đề này quá lâu, hắn quay sang Trần Vũ, nói: “Người anh em, ta nghe nói là hôm qua ngươi nhận lời Minh lão đi hái Hồn Hoa có phải không?”

“Ừ, đúng là như vậy!” Trần Vũ gật đầu đáp.

Lão Tần từ đầu đến giờ vẫn không nói gì, lúc này đột nhiên lại lên tiếng, nói: “Hồn Hoa? Tiểu huynh đệ, ngươi có biết Hồn Hoa còn được gọi với một cái tên khác, là Quỷ Hoa hay không?”

“Quỷ Hoa?” Lần này cả hai anh em Trần Minh, Trần Tiểu Phương cùng Trần Vũ đều kinh ngạc nhìn sang.

Lúc này lão Tần mới giải thích.

“Thật ra thì cái tên Quỷ Hoa này đã có từ rất lâu rồi. Nhưng vì nhiều năm lại đây, Quỷ Hoa được đặc biệt điều chế thành thuốc mê dành cho thợ săn đi săn bắn, nên cái tên Quỷ Hoa cũng dần dần biến thành Hồn Hoa cho nó dễ nghe hơn mà thôi.” Nói đến đây, giọng điệu của lão Tần có chút thất lạc: “Nhớ khi đó, ta cũng là một thanh niên trẻ tuổi. Ta lúc đó cũng giống như các ngươi bây giờ vậy, tuổi trẻ với đầy hoài bão và nhiệt huyết, ta cũng đi theo bước chân của vô số cha anh trước đây từng đi, cũng muốn săn lấy một con yêu thú cao cấp, trở thành một gã thợ săn được mọi người ngưỡng mộ. Nhưng sự thật luôn luôn rất tàn khốc, vào lần đó, đoàn thợ săn của chúng ta bị một đàn hắc lang phục kích. Trong đoàn tổng cộng có mười ba người, nhưng cuối cùng bị giết chết hết tám người, chỉ còn lại năm người bọn ta trốn thoát được. Lúc đó, chỗ chúng ta chạy trốn là một khu vực sinh trưởng rất nhiều Quỷ Hoa. Thứ hoa này vốn dĩ sống ở những nơi có nhiều xác chết, âm u và đầy tử khí. Và lần đó, nơi chúng ta chạy đến chính là đầm lầy Tử Vong!”

“Đầm lầy Tử Vong?”

Hai anh em Trần Minh và Trần Tiểu Phương vừa nghe đến danh tự này liền kinh hãi thốt lên thành tiếng.

Nhưng lão Tần dường như xem đó là một phản ứng rất bình thường, nên lại tiếp tục nói: “Đúng vậy, nơi đó chính là đầm lầy Tử Vong nổi tiếng là nơi đáng sợ nhất trong rừng rậm U Minh. Khi năm người bọn ta nhìn thấy được hoàn cảnh xung quanh, trong đầu chúng ta lúc đó chỉ có một ý nghĩ duy nhất chính là, chúng ta chết chắc rồi!”

“Hừ, lão Tần! Ngươi đừng có lừa gạt ta! Ngươi nói là các ngươi đã chạy đến đầm lầy Tử Vong, thế sao bây giờ ngươi vẫn còn đứng đây để kể chuyện được cho chúng ta nghe!” Tiểu Phương chu cái miệng nhỏ lên, không chút khách khí, nói.

Lão Tần cũng không tức giận, hắn chỉ mỉm cười nói: “Nếu ta nói cho các ngươi nghe, ngay cả chính chúng ta cũng không biết làm thế nào mà thoát ra khỏi chỗ đó, liệu các ngươi có tin hay không?”

“Không tin!” Tiểu Phương là ngươi đầu tiên lên tiếng.

Lão Tần nhìn thấy biểu hiện của Trần Minh và Trần Vũ cũng không khác gì mấy, lúc này mới nói: “Điều ta nói hoàn toàn là thật! Lúc đó khi chúng ta vừa tiến vào bên trong khu đầm lầy đó, liền nghe thấy một tiếng “ngao ô” rất kỳ quái, cái âm thanh đó như là tiếng trẻ con khóc, lại như là tiếng của mèo kêu. Nhưng khi bọn ta muốn đi tìm nơi phát ra âm thanh đó, thì nó lại im bặt. Rồi một lúc sau chúng ta lại nghe thấy âm thanh đó phát ra một lần nữa. Khi chúng ta chạy đến thì lại chẳng thấy đâu. Cứ lặp đi lặp lại vài lần như vậy, không biết khi nào thì chúng ta đã thoát ra khỏi khu đầm lầy đáng sợ đó!”

Lúc này, Trần Vũ và Tiểu Phương không tự giác được mà đưa mắt nhìn nhau, sau lưng của cả hai đều đổ ra một hồi mô hôi lạnh.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện