Nhìn thấy Nemo lái chiếc xe Chris vừa mua, đây là bản giới hạn trên thế giới chỉ có năm mươi chiếc. Đối với chiếc xe này lúc vừa mua về phải nói là Chris “cưng như trứng, hứng như hoa”. Anh em trong căn cứ hỏi mượn nhất quyết không cho dùng, ấy vậy mà hôm nay lại để Nemo lái, đã vậy còn đi hai ngày một đêm. Thật đúng là thiên vị, Anna nghĩ thầm.
Nemo tắt máy rồi xuống xe, lúc này Chris đã nhanh chóng đi đến bên ghế lái phụ rồi mở cửa ra, ôm cậu bé đang ngủ say xuống.
“Anh làm cái gì vậy?” Nemo trừng mắt nhìn anh, bộ dạng thật sự giống như muốn ăn tươi nuốt sống Chris vậy.
“Anh chỉ muốn giúp em bế nó xuống thôi…”
Nemo nhanh chóng đi lại rồi giành lấy con từ tay anh, cô nhíu mày: “Vậy anh giúp tôi đem hành lí ở sau cốp lên phòng đi.”
Chris nghe vậy chỉ biết làm theo. Hai tay anh kéo hai chiếc va-li to đùng đi theo cô vào thang máy. Anh chợt nhớ lại thái độ của cô lúc nãy, thật sự nếu anh có làm gì cậu bé ấy thật thì chắc Nemo đã một nhát chém anh rồi. Anh lại chợt nhớ đến câu nói ngày hôm qua của cô, thằng bé này chính là người mà quan trọng hơn cả chính mạng sống của Nemo.
Anna nhìn thấy bóng lưng hai người đó rời đi cô cũng nhanh chân chen vào thang máy: “Đứa bé này là ai vậy?”
Chris không đáp, Nemo cũng im lặng. Anna thấy vậy thì lại ngứa đòn, cô đưa tay định bẹo má cu Tin một cái. Nemo thấy vậy thì hoảng hốt, tay phải cô ôm chặt con trai, tay trái bóp chặt lấy cổ tay dừng lại giữa không trung của Anna.
Nemo gằn giọng: “Làm cái gì vậy?”
Anna vặn vẹo cổ tay bị bóp đến trắng bệch: “Tôi… tôi chỉ muốn nựng nó một cái.”
Nemo lạnh lùng liếc cô nàng một cái, sau đó mới hất mạnh tay. Anna loạng choạng lùi về sau mấy bước, sau đó cũng không có gì xảy ra.
Xuống đến phòng nghỉ, Nemo nhẹ nhàng đặt cu Tin lên giường, sau khi đắp chăn cho con xong cô mới đi tắm rửa. Sau khi trở ra thì thấy Chris ngồi bên bàn họp, hai tay anh bắt chéo, vẻ mặt suy tư dường như đang nghĩ ngợi gì đó.
Thấy cô, Chris lập tức đứng dậy. Anh tiến lên vài bước muốn nói gì đó nhưng Nemo lại lên tiếng trước: “Gửi lời cảnh cáo cuối cùng của tôi đến Anna. Nếu con tôi vì cô ta mà mất một sợi tóc thì tôi sẽ không ngại giết cô ta đâu.”
Chris nhíu mày: “Bây giờ là ăn trộm rồi thì đừng hở chút mở miệng ra là giết người được không? Anna cũng không có ý xấu, thấy trẻ con nên muốn nựng một cái. Em đừng nhạy cảm quá được không?”
“Tôi nhạy cảm, đúng.” Nemo giơ hai bàn tay thon dài đẹp mắt của mình lên trước mặt người đàn ông: “Chính bởi vì hai bàn tay này dính đầy máu tanh nên lúc nào cũng phải bật trạng thái đề phòng mọi thứ xung quanh. Đến nỗi lúc tôi ngủ chỉ cần một tiếng động nhỏ cũng có thể thức giấc. Sao vậy? Bây giờ bắt đầu ghê tởm rồi đúng không?”
Chris nắm tay cô rồi kéo cô đến gần mình, anh nói: “Đừng tự suy diễn mọi thứ nữa được không? Anna chỉ là một người bình thường, chỉ biết đi ăn trộm thôi, ngay cả con gà còn chưa từng giết…”
“Thì sao? Lòng dạ con người là thứ khó dò nhất, anh…”
“Mẹ ơi!”
Giọng nói trẻ con trong trẻo bổng vang lên, cắt đứt không khí căng thẳng giữa hai người. Nemo xoay người lại thì thấy cu Tin đứng trước cửa phòng nghỉ, tay dụi dụi mắt rồi ngáp một cái.
Cô bước đến bế con lên rồi nói, giọng điệu nhẹ nhàng hoàn toàn khác với lúc nãy: “Sao vậy? Mẹ nói chuyện lớn quá nên đánh thức con à?”
Cu Tin thấy Chris thì tỉnh ngủ luôn, cậu bé vòng tay ôm cổ Nemo: “Mẹ ơi, chú này là ai vậy?”
“Chú này là…”
“Là người yêu của mẹ con.” Nó xong, Chris nhìn cu Tin rồi học theo Nemo nhếch nhẹ chân mày.
Nemo nghe vậy thì liếc anh một cái, sau đó lại quay sang tươi cười với con trai: “Là bạn của mẹ.”
Vừa mới dứt lời, cu cậu lại dụi đầu vào cổ Nemo, có vẻ là đi đường xa nên mệt rồi, cái miệng chúm chím còn chu chu vài cái. Chris thấy vậy thì bật cười: “Em chắc chưa ăn tối nhỉ? Có muốn ăn gì không để anh gọi người đem đến.”
“Không cần đâu, anh về nghỉ ngơi đi.” Nói xong Nemo ôm con vào phòng nghỉ rồi đóng cửa lại. Cô cẩn thận suy nghĩ về những lời Chris vừa nói. Đúng là Anna không hề có ý muốn làm hại đến cu Tin, nhưng