Bên trong căn cứ, người đàn ông tay kẹp điếu thuốc vẫn còn đang cháy, tay còn lạ nhịp nhịp gõ lên bàn phát ra tiếng cộc cộc, hai mắt nhắm nghiền, bộ dạng trông rất mệt mỏi.
Lúc này, một người đàn ông cao lớn từ bên ngoài gõ cửa hai cái, sau đó mở cửa bước vào, nhìn bóng lưng anh rồi nói: “Chris, em đưa Nemo về rồi.”
Nghe vậy, người đàn ông dập điếu thuốc vào gạt tàn, sau đó xoay người lại: “Đưa cô ấy vào đây.”
“Dạ.”
Không lâu sau đó, cô gái tên Nemo bước vào, trên người là bộ quần áo của bệnh nhân. Cô cao khoảng một mét bảy mươi, mái tóc dài tới eo trước đó nay đã cắt ngắn ngang vai.
Mặt đối mặt cùng người đàn ông, Nemo cất lời trước: “Anh muốn gì?”
Chris bật cười, anh đứng dậy đi đến trước mặt cô, hai tay ôm bả vai rồi ép cô ngồi xuống chiếc bàn dài phía sau. Anh nói: “Anh vừa cứu em đó, không nói một tiếng cảm ơn đàng hoàng được à?”
Nemo không đáp lời anh, Chris tiếp tục: “Nếu đã bị vứt bỏ thì sau này đi theo anh đi, ít ra đi theo anh em chỉ là một tên trộm chứ không phải một kẻ giết người tay dính đầy màu tanh.”
Nemo ngẩng cao đầu nhìn anh, cô vốn chỉ thấp hơn anh một cái đầu nhưng vì cô đang ngồi còn anh thì đứng từ trên cao nhìn xuống. Cảnh tượng này nhìn vào thật sự cảm thấy Nemo rất bé nhỏ.
Cô nói: “Tay tôi còn dính máu chưa đủ sao? Giết một người là giết người, giết một trăm người cũng là giết người. Khác chỗ nào?”
Chris im lặng một lúc, anh cúi người xuống mặt đối mặt với cô: “Nhưng ít ra anh sẽ không vứt em vào nhà thương điên.”
Nemo vừa nghe đến ba chữ “nhà thương điên” thì cô liền trở nên tức giận. Hai tay đẩy anh ra rồi đứng phắc dậy: “Anh ấy đưa tôi vào đó là vì muốn bảo vệ tôi. Không biết gì thì câm mồm, đừng có nói bậy.”
Anh ngược lại không giận mà cười: “Là muốn tốt cho em hay là vứt bỏ em, em tự mình suy nghĩ cho kỹ đi. Thật ra đi theo tôi ăn trộm, với kỹ năng của em thì không cần phải huấn luyện từ đầu. Em nghĩ thử xem, siêu trộm kết hợp cùng với sát thủ, lấy một món thôi cũng đủ cho em xây mấy căn biệt thự. Em nghĩ kỹ đi, lúc nào anh cũng chào đón em.”
Nói xong Chris đi ra khỏi phòng, anh đi từng bước chậm rãi trên hành lang dài, ánh đèn trên đầu nhấp nháy lúc sáng lúc tắt. Anh nghĩ, chắc là phải sắp thay bóng rồi.
Mà lúc này bên trong văn phòng, Nemo như bị rút hết sức lực. Cô phải chống tay vào bàn mới nâng đỡ được sức nặng của cơ thể mình, nước mắt không kìm được lại trào ra.
Chris nói đúng. Cô đi theo Thái Sơn gần mười năm rồi, vậy mà anh ấy lại vứt cô vào viện tâm thần chỉ bởi vì cô làm nhiệm vụ thất bại. Chín năm sáu tháng lẻ bốn ngày đi theo anh cũng không thể chuộc lại một chút sơ suất.
Hôm sau, tại nhà hàng Ánh Dương.
Trên bàn phục vụ vừa mang hai đĩa beefsteak lên, Chris ưu nhã cầm nĩa và dao cắt thịt ra từng miếng vừa ăn, sau đó đẩy đến trước mặt Nemo. Cô không từ chối anh nữa, hai tay nhận lấy đĩa thịt từ anh, cô suy nghĩ một chút mới nói.
“Tối qua tôi nghĩ kỹ rồi.”
“Nghĩ thế nào?” Vừa nói anh vừa chăm chú cắt thịt trong đĩa, hoàn toàn không nhìn đến Nemo.
“Tôi sẽ làm việc cho anh, nhưng nếu muốn tôi đối đầu với anh Sơn, tôi sẽ không làm.”
Người đàn ông nghe vậy thì dừng động tác cắt thịt. Anh cầm con dao lên chăm chú nhìn nước sốt lóng lánh còn sót lại, sau đó đâm con dao vào miếng thịt chưa cắt xong. Giọng nói anh có chút tức giận: “Tôi đưa em từ nhà thương điên về đây không phải để nghe em nói mấy câu này.”
Nemo nâng ly rượu vang bên cạnh nhấp một ngụm: “Vậy thì cứ vứt tôi vào đấy lần nữa nếu tôi làm phật lòng anh. Điều kiện là tôi sẽ không làm anh thất vọng, đổi lại những gì có liên quan đến Thái Sơn tôi không muốn tham gia.”
Chris nghe vậy, anh bật cười rồi rút con dao đang găm vào miếng thịt lên tiếp tục cắt thịt. Anh nói: “Em tên gì?”
Nemo nghe vậy thì nhíu mày nhưng vẫn đáp lời anh: “Nemo.”
“Không phải nghệ danh của em, tôi muốn biết tên thật.”
“Không có.”
“Vậy Nemo nghĩa là gì?”
“Nemophilist.”
Đến đây, Chris lại lần nữa bỏ dao nĩa xuống. Anh ngước lên nhìn cô gái đối diện mình, khẽ nhíu mày: “Nó có nghĩa là gì.”
“Không có ý nghĩa.” Nemo không nhìn anh, cô tập trung vào đĩa thịt đã được cắt sẵn trước mặt mình. Ăn xong, cô